Quy mô bữa tiệc này khá lớn, khách sạn B – một trong những khách sạn nổi tiếng bậc nhất thành phố, được nhà họ Vương bao toàn bộ trong ngày hôm nay để tổ chức lễ đính hôn cho con trai cưng. Bao trùm không gian là màu đỏ của hoa hồng, màu vàng ấm áp của đèn pha lê, màu ánh kim của rượu Moet Chandon. Đèn flash chớp nháy liên tục, nhưng bức ảnh lại không được “lãng mạn” cho lắm vì chú rể phải ngồi xe lăn trao nhẫn đính hôn cho cô dâu, khiến nhiều phóng viên liên tưởng đến cảnh người cha già giao tài sản duy nhất của mình cho cô con gái vậy.
“Mọi người hãy cùng nâng ly chúc mừng cho con trai… và con dâu tương lai của chúng tôi.” Cũng như bao buổi lễ đính hôn khác, bao giờ cũng có phần uống rượu mừng.
Từng chai Moet Chandon được mở ra, thoảng khắp gian phòng là mùi thơm ngọt ngào. Hương thơm của loại rượu này là sự kết hợp của trái cây tươi, hương hoa và bánh mì ngọt, khiến người ta không kiềm lòng được mà muốn uống ngay tức khắc.
“Em ổn chứ?” Minh quay sang nhìn Quỳnh uống một hơi đã cạn ly rượu, cậu không khỏi bất ngờ.
“Vâng.”
“Cục cưng, có chắc em ổn không đấy?” Lâm bước tới, rót rượu vào ly của Quỳnh.
“Cảm ơn. Em ổn mà.”
Ngay đến Anna, Quân, Thư còn nghi ngờ từ “ổn” của cô.
“Cô Đỗ Thúy Quỳnh, nghe nói cô bị tai nạn nên phải hủy bỏ cả sự nghiệp bước vào showbiz. Người yêu cũng bị cướp mất. Như vậy tài chính của cô có đủ khả năng để mua những thứ trên người cô?”
Minh không kịp ngăn Quỳnh lại, cậu đã chậm một bước, nên cô đã trả lời:
“À, là do Khải Minh mua tặng tôi… Việc làm tôi cũng mới kiếm được nên chưa có lương…”
Quỳnh à, không cần thật thà như vậy đâu. Em có biết câu trả lời của em đã đưa em và tôi vào tình huống khó xử không?
“Gọi tên Vũ Chủ tịch thân thiết như vậy…”
Vị phóng viên còn chưa nói hết câu, bên kia đã ồn ào khiến mọi người đều phải chú ý:
“Vương phu nhân, có phải bà rất không thích đứa con dâu này không?”
“Vương phu nhân, nghe nói bà và chồng đều không đồng ý?”
“Vương Chủ tịch, xin ông hãy phát biểu!”
“Vương thiếu gia, tại sao cậu lại bị tai nạn xe? Là do bất cẩn sao?”
Đám phóng viên cứ nhao nhao lên, không ai chịu nhường ai.
“Trật tự!” Hoàng nói qua micro, giọng cậu nghiêm nghị đến nỗi phóng viên nào cũng im bặt.
“Vị phóng viên này, vừa rồi cậu hỏi tôi câu gì vậy?” Hoàng quay sang nhìn một tên phóng viên.
Hắn sợ hãi đến mức lắp bắp không ra tiếng, chỉ e ngày mai sẽ bị đuổi việc.
“Hắn hỏi tại sao cậu lại bị tai nạn xe?” Minh bước ra.
Tên phóng viên run lẩy bẩy, Vũ Chủ tịch hại tôi rồi!
“Hóa ra tôi bị tai nạn xe nên mới thành ra thế này?”
Tất cả mọi người đều nghe rõ câu hỏi hết sức ngây ngô ấy, hơn nữa còn được nói qua micro.
Phương thấy tình hình rất không ổn, vội giành lấy micro đổi chủ đề:
“Thúy Quỳnh, lâu không gặp thấy cậu càng ngày càng đẹp nha. Chả bù cho tôi sắp con mọn rồi nên thành ra xấu xí. Cậu có bí quyết gì không? À, nghe nói cậu được Vũ Chủ tịch bao dưỡng hả? Bạn hiền à, đừng để thông tin lộ ra ngoài thế chứ. Cậu từng tâm sự với tôi là cậu thích Khánh Lâm mà, chắc để anh ta đưa cậu vào showbiz. À vết thương của cậu sao rồi? Tội nghiệp ghê!”
