Hai người nằm rất gần nhau, Tỉnh Vân có thể nhìn rõ từng chi tiết trên mặt anh, chỉ cần dựa đầu vào gần thêm chút nữa, cậu sẽ có thể hôn lên đôi môi đó.
Một bàn tay của anh ôm lấy lưng cậu, khiến Tỉnh Vân cảm thấy thật an toàn.
Cảm giác khó chịu trong người đã biến mất, loại đau đớn như lục phủ ngũ tạng đều bị cắn xé kia cậu rốt cuộc cũng đã trải qua.
Cậu đã mơ một giấc mơ rất dài, cũng thấy rất nhiều chuyện. Trong cơn mê man đó, không phải cậu hoàn toàn không biết gì, chỉ có điều không thể mở nổi mắt.
Cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái khiến Tỉnh Vân biết rõ anh đã săn sóc cậu tỉ mỉ như thế nào.
Cậu nheo lại đôi mắt, mỉm cười.
Thầy à, kỳ thật anh rất quan tâm em phải không?
Cậu cẩn thận vươn tay, chạm lên khuôn mặt Triệu Nhiên. Trong nháy mắt hai làn da tiếp xúc, anh hơi nhíu mày lại.
Ý cười trên môi Tỉnh Vân càng sâu, tỉ mỉ cẩn thận nâng cằm Triệu Nhiên lên.
Kỳ thật Tỉnh Vân vẫn cảm thấy, Triệu Nhiên là một người rất ôn nhu. Lúc anh ngủ thế này, thần thái ổn trọng nhu tình giữa đôi mày càng thêm rõ nét, khiến cậu càng thêm tin tưởng cảm giác của mình.
Tỉnh Vân nhẹ nhàng đẩy ra lọn tóc rơi xuống trán anh, cúi sát lại, hôn lên.
Nụ hôn vừa đặt xuống, Triệu Nhiên lập tức bừng tỉnh.
Mới đầu còn sửng sốt vài giây, đợi đến khi đầu óc thanh tỉnh trở lại, anh vội vàng đẩy Tỉnh Vân ra.
Cậu ngược lại không chịu bỏ cuộc, càng lao tới muốn hôn Triệu Nhiên. Anh cố gắng giữ cậu lại, hơi tức giận nói: “Đủ rồi, đừng đùa nữa. Thân thể em thế …… Ư……”
Thừa dịp Triệu Nhiên còn chưa nói xong, Tỉnh Vân liền lập tức tiến công tới tấp.
Triệu Nhiên lúc này chỉ lo lắng thân thể cậu còn chưa khỏe hẳn, nên không dám dùng sức, đành mặc cậ tùy ý hôn mình.
Nụ hôn có vài phần ngượng ngùng, xúc cảm nhẹ nhàng khiến anh không khỏi cảm thấy muốn cười.
Đột nhiên, một bàn tay nghịch ngợm vói vào trong quần Triệu Nhiên, anh lập tức kinh hãi, vội vàng chặn lại một phần không an phận của cậu trong người.
Tỉnh Vân cũng chỉ chờ có thế, lợi dụng lúc anh bị phân tâm, cậu nhanh chóng đem đầu lưỡi vói sâu vào trong.
Chỉ lát sau, nhiệt độ cơ thể hai người bắt đầu nóng lên, trong phòng cũng vang ra tiếng hô hấp thô trọng. Triệu Nhiên tuy không dám đẩy cậu quá mạnh, nhưng cũng không có nghĩa anh cam chịu để cậu bài bố tất cả.
Đem bàn tay Tỉnh Vân đang luồn vào quần mình lấy ra, Triệu Nhiên xoay người một cái, đặt cậu dưới thân.
“Em đừng hối hận đấy!” Thì thầm nói ra những lời này, lại nhìn biểu tình mê người đầy khiêu khích của Tỉnh Vân, Triệu Nhiên không thể khống chế được nữa, hung hăng hôn xuống.
Tôi thua rồi, đối mặt với dụ hoặc của em, tôi thua hoàn toàn rồi! Thế nên…… cứ để tôi phóng túng một lần đi! Không cần ẩn nhẫn nữa, để tôi hoàn toàn chinh phục em.
Tỉnh Vân nhắm lại đôi mắt, hai chân tự giác ngắc lấy thắt lưng anh.
Thầy à…… Ngay từ lúc bắt đầu, em đã một lần cũng chưa từng hối hận, anh chẳng nhẽ vẫn còn không biết sao?
===========================
Mễ Á Tư bước ra khỏi phòng mình, Chi Khanh lúc này khiến anh thực yên tâm. Không ngờ khả năng chịu đựng của cậu bé lại mạnh mẽ như vậy, trải qua một chuyện khủng bố như thế mà chỉ cần một chút thời gian đã có thể hồi phục.
