Sắc mặt Hạ Nghiêu trắng bệch, có chút hốt hoảng mà đứng lên.
Phương Trạch Vũ phát hiện sắc mặt Hạ Nghiêu có chút không đúng, theo ánh mắt của cậu tự động nghiêng đầu sang, vừa vặn nhìn thấy Chu Độ đang bị một dì xinh đẹp nào đó kéo về phía mình.
“Nghiêu Nghiêu, con ra ngoài chơi với bạn hả?” Mẹ Chu nhiệt tình chào hỏi với Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu không dám nhìn sắc mặt của Chu Độ, chỉ nhìn mẹ Chu trả lời qua loa một tiếng “dạ”.
Mẹ Chu Độ đẩy con trai mình nói: “Đi mua dùm mẹ một ly kem vị dâu đi.” Sau đó đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu ngồi xuống.
“Hôm nay nóng quá trời, đây là bạn con hả? Đẹp trai ghê.” Mẹ Chu Độ cười nói với Phương Trạch Vũ.
Phương Trạch Vũ nhã nhặn lịch sự nói tiếng xin chào với mẹ Chu.
Mẹ Chu tiếp tục nói: “Ngày hôm nay thực sự là nóng quá, con ra ngoài mau cái gì đó?” Bà quay đầu lại hỏi Hạ Nghiêu bên cạnh.
Hạ Nghiêu: “Mua một số tài liệu.”
Sau khi Chu Độ mua kem xong, đi cùng với Phương Dao Dao trở về chỗ ngồi, Phương Dao Dao vừa nhìn thấy mẹ Chu Độ liền ngạc nhiên kêu lên: “Woa, chị chắc là mẹ của Chu Độ rồi! Thật là xinh đẹp!”
Mẹ Chu được những lời của nhỏ làm cho cười đến vui vẻ: “Chị cái gì chứ, bác là mẹ nó.” Nói xong liền cầm ly kem Chu Độ đưa cho, lấy muỗng múc một miếng cho vào miệng.
Chu Độ sau khi ngồi xuống vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Phương Dao Dao thì đang líu ra líu rít nói chuyện với mẹ Chu.
Tâm tình Hạ Nghiêu rối loạn cả lên, thế nhưng vào giờ phút này cậu lại chẳng thể giải thích với Chu Độ, chỉ có thể vẻ mặt bất an ngồi ở một bên, ngay cả kem cũng không ăn thêm miếng nào.
Mẹ Chu sau khi ăn hết kem, cầm lấy khăn giấy đặt ở bên cạnh ưu nhã lau tay, quay đầu nói với Hạ Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu cùng về với dì đi, ở bên ngoài nóng như vậy.”
Hạ Nghiêu vốn không muốn làm phiền mẹ con Chu Độ, thế nhưng cậu sợ Chu Độ sẽ hiểu lầm là mình muốn ở lại với Phương Trạch Vũ, vì vậy đứng dậy đi với mẹ Chu Độ.
Hạ Nghiêu ngồi với Chu Độ ở băng ghế sau xe, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Hạ Nghiêu dùng khóe mắt nhìn Chu Độ mấy lần, thế nhưng lại nhận ra người nọ chỉ sầm mặt xuống, hoàn toàn không có ý quan tâm đến mình.
Trong lòng cậu thấp thỏm không yên, thế nhưng mà mẹ Chu đang ngồi ở phía trước, cậu không tiện mở miệng, chỉ có thể nghĩ một lát lúc trở về sẽ gọi điện thoại giải thích với Chu Độ một lượt.
Xe chậm rãi chạy về phía trước, một tiếng chuông đột nhiên từ chỗ tài xế vang lên. Mẹ Chu đưa tay mở túi ra, lấy ra điện thoại di động đang réo ầm ĩ ở bên trong.
Bà nhìn thấy người gọi đến là người giúp việc ở nhà, vội vàng bắt máy.
“A lo? A lo, a lo, cái gì? Được rồi, một lát nữa là tôi về đến, cô đừng gấp, rồi, tôi đáng lái xe, cúp đây.”
