Thế nhưng hắn nhanh chóng nhận ra có chút không thích hợp, giường không đúng, mùi của gối đầu cũng không đúng, đây không phải là nhà hắn!
Chu Độ bừng tỉnh, chống cánh tay ngồi dậy, vừa vặn mắt to trừng mắt nhỏ với Hạ Dương Dương đang đứng bên giường.
Hạ Dương Dương há hốc mồm, lông mi dài cong phối hợp với con ngươi giống đá quý, ngốc lăng nhìn người đàn ông xa lạ đang nằm trên giường của bố nó.
Chu Độ nhất thời không thời phản ứng kịp, vì vậy đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Hạ Dương Dương.
Ừ, cảm giác không tệ.
Hạ Dương Dương không khóc không quậy, tùy ý để Chu Độ nhéo nhéo mặt, sau đó há mồm gọi một tiếng: “Ba ba.”
Chu Độ: “…”
Hạ Dương Dương bạch bạch bạch chạy ra khỏi phòng, đứng ở phòng khách lại gọi tiếng nữa: “Ba ba.”
Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Chu Độ, Hạ Nghiêu đang ở phòng bếp nấu bữa sáng, nghe thấy lên tiếng trả lời: “Sao vậy Dương Dương?”
Hạ Dương Dương tiếp tục chạy sang phòng bếp, ôm chân bố nó, chỉ chỉ về hướng phòng ngủ.
Hạ Nghiêu xuyên qua phòng bếp nhìn đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy Chu Độ đang đứng ở cửa phòng, cả gương mặt không thể tin được đang nhìn mình.
Hạ Nghiêu khom lưng bế Hạ Dương Dương lên, đặt nó vào ghế chuyên dụng dành cho em bé ở bên cạnh bàn ăn, sau đó cậu bưng một tô mì nhỏ.
Cả người Chu Độ bất động, ánh mắt thế nhưng lại cố định trên người Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu quẫn bách nhìn Chu Độ, đắn đo nói: “Nhà vệ sinh ở bên kia, bữa sáng một chút nữa là có rồi.”
Chu Độ nhìn theo hướng chỉ tay của cậu, không nói lời nào bước vào nhà vệ sinh.
Bên trong đã có bàn chải đánh răng được trét sẵn kem đặt ở một bên, khăn lông cũng được treo ở một bên. Chu Độ nhìn chằm chằm bản thân trong gương, đưa tay lên sờ sờ mặt mình.
“Hình như không phải là mơ.” Hắn nghĩ thầm.
Chu Độ vừa đánh răng vừa nhớ chuyện xảy ra tối qua, chỉ nhớ hình như mình bị Vương Hạo kéo ra ngoài uống rượu, sau đó Vương Hạo bị Trương Dương mang đi mất rồi. Rồi sau đó hình như hắn uống say, nhân viên quầy bar nói giúp hắn gọi bạn, lẽ nào cậu ta gọi Hạ Nghiêu đến sao?
Tiếng va chạm của chén đũa bên ngoài làm Chu Độ tăng tốc lên, hắn quét một vòng đồ vật trong nhà vệ sinh, phát hiện chẳng hề có chút dấu vết của phụ nữ hay đàn ông trẻ tuổi, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Lúc hắn bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại khôi phục lại cái dáng vẻ mặt không biểu cảm.
Một nhà “ba người” cứ như vậy hài hòa ăn xong bữa sáng, trong thời gian này hai người chẳng ai mở miệng nhắc đến chuyện tối qua.
Hạ Dương Dương ăn xong tô mì nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bố mình mong chờ được khen.
Hạ Nghiêu đưa tay sờ đầu tóc mềm mại của nó nói: “Thật là ngoan.”
Chu Độ nhìn thấy tô mình cũng hết rồi, ánh mắt nhịn không đưa đặt lên người Hạ Nghiêu, thế nhưng Hạ Nghiêu lại dường như chẳng thấy, tiếp tục cúi đầu ăn mì trong tô mình.
Vì vậy Chu Độ bực mình trừng mắt với Hạ Dương Dương.
Đợi mọi người ăn uống xong xuôi, Chu Độ chuẩn bị bưng bát đũa vào phòng bếp, Hạ Nghiêu vội vàng đưa tay kéo lại cánh tay của hắn nói: “Để em làm là được rồi.”
Chu Độ cuối đầu nhìn chỗ hai người tiếp xúc, Hạ Nghiêu hình như nhớ ra cái gì đó, vội vàng buông tay ra.
Nhưng mà Chu Độ vẫn kiên quyết bưng bát đũa của mình vào phòng bếp.
Hạ Nghiêu đứng phía sau Chu Độ, định đợi Chu Độ bước ra cậu sẽ rửa bát, thế nhưng Chu Độ đột nhiên xoay người. Phòng bếp đương nhiên không rộng bằng phòng khách, Hạ Nghiêu thoáng cái đã cảm nhận được hơi thở của Chu Độ.
Cậu kìm không được lùi về phía sau một bước.
Chu Độ nhướng mày, đưa tay cầm lấy bát đũa trên tay Hạ Nghiêu, sau đó xoay người bỏ vào trong bồn rửa. Đợi lúc hắn mở vòi nước, Hạ Nghiêu lúc này mới lên tiếng nói: “Để em làm cho.”
Chu Độ nhìn cậu một cái, không lên tiếng, tiếp tục rửa.
Hạ Nghiêu lúng túng đứng ở một bên, Hạ Dương Dương ở bên ngoài đang chơi xếp gỗ tự giải trí.
Hai ba cái bát Chu Độ nhanh chóng rửa xong, Hạ Nghiêu lúc này mới hồi thần đưa cho hắn khăn lông lau tay.
“Cảm ơn.” Đây là câu đầu tiên mà Chu Độ sau khi tỉnh lại nói với Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu không kìm được ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Chu Độ đặt khăn lông sang một bên, quan sát phòng bếp, sau đó hỏi: “Mẹ nuôi đâu?”
Hạ Nghiêu sửng sốt, mới nhận ra mẹ nuôi trong miệng Chu Độ chính là mẹ cậu.
“Bà ấy đi thành phố lận cận tham gia cuộc thi múa quảng trường rồi.”
“Ồ.” Chu Độ gật đầu.
Không khí lại trầm mặc, Hạ Nghiêu cảm thấy hai người ở trong phòng bếp chật hẹp có chút ngột ngạt, vì vậy quay người bước ra ngoài.
Chu Độ cũng bắt chước y chang đi theo phía sau cậu.
“Em và mẹ nuôi vẫn luôn ở thành phố B sao?”
Hạ Nghiêu đưa lưng về phía Chu Độ, “Ừm, năm nay em mới trở về.”
“Còn ra nước ngoài nữa không?” Chu Độ vội vàng hỏi.
“Không đi nữa…”
Hạ Dương Dương thấy bố mình bước ra, vui vẻ gọi Hạ Nghiêu: “Ba ba, xem!” Hạ Nghiêu nhìn về hướng nó, nở một nụ cười khen ngợi nó.
Hai người lớn đứng bên cạnh Hạ Dương Dương, vây xem thằng nhỏ xếp nhà bằng gỗ.
Yết hầu Chu Độ chuyển động lên xuống, khó khăn mỏ miệng nói: “Con trai em sao?”
Hạ Nghiêu không dám nhìn Chu Độ, không lên tiếng gật đầu.
Mà cái câu mẹ nó đâu, Chu Độ lại không thể nào nói ra khỏi miệng. Trong lòng hắn lập tức trở nên khó chịu, ánh mắt lúc nhìn Hạ Dương Dương, nhịn không được mang theo vài phần ghen ghét.
Trẻ nhỏ mẫn cảm nhất, Hạ Dương Dương nhanh chóng phát hiện ánh mắt không mấy thiện cảm của Chu Độ, vội vàng dịch dịch về phía bố nó, muốn tìm chút cảm giác an toàn.
Hạ Nghiêu ôm Hạ Dương Dương lên, ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ nói: “Hôm nay em định dẫn thằng bé đi thủy cung, cho nên…”
Ý Hạ Nghiêu chính là bảo Chu Độ nếu không còn việc gì nữa thì nhanh chóng đi về đi, thế nhưng Chu Độ lại làm bộ không hiểu, làm bộ làm tịch nói với Hạ Nghiêu: “Ồ, dù sao anh cũng không có việc, chúng ta cùng nhau đi đi.”
Hạ Nghiêu: “…”
Đợi Hạ Nghiêu sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Chu Độ không biết đã gọi ai lái xe qua đây. Thậm chí cả ghế ngồi chuyên dụng cho trẻ em cũng được đặt sẵn ở phía sau xe.
Hạ Nghiêu nhìn chiếc không lên tiếng, Chu Độ cường ngạch giải thích nói: “Cái này đã có sẵn từ trước rồi.”
Hạ Nghiêu cũng không thèm hỏi hắn vì một tên đàn ông độc thân như hắn lại có ghế chuyên dụng dành cho trẻ nhỏ ở trên xe mình, cậu bế Hạ Dương Dương đặt lên chiến phía sau. Chu Độ khẩn trương siết chặt lấy vô lăng. Hắn nhìn thấy Hạ Nghiêu hình như không có ý muốn ngồi lên ghế phó lái, sắc mặc không khỏi hiện lên vài tia mất mác.
Hạ Nghiêu ngồi bên cạnh Hạ Dương Dương, im lặng một lát, vẫn là mở miệng nói một tiếng với Chu Độ: “Cảm ơn.”
Hạ Dương Dương tò mò cứ nhìn tới nhìn lui giữa bố mình và Chu Độ.
Cuối tuần người dẫn trẻ em đến thủy cung không ít, Hạ Nghiêu sợ người đông sẽ chen chúc Hạ Dương Dương, vì vậy sau khi xuống xe ôm thằng bé vào trong lòng.
Chu Độ xung phong đi mua vé, ánh mắt Hạ Nghiêu phức tạp nhìn bóng lưng Chu Độ.
Hạ Dương Dương ôm lấy cổ bố nó, gối lên vai Hạ Nghiêu, nhìn nhìn cái xe bán kem phía nó, yên lặng chảy nước miếng.
Chu Độ mua vé xong còn mang về một trái bong bóng, hắn nhìn thấy có rất nhiều bé con đều cầm, vì vậy cũng mua cho Hạ Dương Dương một cái.
Hạ Dương Dương vô cùng vui vẻ.
Hạ Nghiêu cột quả bong bóng vào cổ tay nó, nhẹ giọng nói với nó: “Dương Dương, nói cảm ơn chú đi.”
Hạ Dương Dương nhìn Chu độ, há mồm gọi một tiếng: “Ba ba.”
Hạ Nghiêu vội vàng che miệng nó lại, gương mặt áy náy nói với Chu Độ: “Thằng bé nói được khá trễ, không biết nhiều xưng hô lắm, xin lỗi.”
Trên miệng Chu Độ nói không sao, trong lòng lại đang vô cùng khoái trá, dù sao thì sau này cũng phải gọi bố thôi.
Hạ Nghiêu bế lấy Hạ Dương Dương chuẩn bị đi xếp hàng, Chu Độ siết lòng bàn tay ho nhẹ một tiếng: “Anh thấy em bế cũng lâu rồi, đến lượt anh bế cho.”
Hạ Nghiêu do dự nhìn Hạ Dương Dương, không nghĩ tới Chu Độ vỗ vỗ tay với thằng bé, nó lập tức nhào qua lồng ngực Chu Độ, vòng tay ôm lấy cổ Chu Độ.
Hạ Nghiêu: “…”
Lúc này đang là kỳ nghỉ hè, thời tiết khá nóng nực, các bạn nhỏ đi ngang qua trên tay ai cũng cầm một cây kem. Ánh mắt Hạ Dương Dương nhìn bọn trẻ không chớp, nước miếng chảy xuống cần cổ Chu Độ.
Chu Độ nghiêng đầu qua nhìn, phát hiện tâm tư bé nhỏ Hạ Dương Dương.
“Muốn ăn hả?” Hắn thấp giọng hỏi Hạ Dương Dương.
Hạ Dương Dương gật đầu.
Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu lúc này đang xếp hàng tít đằng xa ở phía trước.
Chu Độ lặng lẽ bế Hạ Dương Dương đi đến chiếc xe bán kem, để thằng bé chọn một cây kem.
Hạ Dương Dương vui hết biết, Chu Độ dụ nó: “Gọi ba ba.”
Hạ Dương Dương vô cùng vang dội gọi một tiếng: “Ba ba!”
Chu Độ đắc ý nhếch mày.
Không ngờ tới một người phụ nữ bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Chu tổng, không ngờ ngài đã có con trai lớn như vậy rồi!”
Chu Độ quay người lại nhìn, một người phụ nữ trang điểm gọn gàng đang đứng phía sau hắn, thằng bé trai bên cạnh người phụ nữ nhìn có vẻ cũng bốn năm tuổi rồi, đang cúi đầu tập trung chú ý liếm cây kem.
Chu Độ nhìn người phụ nữ xinh đẹp son môi đỏ, cắt tóc ngắn cũng khách khí lên tiếng chào hỏi: “Lưu tổng, trùng hợp quá, cô cũng dắt con trai đi chơi sao?”
Người phụ nữ được gọi là Lưu tổng là người từng hợp tác qua với Chu Độ, tổng công ty của cô ở Mỹ, mà Lưu nữ sĩ là người phụ trách chính của chi nhánh công ty ở thành phố B.
Cô nhìn trên dưới chưa đến 30, Chu Độ còn tưởng cô vẫn chưa kết hôn, không ngờ đã có con trai lớn vầy rồi.
“Đúng rồi.” Lưu Kỳ xoa xoa đầu con trai mình, vỗ vỗ nói: “Nhanh chào hỏi.”
Thằng bé ăn đến mồm miệng yoanf là sữa, ngẩng đầu lên chào Chu Độ một tiếng: “Chào chú.”
Chu Độ cũng gật đầu với thằng bé.
Lưu Kỳ nhìn thấy Hạ Dương Dương trong lòng Chu Độ, hai mắt sáng quắc: “Vợ cậu là người nước ngoài sao, ai ya, mấy đứa bé con lai quả nhiên vô cùng xinh đẹp mà, giống như thiên sứ vậy, sớm biết vậy năm đó tôi cũng sinh một đứa rồi.”
Con trai Lưu Kỳ nghe thấy ngẩng đầu lên ánh măt khinh bỉ nhìn mẹ mình, sau đó cũng nhìn sang Hạ Dương Dương, chỉ một ánh mắt, liền ngây dại.
Mẹ quả nhiên nói không sai, mình nhìn thấy thiên sứ rồi nè!
Chu Độ nở nụ cười, cũng không giải thích gì thêm, mang theo áy náy nói với Lưu Kỳ: “Tôi đi trước đây, hai người bọn tôi lén lút chuồn ra đây đó.”
Lưu Kỳ đương nhiên hiểu ý hắn, vì vậy gật đầu nói với hắn: “Bái bai.”
Lúc xếp hàng sắp đến lượt mình, Hạ Nghiêu quay người muốn gọi Chu Độ đến đây, thế nhưng lại chẳng nhìn thấy bóng dáng Chu Độ và Hạ Dương Dương.
Hạ Nghiêu lập tức hoảng sợ.
Chu Độ bế Hạ Dương Dương đi nhanh vài bước, hắn đã nhận ra dáng dấp Hạ Nghiêu đang tìm người.
Lúc Hạ Nghiêu nhìn thấy Chu Độ đang bế Hạ Dương Dương qua đây, trái tim mới trở nên nhẹ nhõm.
Chu Độ đi đến bên cạnh cậu, cậu nhẹ giọng hỏi một câu: “Hai người làm gì vậy?”
