Buổi tối về đến nhà, hắn lấy cuốn nhật ký của Hạ Nghiêu ra xem, càng nhận ra những lời Tưởng Thi Văn nói quả thật rất có lý. Hạ Nghiêu trong nhật ký rõ ràng viết là rất thích mình, mà còn thích 2 năm rồi, làm sao có thể nói không thích là không thích nữa chứ.
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười hài lòng, chắc chắn giống như lời Tưởng Thi Văn nói, Hạ Nghiêu chỉ đang làm mình làm mẩy với hắn mà thôi.
Ôm cách nghĩ như vậy, Chu Độ tràn đầy mong đợi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Vương Hạo còn mơ màng xuất hiện ở cửa Chu gia, người giúp việc Chu gia cho cậu ta vào.
“Chu Độ đâu? Chắc không phải chưa tỉnh đấy chứ.” Vương Hạo sau khi vào nhà dòm phòng khách phòng ăn cũng chẳng thấy Chu Độ đâu, người giúp việc Chu gia vội vàng nói: “Chu Độ vẫn còn ở trên lầu, nếu không cháu lên đó xem thử coi.”
Chu gia mặc dù có người giúp việc lái xe riêng, nhưng mà bố Chu trước giờ chẳng để cho bọn họ gọi Chu Độ thiếu gia công tử các kiểu, người giúp việc của Chu gia còn lớn tuổi hơn mẹ Chu Độ, cho nên vẫn luôn giống bố mẹ Chu Độ trực tiếp gọi thẳng tên hắn.
Vương Hạo đùng đùng chạy lên phòng Chu Độ ở tầng hai, cửa phòng Chu Độ vẫn đang đóng chặt. Vương Hạo nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, chẳng nói chẳng rằng đưa tay lên, đập cửa phòng Chu Độ thùng thùng phát ra âm thanh giống như đang gõ chuông.
“Chu Độ mau dậy đi! Chú Vương Hạo của mày đến đưa mày đi học nè!”
Cửa phòng đột nhiên bị người bên trong kéo ra, Vương Hạo nhìn Chu Độ xuất hiện trước mắt mình, theo bản năng lùi về sau một bước. Kinh nghiệm tác chiến bao năm nói cho cậu ta biết, Chu Độ sau khi xù lông nhất định cho mình một đạp.
Không nghĩ tới Chu Độ sắc mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Vương Hạo trước mắt.
“Vào đi.” Hắn nghiêng người, ý bảo Vương Hạo vào phòng.
Vương Hạo vô cùng kinh ngạc dòm Chu Độ, không thể tin được hỏi: “Chu Độ có phải mày vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không? Mày biết tao là ai không? Mày chắc là mày muốn cho tao vào phòng mày hả?”
Vương Hạo từ lúc nhỏ đã từng cùng chơi với Chu Độ trong phòng hắn, không chỉ tè lên giường của Chu Độ, còn làm hư toàn bộ truyện tranh cùng với đồ chơi mà hắn thích nhất.
Cậu ta tuy rằng chẳng còn nhớ rõ cái việc kia lắm, nhưng mà cái hình ảnh Chu Độ gào khóc đập cậu ta vẫn còn ở đó, cho nên từ đó đến giờ cậu ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bước vào phòng Chu Độ dù chỉ một bước.
Chu Độ dòm vẻ mặt đần đồn của Vương Hạo, đưa tay kéo cậu ta vào phòng.
Sau khi bước vào, hắn đẩy Vương Hạo lên giường mình, còn hắn thì kéo cái ghế qua ngồi trước mặt Vương Hạo, gương mặt nghiêm túc nói với Vương Hạo đang còn mông lung nơi chốn nào: “Giúp tao một việc.”
“Hả? Việc gì?” Vương Hạo lắp ba lắp bắp hỏi, cậu ta cảm thấy việc này nhất định có ẩn chứa một cái âm mưu to bự nào đấy, nói không chừng giây tiếp theo Chu Độ sẽ ấn cậu ta xuống giường hung hăng đập một trận.
Chu Độ trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói: “Giúp tao nghe ngóng xem Hạ Nghiêu thích cái gì.”
“Hả?” Vương Hạo hoàn toàn lạc trong sương mù, sao đột nhiên lại nhảy qua đến Hạ Nghiêu rồi.
Chu Độ sớm đã nghĩ xong lí do: “Không phải Hạ Nghiêu giúp gia đình tao một việc lớn sao, tao muốn cảm ơn cậu ấy, tính tặng cậu ấy một món quà. Nhưng tao không biết cậu ấy thích cái gì, mày giúp tao đi nghe ngóng đi.”
Vương Hạo lúc này mới hiểu ý Chu Độ, cậu ta nhìn Chu Độ cầu cứu mình, thái độ lúc này liền đảo ngược 380 độ*.
*cái này là bản raw ghi vậy nên tớ giữ nguyên.
“Cái này hả.” Vương Hạo bắt chéo hai chân, rung rung đùi, cười bỉ ổi nói: “Giúp mày cũng được thôi, mày biết đó, tao vô cùng thích cái bộ mô hình kia, nhưng mà ba tao chẳng mua cho tao. Haizz, còn nói nếu tao thi lọt vào mười hạng đầu trong lớp thì mới cho tao, mày xem đây không phải chính là muốn nói không muốn mua cho tao sao.”
Chu Độ biết cậu ta nói cái bộ mô hình kia là cái gì, là bộ mô hình người máy, cực kỳ mắc. Lúc đó mới vào cấp hai, Chu Độ thi được hạng nhất lớp, bố hắn tốn hết mấy chục ngàn mang từ nước ngoài về cho hắn. Vương Hạo sau khi biết được cũng nói với bố cậu ta rằng cậu ta cũng muốn, kết quả bố cậu ta nói: “Đó là phần thưởng hạng nhất của Chu Độ, bố cũng chẳng mong mày thi được hạng nhất, chỉ cần mười hạng đầu bố liền mua cho mày.”
Mà Vương Hạo từ khi tốt nghiệp cấp hai cho đến lúc sắp tốt nghiệp cấp ba, chưa bao giờ vào được mười hạng đầu. Cho nên cái bộ mô hình người máy đó vẫn luôn là một vết mực đỏ trong tim cậu ta, thời thời khắc khắc bắt cậu ta nhớ đến nó.
Vương Hạo vừa mở miệng, Chu Độ liền biết cậu ta có ý gì, chính là muốn cái bộ mô hình người máy kia của hắn.
“Chờ mày nghe được tin tức tao muốn, cái kia liền cho mày.”
“Thật không?” Vương Hạo từ trên giường bắn ra, một cánh tay ôm lấy Chu Độ nói: “Tao biết Đô Đô của tao là tốt nhất mà!!”
Chu Độ ghét bỏ đẩy cậu ta ra, mặt đen lại: “Không được kêu tên mụ của tao.”
“Rồi rồi rồi, không kêu không kêu hahaha.” Vương Hạo như một con khỉ vui đến nhảy lên nhảy xuống.
Chu Độ bổ sung thêm: “Nhưng mà mày phải nhớ, không được để Hạ Nghiêu biết.”
“Hả?” Vương Hạo bối rối hỏi: “Có ý gì?”
Chu Độ vịn cái ghế đứng lên: “Mày không được để Hạ Nghiêu biết là có người đang nghe ngóng cậu ấy thích cái gì.”
Hưng phấn của Vương Hạo lập tức bị dập tắt, cậu ta còn tính đi hỏi trực tiếp Hạ Nghiêu xem cậu thích cái gì mà.
“Vì sao chứ hả?” Vương Hạo chẳng hiểu mô tê hỏi.
Chu Độ chẳng muốn giải thích nhiều với cậu ta: “Nếu như bị tao phát hiện ra Hạ Nghiêu biết có người nghe ngóng cậu ấy thích cái gì, tao sẽ đem đầu mày vặn xuống.”
Vương Hạo nhìn vẻ mặt chân thật của Chu Độ, nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng vì cái bộ mô hình người máy mà mình thương thương nhớ nhớ đã lâu, cắn răng, cảm giác lần đánh đổi này chắc cũng không thiệt thòi đâu ha.
Hai người cùng nhau đi đến trường, trong lớp vẫn chưa đông lắm, Hạ Nghiêu đã bền lòng vững dạ ngồi ở chỗ của mình viết viết cái gì đó.
Vương Hạo sau khi đỡ Chu Độ xuống ghế ngồi liền chạy ra khỏi phòng học, không biết đi làm cái gì.
Trong phòng học tốp ba tốp năm đều đang cúi đầu làm việc của mình, Chu Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Nghiêu một hồi, lại nhớ tới những lời mà Tưởng Thi Văn nói với mình, thế là vịn cái bàn đứng lên, khập khiễng từ dưới phòng học đi lên một chuyến, chầm chậm đi đến bên cạnh chỗ ngồi của bạn cùng bàn của Hạ Nghiêu.
Quách Đông Đông lần nào đi học cũng đợi đến lúc sắp vào học rồi mới vội vội vàng vàng chạy vô, cho nên từ bây giờ cho đến lúc bắt đầu tiết đầu tiên của buổi sáng, Chu Độ đại khái vẫn có nửa tiếng để có thể ngồi cùng với Hạ Nghiêu.
Hắn chậm rãi đi bộ quanh chỗ ngồi của Quách Đông Đông một hồi, cuối cùng kéo cái ghế của Quách Đông Đông ra ngồi xuống.
Cơ thể Hạ Nghiêu cứng lại, hô hấp lập tức nhẹ đi. Cậu vốn đang giải một bài tập vật lý, hiện tại Chu Độ lại ngồi ngay bên cạnh, trong đầu cậu chỉ còn lại mấy tiếng ông ông, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ được.
Chu Độ đầu tiên là giả bộ dòm chung quanh một lát, sau đó lại dịch dịch sang chỗ Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu ngưng thở không dám nhúc nhích chút nào, cậu chẳng biết Chu Độ này là đang muốn làm cái gì.
Chu Độ len lén nhìn Hạ Nghiêu một cái, thấy cậu hình như cũng không có mở miệng bảo hắn đi ra, vì vậy càng thêm yên tâm đem sức nặng của cơ thể dịch đến ranh giới giữa hai chỗ ngồi.
Hắn nhướng cái cổ lên, dòm bài tập vật lý mà Hạ Nghiêu đang làm, dùng ngón tay chỉ chỉ bài đó nói: “Cậu làm sai rồi.” Hắn rút cây bút trong tay Hạ Nghiêu ra, xoẹt xoẹt vài cái trên tờ giấy nháp viết ra toàn bộ bài giải.
“Cách giải của cậu đã sai ngay từ đầu rồi.” Hắn một bên nói, một bên lại dịch dịch cơ thể sát vào Hạ Nghiêu.
Nhịp tim Hạ Nghiêu càng đập càng nhanh, hơi thở thiếu niên vừa ấm áp vừa sạch sẽ của Chu Độ trong nháy ôm lấy Hạ Nghiêu, cậu có chút quyến luyến lén lút hít vào một hơi.
Chu Độ cúi đầu nhìn Hạ Nghiêu trầm mặc chẳng nói tiếng nào, trái tim có chút thấp thỏm. Nhìn thấy bộ dạng Hạ Nghiêu một chữ cũng không muốn nói, bất an để cây bút trong tay xuống, cơ thể cũng giữ một chút khoảng cách với Hạ Nghiêu.
Cả người Hạ Nghiêu vẫn còn có chút hoảng hốt, cậu nhìn thấy Chu Độ hình như muốn rời đi, vội vàng mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Khóe miệng Chu Độ nhịn không được cong lên, xem ra mấy cái biện pháp mà Tưởng Thi Văn nói cũng khá có tác dụng đó chứ. Hắn thẳng lưng lên, trái tim cảm thấy vô cùng thoải mái nói: “Không cần cảm ơn, còn gì không hiểu cứ việc hỏi tôi.”
Hạ Nghiêu nhìn Chu Độ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lấy cuốn đề thi vật lý ra, chỉ vào một bài tập khác nhỏ giọng nói: “Bài này cũng không hiểu.”
Chu Độ không nhịn được lại dịch lại gần chỗ Hạ Nghiêu, lại cầm cây bút lên, nhìn chằm chằm đề bài một hồi, sau đó lại viết bài giải ra trên giấy nháp.
Hạ Nghiêu cau mày nhìn bài giải, ánh mắt có hơi đỏ lên hỏi Chu Độ: “Có thể giải thích cho tớ một chút không? Bài giải tớ xem không hiểu lắm.”
Chu Độ lập tức mở cờ trong bụng, trên mặt vẫn cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc. Hắn lại cầm cây bút lên, bắt đầu giải thích cho Hạ Nghiêu từng chút một.
Sau khi giảng xong một lần, Chu Độ muốn hỏi xem Hạ Nghiêu nghe có hiểu không. Vừa mới nghiêng đầu qua ánh mắt liền bị gò má của Hạ Nghiêu hấp dẫn, hô hấp như bị kìm lại, ánh mắt nóng như lửa, vội vàng rụt người lại. Hắn ngượng ngùng đặt cây bút xuống một bên, vịn cái bàn đứng lên, muốn đứng dậy rời đi.
Ánh mắt Hạ Nghiêu tối sầm lại, trong tim ngũ vị tạp trần*. Cậu thật sự không hiểu rốt cuộc Chu Độ có ý gì, thế nhưng mà người ta muốn đi, cậu cũng không nói được cái gì, chỉ có thể làm bộ chẳng phát hiện ra, cúi đầu tiếp tục viết đáp án cho bài tập vật lý.
*ngũ vị tạp trần: năm vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn) lẫn lộn
Chu Độ đứng bên cạnh cái ghế do dự chốc lát, lúc này mới không được tự nhiên mà mở miệng giải thích với Hạ Nghiêu: “Bạn cùng bạn của cậu sắp đến rồi, tôi đi trước.”
Hạ Nghiêu vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghĩ thầm thì ra Chu Độ là vì nguyên nhân này, sau đó thuận miệng nói một câu: “Cậu ta chắc phải một lát nữa mới đến.”
Chu Độ nghe Hạ Nghiêu nói như vậy, trái tim nhịn không được vui vẻ nở hoa. Ý Hạ Nghiêu khi nói câu này chẳng lẽ là muốn giữ mình lại ngồi một lát nữa hả ta? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, một bên âm thầm bái phục Tưởng Thi Văn, quả nhiên vẫn là nhỏ hiểu biết nhiều, một bên lại ngồi xuống chỗ của Quách Đông Đông lần nữa.
Thẳng đến khi còn một phút là vào học, Quách Đông Đông mới ngậm cái bánh bao vọt vào phòng học.
Chu Độ vô cùng hài lòng từ chỗ ngồi của cậu ta đứng lên, còn thuận tay vỗ vỗ bả vai của Quách Đông Đông nói: “Ngày mai cậu có thể đến trễ thêm chút nữa.”
Làm cho Quách Đông Đông vẻ mặt mơ hồ chẳng hiểu mô tê gì.