Giờ Chi Khanh đang tắm, Mễ Á Tư ngồi trong phòng cũng chẳng có việc gì làm, thế nên anh định đi tìm Ba Kiều thảo luận bước đi sau này. Mỗi lần nghĩ tới hắn, mặt anh không khống chế được sẽ lập tức đỏ lên. Thế nhưng trốn tránh cũng không phải là cách, anh phải đối mặt với nó, không thể mỗi lần nhìn thấy Ba Kiều đều thẹn thùng, cái gì cũng làm không xong được.
Lúc đi qua phòng hai người Triệu Nhiên, Mễ Á Tư dừng lại. Không biết hai người bọn họ đã tỉnh hay chưa, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, hay là mình gọi họ dậy?
Nghĩ như thế, Mễ Á Tư liền nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có động tĩnh, anh đoán bọn họ vẫn còn đang ngủ nên cứ thế đi vào.
Kết quả, cửa mới mở ra được một nửa, anh đã nghe thấy hàng loạt tiếng rên rỉ mơ hồ vang lên. Mà ngay sau đó, đập vào mắt Mễ Á Tư chính là hình ảnh Triệu Nhiên đang đem Tỉnh Vân đặt trên giường, hôn say đắm.
Mễ Á Tư sửng sốt mất một giây, nháy mắt sau, đã vội vàng sập cửa lại.
Tựa lưng đứng bên ngoài, mặt anh lúc này đã đỏ đến sắp xuất huyết. Trái tim cũng đập có chút không bình thường. Anh hít sâu mấy hơi, lại dùng tay đè xuống lồng ngực.
Mễ Á Tư cảm thấy bản thân thực vô dụng, cũng sắp thành đại thúc ba mươi đến nơi, thế mà nhìn thấy loại sự tình này vẫn không nhịn được thẹn thùng không ngớt.
Anh trước kia chỉ lo chuyên tâm học hành, sau khi tốt nghiệp liền đâm đầu vào nghiên cứu. Trong nhà cũng từng thúc giục kết hôn, có điều đều bị anh từ chối.
Với anh mà nói, phần tình cảm với Ba Kiều kia đến nay vẫn chưa thể hoàn toàn buông xuống. Nếu đã không quên không được, anh cũng không muốn nhận tình cảm của bất kỳ ai. Hơn nữa, nếu muốn bắt anh thích phụ nữ, kỳ thật cũng có chút khó khăn. Thế nên, anh chỉ có thể viện cớ muốn ổn định công tác trước rồi mới lấy vợ sinh con.
Sau khi làm việc tại bệnh viện mấy năm, một lần ngẫu nhiên, anh gặp được Tỉnh Diệc Chi – cha của Tỉnh Vân, lần gặp gỡ này không ngờ đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của Mễ Á Tư.
Tỉnh Diệc Chi rất tán thưởng anh, tán thưởng đến mức kéo anh vào Viện Thí nghiệm và Nghiên cứu Quốc gia, muốn anh cùng ông nghiên cứu vài đề tài đã ấp ủ bao năm. Cứ như thế, số lần về nhà của Mễ Á Tư dần dần ít đi, không gặp người nhà, đương nhiên cũng bớt đi phiền não bị thúc giục hôn nhân đại sự.
Cho nên, sống đến tận bây giờ, anh đến cả một lần yêu cũng không có, vẫn còn là một cậu thanh niên ngây thơ với tình yêu!
“Xem ra, vẫn là nên trở về phòng thôi!” Nhớ đến một màn vừa rồi, Mễ Á Tư không hiểu sao lại tự động nghĩ tới Ba Kiều. Nếu giờ bản thân đi tìm hắn, còn không phải vừa vặn mang dê tới miệng hổ sao? Ba Kiều kia, rất khó đối phó. Tuy rằng hắn đã nói sẽ cho anh thời gian thích ứng, nhưng một khi đã xúc động lên rồi thì chính là ma quỷ trong ma quỷ.
“A? Đang tìm tôi sao?” Mễ Á Tư vừa định xoay người rời đi đã nghe thấy tiếng Ba Kiều vang lên sau lưng.
Anh thở dài, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía phòng mình.
Vội vàng mở cửa, lại hộc tốc chạy vào trong. Đúng lúc muốn quay người đóng lại, một bàn tay đã vói vào, ngăn cản tấm gỗ đang dần dần khép lại.
“Tôi vừa vặn có việc muốn tìm em.” Ba Kiều chặn cửa, không cho Mễ Á Tư đóng lại.