Hạ Dương Dương đang cúi đầu liếm cây kem trong tay, Hạ Nghiêu nhìn nhìn, vẫn là nhịn xuống. Cậu vốn lo lắng Hạ Dương Dương ăn quá nhiều đồ lạnh sẽ đau bụng, thế nhưng nhìn thấy Chu Độ thích Dương Dương đến vậy, cậu nhất thời không biết làm gì.
Sau khi ba người bước vào thủy cung, theo dòng người bước vào con đường có kính thủy tinh dài dài trước mặt. Hạ Dương Dương lập tức bị những cảnh vật trước mắt hấp dẫn, Hạ Nghiêu thuận thế cầm lấy cây kem trong tay thằng bé.
Chu Độ nhướng mày: “Em muốn ăn? Anh ra ngoài mua cho em.” Hắn nói xong chuẩn bị ra ngoài, Hạ Nghiêu vôi vàng kéo cánh tay hắn lại: “Không phải, em sợ thằng bé ăn nhiều bụng sẽ khó chịu.”
Chu Độ lúc này mới nhận ra mình không suy nghĩ thấu đáo, áy náy nhìn Hạ Nghiêu nói: “Anh chưa trông con nít bao giờ, không có kinh nghiệm, sau này anh sẽ chú ý.”
Hạ Nghiêu đương nhiên hiểu được lắc đầu ý bảo không sao, hai người theo dòng người chậm rãi bước về phía trước.
Hạ Dương Dương lúc này đã được đặt xuống đất, Chu Độ cùng Hạ Nghiêu hai người một trái một phải, che chở thằng bé ở giữa.
Hạ Nghiêu vẫn luôn nhìn những đoàn cá bơi qua bơi lại trong thủy cung, mà Chu Độ lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu quay đầu lại muốn nói chuyện với Chu Độ, thế nhưng ánh mắt lại đụng phải ánh mắt tình thâm của người nọ, cả gương mặt Hạ Nghiêu đỏ lên, nhịp tim nhịn không được tăng nhịp đập. Cây kem trên tay bắt đầu chảy, sữa theo những ngón tay Hạ Nghiêu chảy đến cổ tay.
Chu Độ nắm lấy cổ tay Hạ Nghiêu kéo đến trước mắt mình, cắn một miếng lớn của cây kem.
“Không ăn sẽ chảy.” Chu Độ giải thích nói.
Da mặt Hạ Nghiêu nóng lên, ấp úng “ừm” một tiếng.
Chu Độ nhìn dáng vẻ kia của cậu, cố ý hỏi: “Em không ăn sao?”
Rõ ràng là đồ hắn đã cạp qua, Hạ Nghiêu xoắn xuýt nhìn một cái, không biết làm như thế nào.
Chu Độ tiếp tục nắm lấy cổ tay Hạ Nghiêu, lại kéo đến mặt mình cắn một miếng nữa. Ánh mắt lại nhìn Hạ Nghiêu khẽ híp lại nói: “Thật là ngọt.”
Hạ Nghiêu cảm thấy hô hấp của bản thân cũng trở nên dồn dập hơn, Chu Độ thuận thế cầm lấy cây kem từ trong tay cậu.
Hạ Dương Dương đột nhiên gọi một tiếng ba ba.
Hạ Nghiêu cùng Chu Độ đồng thời lên tiếng đáp lại, sau đó cúi đầu xuống.
Hai tay Hạ Dương Dương áp lên kính thủy kinh, chỉ chỉ mấy con cá bên trong nói: “Muốn.”
Hạ Nghiêu ngồi xổm xuống lắc đầu với thằng bé: “Cái này không được.”
Hạ Dương Dương lập tức quay sang trái, nói với người còn lại: “Muốn.”
Chu Độ dừng một chút, hắn xoắn xuýt nhìn Hạ Nghiêu, lại xoắn xuýt nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của Hạ Dương Dương, nghẹn một hồi mới nói với Hạ Dương Dương: “Lát nữa ra ngoài sẽ mua cho con.”
Hạ Dương Dương vui quá trời luôn, lại vang dội gọi một tiếng nữa: “Ba ba.”
Cả người Chu Độ có một sự thoải mải không nói thành lời.