Cậu quả thực không thể tin một màn chính mắt vừa nhìn thấy. Thế này thì quá khủng bố rồi, cậu còn tưởng chuyện thế này chỉ có thể nhìn thấy trong phim thôi, không ngờ bản thân bây giờ lại gặp phải.
Thứ từ trong phòng y tế đi ra kia là người sao? Thứ này rõ ràng đã chết rồi mà, làm sao còn có thể cử động được nữa?
Toàn thân đều là máu, vài chỗ thậm chí đã bắt đầu thối rữa. Hai tròng mắt trắng dã đáng nhẽ phải không nhìn thấy lại rõ ràng nhận ra vị trí của cậu, nhằm thẳng Tỉnh Vân mà lao tới. Động tác tuy rằng cứng ngắc chậm chạp nhưng khí lực lại lớn đến kinh người.
Đúng lúc đó, một thầy giáo vừa vặn đi ngang qua, chỉ trong chớp mắt không cẩn thận đã bị nó dễ dàng xé xuống một cánh tay. Ông không thể chạy thoát, vừa gục xuống liền bị thứ kia lao tới. Miệng nó hướng ngay cổ ông cắn một ngụm, máu tươi lập tức phun ra, bắn hết lên tường, bắn cả lên người Tỉnh Vân.
Thầy giáo kia chỉ kịp hét lên một tiếng thét chói tai đã lập tức chìm trong vũng máu. Thứ kia xé xuống thịt ông ta, cứ thế nhai nuốt giằng cấu. Giống hệt như một con dã thú.
Thứ kia, tuyệt đối không phải là người!
Tỉnh Vân khẳng định nghĩ. Nếu là người, sẽ không có khả năng làm ra loại sự tình này.
Từ hình dáng cùng quần áo, thứ này rõ ràng chính là vị giáo viên nữ trông coi phòng y tế kia. Một nữ nhân làm sao có khí lực lớn đến như vậy, có thể đem cánh tay một đàn ông cao đến mét tám dễ dàng xé toạc xuống?
Tỉnh Vân lúc này chỉ còn cảm thấy sợ hãi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, một chút năng lực suy nghĩ cũng không có. Cậu chỉ biết, giờ phút này, cậu phải chạy. Nếu cậu còn ngơ ngác đứng đây, không chừng giây tiếp theo, cậu sẽ như thầy giáo kia, gục xuống trong biển máu.
Đúng rồi, cậu còn phải báo cho người kia biết. Cậu còn phải cảnh báo mọi người nhanh nhanh rời khỏi ngôi trường này. Sự tình đã cấp bách đến mức này, hay là gọi cảnh sát trước?
Nghĩ như vậy, cậu liền sờ vào túi quần tìm di động. Ai ngờ, lục lọi hai bên đến mấy lần cũng không mò được một góc điện thoại. Cẩn thận nhớ lại, hình như hôm nay cậu không mang theo di động đến trường!!!
Đáng chết, đúng lúc nguy cấp thế này, cậu sao lại có thói quen vứt đồ bừa bãi như thế cơ chứ.
Đợi đến khi cậu thật vất vả chạy tới phòng học, lại phát hiện trong phòng sớm đã không một bóng người.
Trên hành lang vẫn còn một đám học sinh lục đục đi lại, nhưng phần lớn hình như đều đã về nhà.
Tỉnh Vân hoảng hốt, cậu mới rời đi có một lúc mà đã tan học rồi sao? Sao cậu không hề nghe thấy tiếng chuông tan tiết nhỉ? Hay là, vừa rồi mải cắm đầu chạy quá nên không nghe thấy?
“A a a a a a a a a!!!!” Một tiếng nữ sinh thét chói tai vang lên, đánh tan yên lặng thật vất vả mới có được.
“Cứu mạng a!! Đây là cái thứ gì a a a a a?” Ngay sau đó, một nam sinh tiếp theo kêu lớn.