Luận khí lực mà nói, Mễ Á Tư tuyệt đối không phải đối thủ của Ba Kiều. Bởi vậy, sau vài lần viện cớ từ chối của anh, Ba Kiều thực thuận lợi lách vào trong phòng.
Sau khi cánh cửa bị đóng lại, Mễ Á Tư giờ đã phì phò thở dốc, sắc mặt hồng thấu nhìn Ba Kiều, “Có….. có chuyện gì? Có việc thì nói mau! Chi Khanh sắp tắm xong trở về rồi.”
“……” Ba Kiều khóa trái cửa lại, “Tôi nói chuyện với em liên quan cái thí gì đến thằng nhóc kia? Em lôi nó ra đây làm gì? Còn nữa, mặt em sao lại đỏ như vậy? Lúc nãy còn lén lút trước phòng Triệu Nhiên, em đang làm gì đấy?”
“Cái đó……” Mễ Á Tư bị hắn hỏi càng thêm luống cuống, mặt càng lúc càng đỏ hơn, không khỏi nổi giận nói, “Tôi đỏ mặt liên quan gì tới cậu? Cậu chỗ nào nhìn thấy tôi lén lút? Tôi ….. Tôi chỉ là đi xem Chi Khanh đã tắm xong chưa thôi. Còn nữa, cậu …… cậu khóa cửa làm gì?”
Ba Kiều đột nhiên bước tới gần Mễ Á Tư, đem anh bức tới sát tường, vươn tay chống lên hai bên đầu anh, vây anh lại trong phòng giam làm bằng chính cơ thể mình, ngữ khí mang theo trêu tức nói, “Em thử nói xem, tôi khóa cửa làm gì?”
“……” Mễ Á Tư trong lòng hung hăng mắng hắn một tiếng: “Đồ sắc lang”.
“Được rồi, không đùa em nữa. Tôi tìm em là có chuyện muốn nói, thôn trưởng muốn mời chúng ta tham dự lễ hội của bọn họ.”
“Gì? Lễ hội gì cơ?”
“Ha ha, biết ngay em sẽ tò mò mà! Không bằng thế này, em hôn tôi một cái, tôi nói cho em biết.”
“Cậu đi chết đi!”
==============================
Trong phòng Triệu Nhiên cùng Tỉnh Vân.
Hai người quấn lấy nhau kịch liệt hôn môi. Tỉnh Vân vươn tay hung hăng lột áo Triệu Nhiên, mà anh cũng rất phối hợp với động tác của cậu để cho quần áo rớt xuống.
Bàn tay Triệu Nhiên cũng không hề rảnh rỗi, nhanh chóng luồn vào trong áo cậu, kéo cao nó lên, sau đó cúi đầu, hôn xuống điểm hồng phấn trên khuôn ngực trắng nõn.
Hàm răng nhẹ nhàng day cắn khiến Tỉnh Vân nhịn không được rên rỉ ra tiếng, trên mặt cũng nhiễm một tầng hồng quang, hai mắt mê ly mở to, ngước lên trần nhà.
Triệu Nhiên vừa hôn lên thân thể cậu vừa vung tay cởi đi đám vải vướng víu giữa hai người. Bàn tay phải nhanh chóng cầm lấy phân thân non nớt của Tỉnh Vân.
Nào biết vừa mới đụng vào, Tỉnh Vân lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Triệu Nhiên ngừng lại, lúc này mới nhận ra bản thân đã dùng bàn tay giả kia nắm lấy nơi trọng yếu của cậu. Chỉ trong nháy mắt, dục hỏa trong người bị triệt tiêu phân nửa.
Đây là thiếu hụt không thể bù đắp của anh, hai chân cùng một tay này, đã không còn thuộc về chính anh nữa.
Triệu Nhiên buông Tỉnh Vân ra, định xuống giường.
Tỉnh Vân vội vàng giữ chặt lấy anh, “Thầy, anh làm sao vậy?”
“Tôi xin lỗi, hãy quên chuyện này đi!”
“Anh có ý gì? Đã thế này rồi còn quên làm sao? Làm đã làm đến một nửa, anh bảo em dừng lại thế nào?” Tỉnh Vân ngừng lại, có chút ngượng ngùng nói tiếp, “Em …… tình trạng em thế này, giải quyết làm sao?”
“Đành phiền em một mình xử lý vậy!” Triệu Nhiên nhặt quần áo lên, mặc vào.
“Thầy, anh không thích em đến vậy sao?”
“Trước tiên, em cần phải nghỉ ngơi, cứ dưỡng thân thể cho tốt đã.”
“Cơ thể của em không có việc gì hết!” Tỉnh Vân không khống chế được có chút cao giọng, nói thật, cậu bây giờ thực sự hơi tức giận rồi.
