• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sảnh sân bay thành phố H, mẹ Vương Hạo đang kéo con trai mình, viền mắt đỏ bừng đang dặn dò gì đó.

Mà Chu Độ với tư cách bạn nối khố của Vương Hạo, tự nhiên cũng đến tiễn cậu ta. Thế là hắn còn gọi thêm Hạ Nghiêu tới nữa, gọi với cái tên mỹ miều là đến tiễn bạn học, thật ra là bởi vì hắn muốn có thêm chút thời gian ở cùng với Hạ Nghiêu mà thôi.

Vương Hạo nhìn thấy mẹ mình đang có xu thế càng khóc càng lớn, cũng vội vàng cắt ngang nói: “Mẹ, nếu như mẹ luyến tiếc con như vậy, vậy thì con không đi Mỹ nữa.”

“Tầm bậy!” Bố Vương Hạo đứng ở một bên mắng, sau đó kéo vợ mình sang một bên ngữ khí không vui nói: “Nó đã sắp đủ 18 rồi, có cái gì phải khóc chứ. Tiễn nó đi Mỹ, chứ có phải tiễn đi châu Phi đâu, bà lo lắng cái gì, nó có khổ gì đâu. Tôi thấy, nó sống quá an nhàn rồi, cũng nên đi ra ngoài nếm chút khổ.”

Mẹ Vương Hạo đỏ hai mắt, đánh chồng mình một cái nói: “Ông sao lại đưa nó đi cái gì Mỹ, Trung Quốc có nhiều trường đại học như vậy, nó có thể học một trường nào đó mà. Chúng ta lại chẳng trông cậy vào tương lai nó đi học có thể học ra được chút thành tựu nào, nhà chúng ta còn không nuôi nổi một đứa con trai sao?”

“Bà!” Bố Vương Hạo nghe thấy vợ mình nói những lời này, giận đến nỗi hai con ngươi như muốn lồi ra ngoài.”Thằng Vương Hạo bây giờ nó như vậy, đều là do bà chiều đó.”

Ông dùng tay chỉ vào Chu Độ bên cạnh nói tiếp: “Bà nhìn Chu Độ nhà người ta xem, rồi lại nhìn con trai bà, quả thật là một đứa trên trời một đứa dưới đất mà.

“Bố, bố đừng nói mẹ con nữa.” Vương Hạo vội vàng bảo vệ mẹ mình, “Được rồi, con sẽ đi Mỹ, bố yên tâm chưa, bây giờ con có thể nói tạm biệt với Chu Độ không?”

Bố mẹ Vương Hạo thấy thế, lặng lẽ bước sang một bên.

Vương Hạo đi đến bên cạnh Chu Đọ, Hạ Nghiêu nhích sang một bên nhường chỗ bọn họ, để cho hai người nói chuyện đàng hoàng. Không ngờ Chu Độ chặn cậu lại, kéo cậu đến bên cạnh mình.

Hạ Nghiêu sợ hãi vội vã nhìn qua bố mẹ Vương Hạo, lại phát hiện mẹ cậu ta vẫn còn đang đứng lau nước mắt, bố Vương Hạo ở kế bên nói nhỏ với bà cái gì đó.

Vương Hạo trừng mắt với Chu Độ, cậu ta nhìn nhìn về phía cổng lớn của sân bay, sau đó nói với Chu Độ: “Có phải mày không có nói với Trương Dương hôm nay tao đi đúng không?”

Hai tay Chu độ đút túi, nâng mí mắt làm biếng quét mắt nhìn cậu ta một cái nói: “Nếu muốn để người khác đến tiễn mình, sao tại không tự thân vận động đi nói với người ta.”

“Ai muốn để nó đến tiễn chứ! Tao chỉ nói là nó không đến, thì ra là do mày không có nói cho nó.”

“Nói rồi.” Chu Độ nói tiếp: “Nhưng mà người ta không đến tao còn cách nào nữa giờ, nếu tao là Trương Dương tao cũng không đến. Đến làm gì, nhìn ánh mắt khinh thường của mày hả.”

“Mày!” Vương Hạo muốn lên cơn, nhưng mà bố mẹ mình còn ợ bên cạnh cậu ta lại không tiện nói nhiều, chỉ có thể thấp giọng đi đến bên cạnh Chu Độ nói: “Tao làm sao khinh thường chứ, lúc đó tao lại không biết.”

