“Xin lỗi cô có hẹn trước không ạ?”
“Tôi là bạn học của cậu ấy.” Anna khoanh tay trước ngực nói.
“Vậy xin cô đợi một chút.”
Cô nhân viên nhấc máy lên nói gì đó với người ở đầu dây bên kia, rồi quay lại gật đầu với Anna.
“Mời cô đi lên tầng 26, gặp thư ký của Chủ tịch. Chị ấy sẽ dẫn cô đến phòng Chủ tịch.”
“OK thanks so much! See you again!”
Sau khi lên tầng 26, thư ký lại nói rằng Hoàng hôm nay không đến công ty, mọi hợp đồng hôm nay đều thông qua cuộc gọi. Nhưng cô ta có thể cho Anna biết địa chỉ nhà Hoàng – điều mà ít người trong công ty biết được.
Tại sao Hoàng lại không đi làm? Chẳng phải tập đoàn vốn rất nhiều việc sao? Sao cậu ta lại bỏ bê như thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Ông quản gia mở cửa, đập vào mắt Anna là những khóm hoa quỳnh trắng tinh khiết. Hoàng lại có thú chơi hoa ư? Cậu ấy bắt đầu trồng từ khi nào vậy?
“Cậu chủ, có tiểu thư Anna Abuva đến ạ! Cậu chủ…xin cậu đừng uống nữa… cậu chủ…!”
Ông quản gia khổ sở cố gỡ chai rượu Whisky trong tay của Hoàng, nhưng bao giờ thanh niên trai tráng cũng khỏe hơn một ông già u60, nên ông có dùng sức thế nào cũng không làm được.
“Tiểu thư, xin cô hay khuyên cậu chủ, được không? Từ sau khi cô Thu Phương đến đây chơi, cậu ấy lại thành ra như vậy, ông bà chủ mà biết được…”
Quản gia ngập ngừng. Đứa con trai duy nhất của họ mà lại suốt ngày dính vào rượu bia, không lo chuyện làm ăn, họ sẽ thất vọng ra sao, sẽ phẫn nộ ra sao, sẽ làm gì Hoàng… thật sự ông không dám nghĩ.
Anna thì trợn tròn mắt ngạc nhiên. Hoàng trong mắt cô lúc nào cũng thư sinh, nho nhã, vậy mà giờ đây như một kẻ nghiện. Cậu vẫn nốc từng cốc rượu, người dựa vào thành giường, bên cạnh có tới ba chai Whisky đã bị mở nắp và uống cạn. Căn phòng nồng nặc mùi rượu.
“Hoàng! Cậu làm sao vậy? Sao cậu lại ra nông nỗi này?” Lông mày cô nhíu lại đầy lo lắng.
Ông quản gia đi ra ngoài khép cửa lại để hai người có không gian riêng nói chuyện. Hai mắt Hoàng như hoa lên, mọi vật trước mắt đều mờ đi. Căn phòng chỉ còn lại một bóng hình phụ nữ. Thu Phương?
“Thu Phương, cô biến ngay cho tôi! Tôi đã nói rồi, đứa con trong bụng cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Cô sững người. Thu Phương, người từng được mệnh danh là ngọc nữ của khối, lại… lại có con với Hoàng ư?
Ảo giác lại đến, trước mặt cậu lại là Quỳnh với hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má.
Cậu với tay lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng và nói:
“Anh… thật sự… rất yêu em…”
Anna rưng rưng nước mắt. Hoàng… cậu ấy… cậu ấy… rất yêu cô sao? Vậy mà bấy lâu nay…
“Quỳnh à… anh thật sự… rất yêu em… đừng rời xa anh… anh… không thể sống… nếu… nếu… thiếu em…”
Hóa ra là như vậy. Quỳnh, cậu thật hạnh phúc. Cả ba người đều yêu câu, họ yêu cậu đến điên dại thế này. Còn mình, chả có gì, chẳng ai vì mình mà như vậy…chẳng ai…
Đột nhiên, Hoàng hôn vào cổ Anna. Cô biết, nếu cô hưởng ứng lại sẽ xảy ra chuyện gì. Chắc chắn, cách tranh giành bỉ ổi này chỉ có Thu Phương mới làm.
Gần như ngay lập tức, cô đẩy Hoàng ra, tát thật mạnh vào má cậu rồi chạy đi. Tại sao cậu ấy lại thành ra như vậy chứ?
Hoàng vẫn ngồi đó, sau khi ăn cái tát của “Quỳnh”, cậu cười. Cười một cách cay đắng. Nước mắt… một lần nữa lại rơi. Cậu là một thằng tồi. Đến người con g ái của mình còn không giữ được, thì còn làm gì cho đời được nữa.
Cậu đập tan chai rượu Whisky đang uống dở, rượu và mảnh vỡ bắn tung tóe khắp sàn. Tay cậu nắm chặt lấy mảnh vỡ gần nhất, máu từ các kẽ ngón tay túa ra, chảy từng giọt, từng giọt xuống sàn. Đau. Nhưng làm sao bằng nỗi đau trong tim cậu?
Vì nước mắt kia không có màu
Nên em sẽ không thể hiểu được niềm đau
Đã yêu nhau để quên nhau rất khó
Vì một ai đso mà em nỡ đành quên anh.
Vì nước mắt kia không có màu
Nên đôi lúc anh sẽ mỉm cười thật tươi
Để che đi niềm đau trong ánh mắt
Nụ cười lạnh ngắt mỗi khi anh nhắc về em.
( Nước mắt không màu – Tam Hổ)
“Cậu chủ!!! Cậu làm sao vậy? Tiểu Yến, Tiểu Mai, mau dọn chỗ này và mang hộp sơ cứu đến đây ngay!!!”
Chiều…
Chiếc Mercedes lao vút đi trên con đường Death, đến một con ngõ nhỏ thì phanh gấp lại. Mấy tên vệ sĩ ngồi sau ngả nghiêng. Còn chàng trai tuấn tú, đôi mắt màu màu cà phê u buồn với cái tên quý tộc – Vương Thiên Hoàng, lại không thể hiện một chút cảm xúc nào.
Hoàng đi trước. Bốn tên vệ sĩ theo sau. Hai bên con dường nhỏ hẹp, mùi hôi thối của rác bốc lên, khiến năm người đều phải lấy tay bịt mũi.
“Như thế này mà cũng sống được sao? Ít nhất Đỗ tiểu thư cũng không phải ở trong cái khu này! Này John, nhớ năm ngoái chúng ta đi tìm Đỗ tiểu thư cùng với cậu chủ không…”
Hoàng khựng lại. Cánh tay bên phải không bị thương của cậu nắm chặt lại thành nắm đấm.
Một tên vệ sĩ biết ý, ra hiệu cho tên vừa nói im lặng. Năm người lại tiếp tục đi.
Vài người dân sống ở đây đều đứng trước cửa nhà trố mắt nhìn. Đây không phải là chủ tịch tập đoàn bất động sản Wonderland trẻ tuổi tài cao mà hầu như lúc nao cũng xuất hiện trên mấy tạp chí tờ báo họ bán mỗi sagns sao? Sao lại đến tận nơi này?
Sự tò mò đã thôi thúc họ đi theo, đoàn người phía sau ngày một đông, nhưng Hoàng cũng chẳng buồn để ý. Điều cậu quan tâm bây giờ, chỉ có cánh cửa gỗ đã in hằn dấu vết của thời gian đang ở ngay trước mắt kia.
“Xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”
Hoàng hơi cúi người xuống gọi vọng vào trong nhà, bởi cánh cửa chỉ cao tầm 1m50, trong khi cậu lại cao trên 1m8.
“Ồ, thì ra là bạn trai của Kiều Vy! Con nhỏ đó có phúc thật đấy!”
“Nghe nói còn đi thi người mẫu nữa cơ mà.”
“Thì nó trông được nhất cái khu này còn gì.”
“Nhưng có ai động được vào nó đâu. Con gái con đứa gì mà lại là cao thủ Karate chứ!”
Mấy người phía sau bắt đầu bàn tán.
“Tới liền tới liền!” Giọng nói lanh lảnh từ trong nhà vọng ra.
“Ủa, lại là anh hả?”
Vy vừa bước ra khỏi cửa đãbị Hoàng nhìn chằm chằm. Mấy đứa con gái đang nhìn cậu bằng đôi mắt trái tim đột nhiên chuyển hướng sang Vy với ánh mắt hình viên đạn.
“Chúng ta đi thôi!” Hoàng buôn ra một câu không có chút cảm xúc nào.
“Đi đâu cơ?” Cô rướn mày.
“Chẳng phải hôm nay sẽ chọn người mẫu chính thức sao?”
“À… à… đợi một chút!”
Sau khi đã yên vị trên xe:
“Này…này anh… tôi có thể nhờ anh một việc được không?”
“Nói đi…”
“Làm phiền anh quá, tôi nhờ anh việc này nhé…”