“Thực xin lỗi!” Triệu Nhiên sau khi bỏ lại ba chữ này liền bước khỏi cửa, lưu lại Tỉnh Vân một mình nằm trên giường.
Cậu mặc lại quần áo, chỉnh lý bản thân một chút, cuối cùng vẫn nằm xuống bất lực nhìn trần nhà.
Nếu biết sau khi tỉnh dậy lại là loại đối xử thế này thì có chết cậu cũng không muốn tỉnh nữa.
Rõ ràng là rất muốn, vì sao lại dừng lại như vậy? Cậu thật sự không hiểu.
Tỉnh Vân tự giễu cười cười, dùng cánh tay gác lên đôi mắt.
Kỳ thật cậu chưa từng hiểu được Triệu Nhiên đi! Bản thân thế này, thật quá ngu xuẩn.
Mất bao nhiêu dũng khí mới dám đầu hoài tống bão (lao đầu vào vòng ôm – ý chỉ em ấy tự dâng mình cho ảnh), cuối cùng lại bị anh dứt khoái cự tuyệt như hất thằng một chậu nước lạnh vào người. Biết rõ không có kết quả, lại còn mặt dày mày dạn lao lên. Bản thân thế này, quả thật có điểm giống thiêu thân lao đầu vào lửa!
Đôi mắt bị cánh tay che khuất kỳ thật đã sớm ươn ướt.
Rất muốn nhịn xuống, rất muốn không khóc, nhưng nước mắt không hiểu sao vẫn không chịu nghe lời mà chảy ra. Thế nên phải dùng tay chặn lại, cậu không muốn bộ dạng thê thảm này khiến mình mất nốt chút tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại.
Tuyệt đối không muốn — để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nước mắt của mình nữa!
=======================
Mặt trời lặn xuống hướng Tây, Triệu Nhiên một mình đi trên con đường vùng quê trải đá vụn.
Phiền não đá văng một hòn cuội nhỏ, hòn đá bay đi rất xa, “tõm” một tiếng rơi xuống lòng suối.
Triệu Nhiên ngồi lên bụi cỏ, nhìn ảnh ngược của đám mây bị hoàng hôn nhiễm hồng trên mặt nước, trong đầu đều là chuyện tình mới phát sinh hồi nãy.
May mắn bản thân tìm lý trí về kịp thời, mọi việc mới không phát triển đến mức vãn hồi không nổi.
Tỉnh Vân sau khi tỉnh lại quá mức nhiệt tình khiến anh suýt chút nữa không kiềm chế được. Anh đã là người tàn phế, làm gì có tư cách chạm vào cậu nữa? Cho dù cậu không cần, nhưng anh lại để ý.
Cánh tay máy này, nếu độ mạnh yếu nắm giữ không tốt, rất có khả năng sẽ khiến cậu bị thương. Anh không muốn cậu bị bất kỳ thương tổn nào, thế nên, chỉ còn một cách rời xa cậu.
Nếu như tất cả chưa từng xảy ra, nếu như bọn họ vẫn đang sống những ngày yên ổn, anh vẫn là ông thầy dạy toán cứng nhắc, Tỉnh Vân vẫn là cậu học sinh lanh lợi kia thì thật tốt biết bao!
Thế nhưng, thời gian đã qua không thể trở lại, chuyện đã phát sinh mãi mãi không có biện pháp vãn hồi.
Cậu giờ …… chắc rất khó chịu đi!
Triệu Nhiên gối lên hai tay nằm trên vạt cỏ, suy nghĩ dự tính sau này.
Bọn họ không thể trốn tránh thế này mãi, có lẽ ngày mai hoặc cùng lắm là ngày kia sẽ rời khỏi nơi này, trả lại bình yên cho thôn làng. Thế nhưng, rời khỏi đây rồi thì đi đâu?
Giờ sinh tử chỉ ở trong nháy mắt. Nếu làm không tốt, ngay giây tiếp theo bọn họ có thể đã táng thân trong bụng tang thi. Rời khỏi đây rồi sẽ không còn những ngày an ổn nữa, bọn họ sẽ lại lao vào cuộc chiến không có hồi kết.
Triệu Nhiên có chút chán ghét những tháng ngày như vậy, anh mệt mỏi rồi. Cả ngày đánh đánh giết giết khiến cả thể xác lẫn tinh thần anh đều thực mỏi mệt.
“Nếu thời gian có thể ngừng lại ……” Triệu Nhiên vươn tay, che đi tia nắng xiên xuống trong ánh chiều tà, “Nếu như có thể dừng lại …… haiz……”