Đám phóng viên ngay lập tức chĩa mũi nhọn vào Quỳnh.
“Cô Đỗ, những lời diễn viên Thu Phương nói có phải là sự thật không? Xin cô hãy phát biểu vài lời.”
Minh lập tức kéo Quỳnh lại gần, người cô đang run lên bần bật.
“Vũ Chủ tịch, ngài làm thế là có ý gì vậy? Chẳng phải vừa nãy chính tiểu thư đây đã nói đồ đang khoác trên người chính là do ngài tặng hay sao?”
“Giữa bạn bè với nhau không được tặng quà sao?”
“Khải Minh, cậu đừng ngụy biện. Bạn bè mà tặng đắt như vậy ư.Ai cũng biết là cậu rất thích Quỳnh. Biết đâu cô ta lợi dụng tình cảm của cậu…”
“Im miệng!” Minh quát.
Thấy đám phóng viên chuẩn bị ghi ghi chép chép, cậu bắt đầu tự chấn chỉnh lại thái độ và giọng điệu của mình.
“Thu Phương, cô có chắc, đứa con trong bụng cô là của Hoàng không?”
“Tất nhiên.”
Minh nhếch môi cười nhạt, quay sang đám phóng viên đang há hốc miệng không hiểu gì.
“Các bạn, cô diễn viên tài năng này không chỉ trong phim diễn hay mà ngoài đời cũng rất giỏi. Một cô gái đi bỏ thuốc vào rượu của một người đàn ông đã có người yêu. Sau đó đùng một cái thông báo có thai? Có chắc chắn đó là con của Vương Thiên Hoàng không?”
Đám phóng viên lại bắt đầu chĩa “đầu súng” vào Phương và Hoàng.
“Minh, cậu nói tôi đã có người yêu là sao? Chẳng phải người yêu tôi là Thu Phương sao? Sao lại bỏ thuốc? Cậu nói khó hiểu quá.”
Một phóng viên lấy hết can đảm, tiến lên phía trước nói:
“Vương thiếu gia, chẳng phải lúc trước tiểu thư Đỗ Thúy Quỳnh chính là vợ chưa cưới của cậu sao?”
“Hả?”
“Đúng, cậu đã nói thế ngay trước mặt báo chí còn gì.” Thư chen vào. Còn Anna thì rơi cả ly rượu xuống đất.
“Quỳnh… là vợ chưa cưới của tôi… tôi đã nói thế sao?”
“Cậu không tin có thể xem lại trang tin tức, chắc chắn vẫn còn. Hơn nữa, vụ bỏ thuốc có thể hỏi mấy cô nhân viên trong khách sạn…” Minh nói.
“Vũ Khải Minh, cậu đừng có vu khống!!! Tôi lại phải làm thế sao? Tôi đường đường chính chính là người yêu của Hoàng, sao tôi lại phải tranh giành?”
Trong lúc không để ý, cô ta đã “chém gió quá to” khiến đám phóng viên phát hiện ra cô ta nói dối.
“Khánh Lâm, cậu nói xem… có phải trước đó tôi vẫn là bạn gái của Hoàng không?” Phương bám tay Lâm lắc mạnh, giọng thảm thiết như cầu xin cậu hãy đứng về phía cô.
Nhưng Khánh Lâm gạt tay cô ra, nói bằng giọng lạnh lùng:
“Xin lỗi, việc này tôi không rõ lắm.” Đồng thời nhìn cô bằng một ánh mắt giết người.
Phương hoảng loạn cực độ. Bao nhiêu thanh danh của cô thế là tan biến hết.
“Khải Minh, cậu vì muốn bảo vệ Quỳnh nên mới vu oan cho tôi sao? Chẳng phải tôi về với Hoàng rồi thì cậu sẽ có được Quỳnh sao?”
Lại một câu nữa khiến báo chí bất ngờ.
“Thu Phương, cho dù cô có về với Hoàng thì Quỳnh cũng không thể là của tôi. Vì cô ấy là con gái ruột đã mất tích nhiều năm về trước của nhà họ Vũ…”
Mọi người ai nấy đều há hốc miệng, ngay cả ông bà Vương, Quỳnh, Thư, Lâm. Phương ôm đầu, như điên như dại gào lên, cuối cùng ngất xỉu.