Tỉnh Vân không cần nhìn cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu đảo mắt quanh phòng học một vòng, cuối cùng nắm lấy cây lau nhà. Tuy có chút cũ, tay cầm cũng đã có dấu hiệu sắp long ra, nhưng cầm rất nặng tay. Tỉnh Vân dùng sức đem cán cây lau đạp rời ra, như vậy ít nhất cậu cũng có một thứ vũ khí phòng thân.
Tình huống trên hành lang hoàn toàn không hề tốt. Vừa rồi cậu một đường chạy tới không hề gặp ai. Lúc này không biết đâu lại chạy ra một đống người, nháo nhào lao lên con đường hướng ra cổng trường.
Cậu cũng không phải kiểu người thích làm anh hùng, nhưng khi nhìn thấy người bị tấn công nằm kia lại chính là bạn cùng lớp với mình, Tỉnh Vân cũng không thể tiếp tục bàng quang đứng nhìn được nữa.
Mấy thứ này không biết từ đâu xuất hiện, cứ nhìn thấy người là xông vào tấn công. Bọn chúng giống như đã chết đói vài thế kỷ, trành giành cơ khát cắn xé cơ thể con người. Làn da đều đã hóa đen, gương mặt không chút biểu tình.
Tỉnh Vân đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại nghe được bên ngoài phòng thí nghiệm ngầm ngày ấy.
[– Thứ này khí lực lớn thật a!
— Ách…… Thật là ghê tởm. Đã nhai nuốt thịt sống lại còn cắn xé tan nát thế này.
— Cũng không sao, cùng lắm đến lúc không thể khắc chế, một súng bắn thủng đầu là được. Tiến sĩ Tỉnh đã nói rồi, bọn chúng đã không phải là người nữa, chỉ là thi thể thôi. Hành động đều bị tiểu não khống chế. Vỡ đầu rồi sẽ không còn cách nào hoạt động được nữa.]
Nếu như nói, ngày đó trong phòng thí nghiệm ngầm, chủ đề những người kia nói tới là thứ này …… Như vậy, đập vỡ đầu chắc là cách hữu hiệu nhất để tiêu diệt bọn chúng đi?
Tỉnh Vân tận mắt nhìn thấy nữ sinh kia bị áp xuống đất, quái vật trên người nàng lao tới một ngụm cắn rời miếng thịt trên vai. Máu tươi nháy mắt phọt ra, trên gương mặt trắng bệch của nữ sinh ngoại trừ sợ hãi còn có đau đớn đến ngũ quan vặn vẹo, khắp nơi vung vẩy đều là máu.
Không được bao lâu, nàng đã không còn nhúc nhích được nữa.
Bàn tay nắm chặt cán lau nhà của Tỉnh Vân run lẩy bẩy, đến cả hai chân cũng khống chế không được mà suýt nhuyễn ra. Thế nhưng cho dù rất sợ, để sống sót, cậu vẫn phải dũng cảm đối mặt với nó.
Đập vỡ đầu … chắc là đúng đi?
Cậu vừa định xông tới, cán lau nhà trong tay thậm chí đã giơ cao quá đầu, chỉ còn chờ một phát đập xuống nữa thôi. Đúng lúc này, một việc càng khủng bố hơn lại xảy ra. Chỉ thấy nữ sinh vừa bị cắn khi trước vẫn nằm trên vũng máu giật mình một cái, sau đó xoay người quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi gằm, cả người bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Trong lúc run rẩy, nàng còn phát ra một thứ âm thanh trầm thấp nghẹn ngào, nghe cực kì khủng bố.
Cánh tay đang giơ lên của Tỉnh Vân nhất thời không biết làm sao cho phải. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người nữ sinh kia, hoàn toàn không hề phát hiện bên cạnh đang có cái gì đó từ từ tiến về phía mình.
