Lâm thở dài.
“Không phải Minh, cũng không phải ông, hay là Hoàng?”
“Đâu phải cô ấy chỉ được phép thích 3 người bọn tôi, ai đó khác thì sao, hoặc không ai cả.”
“Có lẽ thế. Dù sao cũng cố lên, ông bạn của tôi. Good luck!” Quân vỗ vai cậu.
Tâm trạng của Lâm đã khá hơn phần nào. Cậu tự nhủ phải cố gắng thật nhiều để Quỳnh nhìn cậu với một đôi mắt khác, đôi mắt chứa chan tình cảm, chứ không đơn thuần chỉ là bạn.
“Trời đất, hai mĩ nhân đi hai bên cơ à? Ông trông thế mà trăng hoa phết đấy Hoàng ạ!”
Quân phải thốt lên kinh ngạc. Anna bên trai, Ngọc Lan bên phải, có vẻ giống như người năm thê bảy thiếp thời xưa.
“Cuối cùng thì cũng giải thoát được cho Hoàng khỏi đám y tá hám zai đó. Nhưng lại vướng phải một mụ yêu quái khác.” Anna liếc xéo Ngọc Lan.
“Cô…cô nói ai là mụ yêu quái, hả?”
“Oh my god, I don’t know. Ai là yêu quái thì người đó tự biết thôi. Sao cô lại giận dữ như vậy? Hay là có tật giật mình? Trời ơi có người tự nhận mình là yêu quái kìa hahaha…”
Quân và Lâm mím môi, cố gắng nhịn cười.
“Cô…!”
“Tôi làm sao? Thấy tôi xinh đẹp quá nên lóa mắt chứ gì…hơhơ…”
“Hai người thôi đi!” Cuối cùng Hoàng cũng lên tiếng.
“Cô ta chọc tức tớ trước mà!” Lan bắt đầu nhìn cậu với đôi mắt thỏ non, mong tìm sự che chở.
“Thôi ngay cái kiểu ngây thơ vô số tội đó của cô đi” Anna nạt
“Đó, cậu thấy chưa? Là cô ta gây sự trước.” Lan bĩu môi
Anna chuyển chủ đề.
“Hoàng này, cậu không vào thăm Quỳnh sao?”
“Con nhỏ đó không cần phải vào thăm, chết đi!”
“Rất tiếc Quỳnh đã tỉnh lại rồi BẠN HIỀN ạ!” Anna cố nhấn mạnh hai từ “bạn hiền”.
“Quỳnh tỉnh rồi sao?” Minh từ đâu xuất hiện khiến Hoàng giật nảy người.
Anna gật đầu, nhìn Minh với ánh mắt “cậu vẫn chưa biết sao”, rồi đẩy đẩy lưng cậu, ý muốn cậu vào trong thăm Quỳnh.
“K…Khải Minh… chào cậu”
“Ừ, cậu thấy đỡ đau hơn chưa?” Minh lo lắng hỏi
“Cũng đỡ rồi. hì”
Im lặng một lúc, cuối cùng cậu thở dài, hỏi cô một điều mà gần đây cậu luôn thắc mắc.
“Quỳnh này…”
“Sao?”
“Cậu có thật sự coi tớ là bạn trai cậu không?”
“Tớ…”
Đôi môi mỏng của Minh khẽ mím lại, cậu cúi mặt xuống một lúc, rồi lại ngẩng lên, đối diện với Quỳnh.
“Đúng vậy, có lẽ là do tớ ảo tưởng quá nhiều rồi, khi chưa chính thức hỏi cậu có muốn làm bạn gái tớ không, mà tớ đã tự nhận như vậy, thật khiến cậu khổ, phải không? Tớ xin lỗi, nhưng thật sự, tớ rất yêu cậu, Quỳnh à. Thật sự đấy!...Nhưng có lẽ…haiz…”
Minh bước ra ngoài, để lại một câu bỏ lửng…
Những lời nói Quỳnh muốn thốt lên nay lại nghẹn ứ ở trong cổ họng, khóe mắt có gì đó cay cay, không kìm được, giọt lệ trong suốt như pha lê của cô đã tuôn rơi…
“Hello Quỳnh! God bless you! How do you feel now?”
Anna hớn hở bước vào, nhưng khi nhìn thấy trên khuôn mặt thanh tú của Quỳnh có nước mắt, cô sững lại.
“Cậu về nước rồi hả Anna?” Biết Anna đang nhìn mình, Quỳnh vội vàng lấy tay lau đi giọt sương long lanh kia.
“Ừ. Tớ có mua ít hoa quả cho cậu đây, sớm khỏe nhé. Sao…cậu lại khóc?”
“K…không có gì đâu, bụi bay vào mắt đó mà” Cô chối bay chối biến.
Anna thở dài. Cô ấy không muốn nói cũng không thể ép cô ấy được, chắc cũng do chuyện của Minh hay đại loại gì đó. Hay là tại Lâm? Hồi nãy Anna cũng nghe được câu Lâm nói thích Quỳnh.
“Cậu chắc cũng sắp xuất viện được rồi đáy, tiến triển rất tốt.”
Quỳnh thoáng ngạc nhiên khi có người thứ ba bước vào phòng. Ngước mắt lên … ồ ….
Hoàng!
Đúng là cậu ấy rồi!
Nhưng…bên cạnh lại có cả Ngọc Lan.
Có lẽ, người Hoàng nói “yêu cậu” hôm đó chính là đang nói với Ngọc Lan, và người Hoàng nói đã thay đổi cách nghĩ về bọn con gái. Hóa ra là vậy.