“Bây giờ thì mày biết rồi, sao không tự mình mở miệng nói xin lỗi với người ta?”

Cả gương mặt Vương Hạo đỏ lên, cậu ta mới không thèm thừa nhận là mình sĩ diện.

“Quên đi.” Cậu ra buồn bực gãi gãi đầu: “Không đến thì không đến, dù sao tao đi Mỹ rồi nó cũng không tìm được tao nữa.”

Hạ Nghiêu đứng ở một bên nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, có chút lọt vào trong sương mù.

“Được rồi, mày mau đi đi, nói dong nói dài có thấy phiền không.” Chu Độ không kiên nhẫn liếc cậu ta một cái: “Cũng không phải mày lên sao Hỏa, rườm ra, mấy năm sau không phải năm nào cũng về sao?”

“Chu Độ mày mới là cái tên bạch nhãn lang.” Vương Hạo chỉ mũi Chu Độ cắn răng nghiến lợi mắng một câu, sau đó xoay người đi đến bên cạnh bố mẹ mình.

Chu Độ quay đầu nói với Hạ Nghiêu bên cạnh: “Được rồi, bọn mình đi thôi.”

Hạ Nghiêu kinh nhạc nhìn hắn hỏi: “Không tiễn Vương Hạo lên máy bay sao?”

“Không sao, nó có bố mẹ mà.” Chu Độ dứt lời với Hạ Nghiêu, hô một tiếng “Chú, dì vậy tụi con đi trước đây.” Sau đó liền kéo Hạ Nghiêu rời khỏi sân bay.

Lúc bọn họ vừa bước ra khỏi sảnh chính sân bay, liền phát hiện Trương Dương đang đứng ở ngoài cổng sân bay. Cậu ta dựa vào bên cạnh một bức tường thủy tinh, nghiêng đầu nhìn tình huống bên trong đại sảnh xuyên qua bức tường thủy tinh.

Hạ Nghiêu là người đầu tiên phát hiện cậu ta, cậu vội vàng kéo Chu Độ bên cạnh nói: “Trương Dương.”

Chu Độ nhìn theo hướng chỉ tay của Hạ Nghiêu, quả nhiên là Trương Dương.

“Mày ở đây làm gì, vào đi.” Chu Độ đi đến bên cạnh Trương Dương, vỗ vỗ vai cậu ta.

Trương Dương quay đầu lại, hắn nhìn thoáng qua Chu Độ cùng Hạ Nghiêu trước mắt, lắc đầu nói: “Không được, hai người phải đi hả? Tao tiễn tụi bay.”

Chu Độ cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà Trương Dương đã đi trước đến bãi đỗ xe.

Trương Dương lớn hơn bọn họ một tuổi, cho nên sau khi kỳ thi đại học đã nhanh chân đi thi bằng lái xe. Cậu ta chậm rãi lái xe từ trong bãi đỗ ra, Chu Độ cũng không khách khí với cậu ta, dắt Hạ Nghiêu lên xe.

“Đến rồi sao lại không vào xem, lúc này nó có phàn nàn với tao sao mày không đến.”

Trương Dương nghe hắn nói vậy, sửng sốt một chút, dường như không dám tin: “Cậu ấy thật sự nói như vậy?” Hỏi xong cậu này lại cúi đầu cong khóe miệng cười tự giễu: “Tao còn cho rằng nó không bao giờ muốn nhìn thấy tao nữa.”

Chu Độ ngồi ở phía sau, nhìn thoáng qua sườn mặt của Trương Dương sau đó nói: “Tính tình thằng Vương Hạo như thế nào không phải mày không biết, mày thật sự muốn cùng nó trở mặt?”

Trương Dương lắc đầu, cười khổ, “Lần này không giống.”

“Sao lại không giống.” Chu Độ quét mắt sang Hạ Nghiêu, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng nói ra: “Chuyện của hai đứa bay Vương Hạo đã nói với tao rồi, tao nói nha sao mày giấu kỹ thế, mày khi nào thì xem vừa ý thằng kia, sao tao một chút cũng không nhận ra.”

Hạ Nghiêu nghe Chu Độ nói vậy, trong lòng cả kinh. Cậu vội vàng nhìn thoáng qua Trương Dương đang lái xe.