Sau khi mẹ Chu Độ cúp điện thoại, liền đỗ xe ở ven đường. Bà quay đầu vẻ mặt áy náy nói với Hạ Nghiêu: “Nghiêu Nghiêu, thật sự xin lỗi con, dì không thể chở con về đến nhà rồi. Chu Châu ở nhà có chút chuyện, dì phải nhanh chóng trở về, như vậy đi, dì bảo Chu Độ đưa con về có được không?”
“Không cần đâu…” Hạ Nghiêu vội vàng nói: “Dì, nếu dì có việc thì về trước đi, con ngồi xe buýt về là được rồi.”
“Như vậy sao được, ở bên ngoài nắng như vậy, để Chu Độ dẫn con gọi xe về nhà.” Bà đưa ánh mắt đến trên người con trai mình: “Đưa Hạ Nghiêu về nhà có biết chưa?”
Hạ Nghiêu sợ Chu Độ khó xử, vẫn nói không cần. Chẳng ngờ đến Chu Độ một tiếng chẳng rằng đẩy cửa xe bước xuống.
Hắn đứng ở ngoài xe, cũng không nhìn đến Hạ Nghiêu ở trong xe, trầm mặc nhìn nóc xe.
Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ đã xuống xe, cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đẩy cửa xe bước xuống.
Mẹ Chu trước khi đóng cửa sổ xe lại cứ dặn Chu Độ dặn đi dặn lại mãi, nhất định phải đưa Hạ Nghiêu về đến nhà, sau đó khởi động xe chạy đi.
Hạ Nghiêu lúng túng đứng phía sau Chu Độ, mấp máy môi chuẩn bị giải thích, không nghĩ tới Chu Độ giơ tay chặn lại một chiếc xe, Hạ Nghiêu lại mất đi cơ hội giải thích.
Taxi đưa bọn họ đến trước con hẻm nhỏ liền dừng lại, Chu Độ sau khi trả tiền xong liền đẩy cửa xe bước xuống, Hạ Nghiêu hít sâu một hơi, đi theo phía sau Chu Độ, hai người cùng đi vào trong con hẻm nhỏ vắng vẻ kia.
Hạ Nghiêu nghĩ rằng Chu Độ sẽ chất vấn mình vì sao lại ở cùng với Phương Trạch Vũ, thế nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy Chu Độ lên tiếng muốn nói chuyện với mình, vì vậy cậu chỉ có thể dừng lại, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chu Độ.”
Bước chân của Chu Độ dừng lại, hắn không xoay người lại cũng không đi tiếp về phía trước. Hạ Nghiêu không thấy rõ biểu cảm của Chu Độ, có chút hoảng hốt, vì vậy bước nhanh hơn đi tới bên cạnh Chu Độ.
Cậu lo sợ bất an mà nhìn sắc mặt Chu Độ, nhận ra Chu Độ diên vô biểu tình nhìn chằm chằm về phía trước, chính là không nhìn đến mình.
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu đắn đo mở miệng: “Anh nghe em giải thích.”
Chu Độ như cũ vẫn không nhìn Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu đưa tay chuẩn bị kéo góc áo của Chu Độ, không nghĩ tới lại bị Chu Độ mạnh mẽ gạt ra.
“Giải thích?” Ngữ khí hắn âm u, quay đầu trừng mắt với Hạ Nghiêu nói: “Cậu đáp ứng tôi cái gì cậu quên rồi sao, tôi đã nói nếu lần sau có đụng phải cậu ta cậu tuyệt đối không được để ý đến cậu ta.”
Hạ Nghiêu mấp máy môi, chật vật tiếp tục mở miệng nói: “Em, em chỉ là vô tình đụng phải cậu ta, cho nên…”
“Cho nên cậu liền đi theo cậu ta sao?” Ngực Chu Độ phập phòng mãnh liệt, ngữ khí mang theo trào phúng nói với Hạ Nghiêu: “Cậu là chó sao, nhìn thấy người nào liền đi theo người đó có phải không?”
Hạ Nghiêu bị những lời này của hắn tàn nhẫn tổn thương, cậu theo bản năng lùi về sau một bước.
Chu Độ khóe mắt đỏ bừng lại áp sát: “Hay là nói cậu vốn chính là loại người như vậy, nhìn thấy một thằng con trai đẹp trai liền dán lên người người ta!”
Sắc mặt Hạ Nghiêu trắng bệch, đôi môi run rẩy, mở miệng không lưu loát giải thích: “Không… không phải như vậy đâu.”
Chu Độ lúc này đã bị lửa ghen làm cho đầu óc mê muội, hắn biết những lời này sẽ tổn thương Hạ Nghiêu, thế nhưng hắn lại không khống chế được bản thân. Hắn nắm chặt tay lại quả đấm, thở hổn hển, trong lòng liên lục nói với bản thân: “Chu Độ mày im miệng đi, mày phải nói xin lỗi với Hạ Nghiêu.”
Sắc mặt Hạ Nghiêu sớm đã không còn chút máu, cậu không biết nên giải thích với Chu Độ như thế nào.
Hai người trầm mặc thật lâu, Chu Độ cũng dần dần khôi phục lại lý trí, hắn nhìn Hạ Nghiêu bị mình ép vào một góc, cảm giác đau lòng tức thì lan khắp người.
“Anh…” Hắn mấp máy môi, đưa tay muốn chạm vào Hạ Nghiêu, đột nhiên một tiếng rung ông ông từ trong túi quần Hạ Nghiêu vang lên.
Chu Độ biến sắc, số điện thoại di động của Hạ Nghiêu của có một mình hắn biết, bây giờ ai đang gọi cho cậu chứ, ngón tay vốn muốn chạm vào Hạ Nghiêu của hắn trực tiếp trượt vào trong túi quần cậu móc điện thoại di động ra ————-
Phương Trạch Vũ.
Ba chữ được hiện thị trên màn hình gọi đến kích thích làm cả người Chu Độ run lên, lửa giận toàn thân dường như trong thoáng chốc lui hết sạch sẽ, ánh mắt hắn không có chút ấm áp nào nhìn Hạ Nghiêu, gằn từng chữ một: “Có giải thích một chút là vì sao không?”
Tiếng chuông điện thoại vẫn như cũ khoan khoái mà reo lên trong con hẻm nhỏ.
Cổ họng Hạ Nghiêu khô đến dọa người, cậu gian nan nói với Chu Độ: “Em cho cậu ấy số điện thoại là bởi vì…”
Chu Độ đột nhiên cười một tiếng, rất nhỏ rất nhẹ, Hạ Nghiêu kinh ngạc nhìn hắn, nhìn thấy tia cười dưới đáy mắt Chu Độ biến mất không còn một chút.
Hắn diện vô biểu tình giơ cái điện thoại di động lên ném vào bức tường ở phía sau, “bang” một tiếng, điện thoại trong nháy mắt hi sinh tính mạng, con hẻm nhỏ lại lần nữa rơi vào yên lặng.
Hạ Nghiêu không nghĩ tới Chu Độ sẽ giận đến như vậy, trái tim cậu nhảy lên “thình thịch”, vừa chua vừa chát.
Chu Độ sau khi đập xong điện thoại cũng không thèm nhìn Hạ Nghiêu một cái, xoay người bước ra khỏi con hẻm nhỏ.
Hạ Nghiêu không biết mình đứng bao lâu, đợi đến khi cậu cảm thấy đùi phải bắt đầu có chút tê lúc này mới hồi phục tinh thần.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc điện thoại vỡ thành từng mảnh ở trên mặt đất, chậm rãi ngồi xuống, nhặt lên từng mảnh từng mảnh của chiếc điện thoại.
Hạ Nghiêu vừa nhặt vừa đưa tay dụi dụi mắt, cậu cảm thấy chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà rơi nước mắt, hình như có chút mất mặt.
Chu Độ có lẽ, sẽ không thích mình nữa rồi.