Nữ sinh run rẩy một lúc liền không hề nhúc nhích nữa. Giây tiếp theo, nàng ngẩng đầu lên. Hai mắt trắng dã, bộ dáng kinh khủng.
Tỉnh Vân trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn xuống nữ sinh kia.
Không lẽ …… Nàng cũng biến thành ……
Mà đến lúc này, Tỉnh Vân mới nhận ra bản thân đang lâm vào hoàn cảnh cực kì nguy hiểm. Phía trước cùng đằng sau cậu đều có quái vật đi tới. Tuy rằng rất chậm, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi dần dần áp sát này khiến Tỉnh Vân nhất thời cho dù muốn cũng vô phương nhấc chân mà chạy.
Đám quái vật hình như đang tăng lên, vài con còn mặc cả đồng phục học sinh. Như vậy, chẳng lẽ thật sự bị cắn rồi sẽ lây nhiễm luôn sao? Giống như một loại vi khuẩn trí mạng nào đó?
Rõ ràng thân thể đã sứt mẻ đến thế, rõ ràng da thịt đã tan nát đến không còn nơi nào lành lặn. Thế mà những kẻ đó trên mặt vẫn cực kì vô cảm, giống như hoàn toàn không hề biết đau đớn là gì.
Đúng rồi, lúc trước mấy người trong phòng thí nghiệm không phải đã nói rồi sao? Bọn chúng đã là người chết rồi.
Hỗn đản …… Người chết làm sao còn có thể cử động được?
Tỉnh Vân siết chặt cán lau nhà trong tay, cậu cúi đầu không nhìn tới đám quái vật trước mặt. Thật sâu hít vào một hơi. Cậu biết, dưới tình huống này, không dũng cảm chiến đấu thì sẽ chết. Chuyện tới nước này, tất cả chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Phía trước có hai con, đằng sau có một. Xem ra trước mắt cậu chỉ có thể giải quyết con phía sau. Phía sau con đó là đường thông với cầu thang lầu bên. Chạy xuống tầng một rồi, cậu có thể chạy cổng trường.
Rất nhanh lên kế hoạch xong, Tỉnh Vân thật sâu hít vào một hơi, sau đó giơ lên cán lau nhà trong tay, xoay người, dùng hết tốc lực lao vào con quái vật phía sau mình.
Đại khái là cậu nhắm không chuẩn lắm, kích đầu tiên không như mong muốn trúng vào đầu con quái mà chệch xuống rơi trên vai nó. Tỉnh Vân kinh hoàng nhận ra, một kích dùng hết khí lực của cậu căn bản không ảnh hưởng tới con quái vật kia một chút nào, nó vẫn như trước hướng cậu xông tới.
Tỉnh Vân liếc nhìn hai con quái đằng sau, tuy rằng di chuyển không nhanh nhưng cũng đã sắp tới gần, cậu cắn răng một cái, xoay người, lách qua khoảng trống giữa con trước mặt với bức tường chạy thoát ra ngoài.
Cậu không dám dừng lại quá lâu, chỉ một mực chạy hết tốc độ về phía trước. Thật vất vả mới đến cửa cầu thang, vừa định mở cửa chạy vào đã thấy một con không biết nấp chỗ nào từ chính diện lao tới.
Tỉnh Vân hoảng sợ, giật mình lùi về sau một bước, may mắn tránh thoát không để con quái kia túm được mình.
Lại nắm chặt cán lau trong tay, dùng sức thúc một cái lên người con quái. Nó trọng tâm bất ổn, bị cậu đẩy thêm một cú liền ngã lông lốc xuống cầu thang. Tỉnh Vân nhanh chóng tận dụng cơ hội, ba bước biến thành một phóng xuống dưới lầu.
Phòng học của Tỉnh Vân nằm trong cùng của lầu ba, đến lúc cậu chạy được xuống lầu hai thì hành lang đã là một mảnh hỗn độn. Máu tươi chảy thành dòng. Trên mặt đất đều là thi thể, cùng với tốp lớn quái vật vây xung quanh nạn nhân của chúng lang thôn hổ yết.