Chỉ nhìn thấy Trương Dương thở dài một cái nói: “Lâu rồi, khoảng chừng lúc từ lớp 11 lên lớp 12.”

Chu Độ nhướng mày nói: “Cho nên nhiều năm như vậy mày thật ra vẫn luôn yêu thầm Vương Hạo, mày thật là giỏi.”

Trương Dương trầm giọng “ừ” một tiếng, dường như không muốn nói thêm nữa, vì vậy hơi xoay đầu hỏi hai người phía sau: “Hai đứa bay muốn đi đâu? Tao đưa tụi bay đến đó.”

“Về nhà.”

“Trung tâm thành phố.”

Chu Độ cùng Hạ Nghiêu đồng thời trả lời, thế nhưng lại nói ra địa điểm khác nhau.

“Về nhà làm gì, thật không dễ dàng gì mới ra ngoài được một chuyến, đương nhiên phải đi hẹn hò.”

Hạ Nghiêu thấy Chu Độ đem những lời này nói trắng ra, cậu lúng túng quét mắt sang Trương Dương trước mắt, sau đó khẽ nói với Chu Độ: “Nói nhỏ chút.”

Chu Độ một phát nắm lấy bàn tay cậu, cố ý tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Không về nhà, bọn mình đi hẹn hò.” Nói xong thuận thế hôn một cái lên trán Hạ Nghiêu.

Gương mặt Hạ Nghiêu lập tức đỏ lên.

Trương Dương thở dài, sau đó đánh tay lái, chạy về hướng trung tâm thành phố.

Sau đi đưa hai người đến nơi, Trương Dương liền lái xe đi mất.

Chỗ này vừa hay cách một tiệm kem không xa, Chu Độ nhìn kỹ, nhận ra cái tiệm này vậy mà chính là cái tiệm lần trước mà Hạ Nghiêu cùng Phương Trạch Vũ cùng đi ăn kem.

“Chúng ta đi đến đó.” Chu Độ đưa tay lên chỉ. Hạ Nghiêu theo hướng ngón tay hắn nhìn sang, do dự một hồi hỏi: “Anh muốn ăn kem?”

Chu Độ “ừ” một tiếng, kéo Hạ Nghiêu đi về phía bên đó.

Sau khi hai người bước vào quán, Chu Độ tìm một chỗ, để Hạ Nghiêu ngồi đó đợi, sau đó tự mình xếp hàng mua kem.

Lúc này đang là giữa hè, việc làm ăn của quán kem vô cùng phát triển.

Đợi đến lúc Chu Độ bưng được hai ly kem về chỗ, phát hiện có một bạn nữ đang ngồi đối diện Hạ Nghiêu.

Sắc mặt hắn trầm xuống, vội vàng bước qua.

“Làm phiền nhường chỗ.” Ngữ khí của Chu Độ không vui nói với bạn nữ kia.

Bạn nữ kia quay đầu nhìn, không nghĩ tới bạn nam đứng phía sau còn đẹp trai hơn.

Nhỏ vội vàng đứng lên vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, trong quán hết chỗ rồi, tôi nhìn thấy lúc nãy anh đẹp trai này chỉ ngồi một mình ở đây, cho nên định cùng cậu ấy ghép lại thành một bàn.”

“Em đã nói với bạn ấy là có người rồi.” Hạ Nghiêu sợ Chu Độ hiểu lầm, vội vàng giải thích.

Em gái kia cười đến mi mắt cong cong nói: “Đúng vậy, cậu ấy có nói. Nhưng mà cái bàn này của anh là bàn bốn người, có phiền chen chúc với tôi?”

“Phiền.” Chu Độ không chút khách khí từ chối, sau đó đặt một ly kem trong tay hắn đến trước mặt Hạ Nghiêu, sau đó ngồi xuống đối diện Hạ Nghiêu.

Bạn nữ kia không nghĩ tới Chu Độ sẽ nói thẳng như vậy, sắc mặt đỏ lên nói tiếng “Xin lỗi” với hai người. Sau đó liền rời đi.

Hạ Nghiêu cẩn thận từng chút nhìn Chu Độ, mở miệng nói rõ đầu đuôi với Chu Độ: “Bạn ấy lúc nãy đột nhiên ngồi xuống, em đã nói với bạn ấy là đối diện có người ngồi, bạn ấy vẫn không tin.”