Tỉnh Vân không dám dừng lại nhìn lâu, chỉ sợ dẫn tới sự chú ý của bọn chúng.
Cậu quay đầu chạy về phía tầng một, trên đường chạy xuống lại thành công tránh rớt được một tên. Nhưng đến lúc xuống được tới nơi, cậu kinh hoàng phát hiện đám quái vật ở đây so với bên trên còn nhiều hơn. Hơn nữa tất cả đều luẩn quẩn đứng ngay cửa chính, tình huống trước mắt khiến cậu nhất thời đầu óc trống rỗng, không còn nghĩ được cách nào.
Nếu tiếp tục thế này, không bao lâu nữa mình cũng sẽ trở thành thức ăn trong bụng đám quái vật kia sao?
Cậu không muốn chết, lại càng không muốn chết khó coi như vậy! Tình yêu của cậu còn chưa nở hoa kết trái, mười tám năm nay đây là lần đầu tiên cậu toàn tâm toàn ý thích một người như vậy. Cậu còn chưa nghe được câu trả lời của người kia, cậu không muốn cứ thế này đã chết.
Cho dù phải chết…… Cho dù phải chết…… Cậu cũng muốn chết bên cạnh anh. Cậu không muốn tiếp tục cô độc nữa. Nói cậu ích kỷ cũng được, đến lúc này rồi, ai còn hơi đâu mà chí công vô tư nữa? Đến lúc biết mình sắp chết rồi, ngay cả đại biểu quốc hội cũng sẽ ích kỷ cơ mà.
Có lẽ, cậu cho tới bây giờ cũng không phải là một người rộng lượng. Nếu đã muốn một thứ, cậu nhất định sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà đoạt về. Cậu thật ra chính là một kẻ tràn ngập dã tâm, không hề giống vẻ bề ngoài không chịu nổi một kích như vậy!
Đến lúc này rồi, người kia rốt cục đang ở chỗ nào?
Cậu nhíu mày, ánh mắt lại trở nên cực kì kiên định.
Trước khi nhìn thấy người kia …… cậu không thể chết được! Nếu như anh có biến thành quái vật, vậy… để cậu tự tay kết liễu anh đi.
Tỉnh Vân nắm chặt cán lau nhà trong tay, định tiến về đám quái đang tụ tập trước cửa, không ngờ, một bàn tay không biết từ chỗ nào vươn ra, một phen bịt chặt lấy miệng cậu, sau đó nháy mắt đã kéo cậu vào một gian phòng nhỏ không cửa sổ chật ních.
Tỉnh Vân kinh hãi, tim đập thình thịch. Dùng cán lau nhà trong tay đâm về phía sau, lại ngoài ý muốn phát hiện người nọ thân thủ không tồi, dễ dàng tóm được cán lau đâm tới của cậu.
Đến cùng là ai? Là người …… Hay là……
“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm nam nhân gợi cảm trầm thấp vang lên bên tai Tỉnh Vân, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên má cùng bờ ngực rắn chắc đang kề sát sau lưng khiến cậu đột nhiên như trút được gánh nặng.
Đó là…… Hơi thở của người sống……
==================
Tác giả có lời muốn nói: Ta là một người chăm chỉ nha, mỗi ngày càng chăm chỉ hơn!!
Mà đây cũng không phải truyện kinh dị đâu, chỉ là liên quan chút xíu đến tang thi mà thôi. Nội dung tuyệt đối không kinh dị, thế nên mọi người yên tâm đọc nha!!
Sau này có thể còn liên quan đến dị năng các kiểu đi???
Ngô =v=… Xin hãy tiếp tục theo dõi!! Ta sẽ cố gắng viết, cố gắng tiến bộ mà!! QAQ