Chu Độ cầm cái muỗng múc một muỗng kem bỏ vào mồm, vị ngọt béo của bơ lập tức tan ra trong miệng. Một tia ngọt ngào theo cổ họng lạnh buốt chầm chậm thấm vào trong lòng.

Hắn nhướng mày nói với Hạ Nghiêu: “Anh có nói gì đâu.”

Hạ Nghiêu không biết hắn có phải là đang giận dỗi hay không, cầm cái muỗng bất an mà khuấy khuấy kem ở trong ly, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Chu Độ trước mặt không chớp.

Chu Độ ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy Hạ Nghiêu đang ngẩn người nhìn hắn, cong khóe môi cười cười nói: “Em muốn ăn ly của anh hả?”

Hắn dùng cái muỗng lúc nãy mình mới ăn múc một muỗng kem trong ly mình đưa đến trước mặt Hạ Nghiêu nói: “Cho xem thử nè.”

Hạ Nghiêu ngượng ngùng mấp máy môi, nói với hắn: “Nhiều người lắm.”

“Lại không quen chúng ta.” Chu Độ lắc lắc cái muỗng ở trước mặt, sắc mặt Hạ Nghiêu nóng bừng, hơi cúi đầu ngậm lấy cái muỗng Chu Độ đưa tới vào trong miệng.

Lúc Chu Độ lấy lại cái muỗng còn ở trước mặt Hạ Nghiêu đưa lên miệng mình liếm liếm, ánh mắt lại kiên định nhìn Hạ Nghiêu, cười xấu xa nói với cậu: “Thật ngọt.”

Cả gương mặt Hạ Nghiêu thoáng cái đỏ lên.

Sau khi hai người ăn kem xong, thời gian vẫn còn sớm. Chu Độ không biết bị cái gì, tâm huyết trào dâng, lại kéo Hạ Nghiêu đi xem phim.

Rạp chiếu phim buổi chiều tựa hồ không có bao nhiêu người, Chu Độ cố ý chọn một vị trí vô cùng hẻo lánh ở phía sau, kéo Hạ Nghiêu đi vào.

Sau khi đi vào mới phát hiện, bộ phim mà bọn họ coi, ngoại trừ giữa hàng phía trước có ba bốn người, những chỗ ngồi khác đều trống hơ trống hoắc.

Chu Độ cảm thấy hành động hắn dẫn Hạ Nghiêu đi xem phim thật là đúng đắn, hắn tìm vị trí của mình với Hạ Nghiêu rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống chẳng bao lâu, cả rạp chiếu phim đều tối xuống.

Hạ Nghiêu lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt, chỉ là khoảng cách quá xa, cậu phải hơi híp híp mắt lại.

Ánh sáng trên màn hình lớn như ẩn như hiện chiếu vào trên gương mặt Hạ Nghiêu, Chu Độ nghiêng đầu, một tay chống đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào gò mắt của Hạ Nghiêu, hoàn toàn chẳng quan tâm phim điện ảnh đang diễn cảnh gì.

Hạ Nghiêu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, lập tức thận trọng hơn.

Chu Độ đột nhiên áp người đến gần Hạ Nghiêu, đưa thẳng tay ra nắm lấy tay Hạ Nghiêu, quay đầu cậu qua bên đây.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Độ thấp giọng nói với Hạ Nghiêu: “Phim hay* hơn anh hả?” Nói xong tiến lại gần bên môi Hạ Nghiêu, hôn lên thật sâu.

*Tác giả dùng chữ 好看 ngoài nghĩa xem hay, cũng có nghĩa là đẹp trai, ưa nhìn.

Hạ Nghiêu đưa tay chống lên lồng ngực Chu Độ, một cái hôn kết thúc. Chu Độ nói với cậu: “Lúc nãy anh đút em ăn kem, em chưa đút lại anh, bây giờ bổ sung vẫn còn kịp.”

Hắn liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn lắm nói: “Hừm, quả nhiên thật ngọt.”

Trong bóng tối, Hạ Nghiêu đỏ mặt nói với Chu Độ: “Vậy anh có muốn thử tiếp không?”

Chu Độ nghe thấy cậu nói vậy, đè gáy Hạ Nghiêu xuống, mãnh liệt hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK