“Đây là…không yêu ai cả sao?”
Cậu vẫn ngồi thẫn thờ như vậy…cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, đưa Lâm trở về thực tại.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh nhạt:
“Trò chơi bắt đầu!”
Lâm ngồi xuống ghế sofa, nâng tách cà phê đã nguội lên nhấp một ngụm, cảm thấy vị đắng ngắt như trái tim cậu lúc này. Lát sau, cậu mới đáp:
“Lẽ ra tôi phải biết điều này sớm hơn…người cô ấy yêu là Hoàng…”
“Hai năm trước tôi thấy ngờ ngợ thế nào rồi…vui thật!” Ngừng một lát, cậu ta nói tiếp “Công ty, à không, giờ thành Tập đoàn Sun rồi, Sun nhà ông làm gì có chuyện thua kém Wonderland của cậu ta…”
“Sớm hay muộn rồi tôi cũng phải bỏ ca hát về tiếp quản tập đoàn, Sun là tâm huyết của ba má tôi… Lý Minh Quân, ông không được nói cho bất cứ ai biết về gia thế nhà tôi, cho đến khi tôi về Mỹ tiếp…”
“Làm gì phải gọi cả họ cả tên tôi ra như vậy, Trần Khánh Lâm, a, là Richard Wadolski chứ nhỉ”
“Lý Minh Quân, dạo này ông học ở đâu ra cái tính đá xoáy người khác vậy?”
Đầu dây bên kia, Quân lặng lẽ cười, ngón tay vuốt lên mặt báo…
“Cũng nên tái xuất thôi…” Giọng cậu như từ đâu đó rất xa xăm.
*
Con phố Devil vẫn xa hoa như vậy, và căn biệt thự vẫn không có gì thay đổi, vẫn hoa lệ, vẫn lộng lẫy, nổi bật lên tất cả. Phố Devil là một trong những con phố lớn nhất cả nước, nhưng cũng chỉ có vài ba ngôi biệt thự, nhưng căn biệt thự lớn nhất cuối phố mới chính là nơi Hoàng muốn đưa Quỳnh tới.
Hoàng mới cho xây dựng thêm đài phun nước ở chính giữa sân, và vị thần Cupid đứng bên trên, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị bắn. Xung quanh, đại đa số cây hoa quỳnh đã làm lu mờ tất cả các loài hoa khác. Hoa quỳnh trăng muốt, thanh tao đang nở rộ…
Hoàng kéo Quỳnh vào căn phòng trước đây cô từng ở, mọi thứ vẫn như vậy, dường như vẫn được lau chùi mỗi ngày.
“Gì…gì vậy?” Cô bàng hoàng, chẳng lẽ đã muốn…rồi ư? Không, chắc chắn Hoàng không phải là người như vậy…Nhưng… Mặt Quỳnh phút chốc nóng bừng.
“Sao? Em nghĩ tôi…” Hoàng cười, trêu “Hay là chúng ta làm cái việc em đang nghĩ trong đầu đi…”
Rồi cậu bế cô. Trêu là phải trêu tới cùng…
“Là vợ tôi thì trước sau gì cũng… hahaha…chi bằng chúng ta làm trước đi…”
“Zaa…ai là vợ anh chứ…người ta mới đồng ý làm bạn gái…” Nói xong câu này, mặt Quỳnh đã đỏ lại càng đỏ hơn, nói như vậy chẳng phải nhắc khéo anh mau chóng cưới cô hay sao, giọng điệu của cô còn mang phần nũng nịu nữa.
“Đương nhiên, bởi vợ của Hoàng SẼ là tôi!”
Giọng nói chen ngang bên cạnh khiến cả hai người cùng giật mình. Thu Phương đang đứng khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa đi, chiếc váy đỏ bó sát người càng tôn lên vẻ nóng bỏng của cô. Đôi mắt mang nét quyến rũ, lông mày và môi hơi nhếch lên. Giọng cô ta rất ngọt ngào:
“Tôi mới là vợ chưa cưới của Hoàng!”
Hoàng nhíu mày, nhìn khuôn mặt Quỳnh đã hơi tối lại, cậu rít qua kẽ răng:
“Cô đừng ăn nói linh tinh, tốt nhất là biến khỏi đây ngay!”
“Nếu không?”
“Cô sẽ phải hối hận, tôi đã cảnh cáo cô rồi.”
“Anh làm gì em?”
Hoàng cười nhạt, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, giọng nói dường như không có cảm xúc.
“Phạm tiểu thư, cô cũng nên có lòng tự trọng. Nếu để tin tức nữ diễn viên trẻ tài năng Phạm Thu Phương ngang nhiên tuyên bố chồng người khác là chồng mình lộ ra ngoài, không biết người hâm mộ sẽ cảm thấy thế nào?”
Mặt Phương cứng đờ, cô tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng vẫn phải nở nụ cười:
“Anh không yêu cô ta thì hà cớ gì phải làm vậy? Chẳng qua là anh không muốn thua Lâm và Minh mà thôi!”
Gân xanh đã bắt đầu nổi lên trên trán Hoàng. Tay cậu nắm lại thành nắm đấm. Nếu cô ta không phải là con gái thì cậu đã xông vào bóp chết cô ta rồi. Sao lại có người trơ trẽn đến nhường ấy!!
“Đừng nghe cô ta nói lung tung. Anh…”
“Thật sự là chỉ để…thắng Lâm và Minh? Ba người…đang làm cái trò gì vậy?”
Quỳnh giỏi nói Luật pháp nhưng đến chuyện tình cảm lại không biết phải đối mặt ra sao.
“Không phải…em hiểu lầm rồi…”
“Cô ta ăn mặc…như vậy…lại còn ở trong nhà anh nữa…”
“Anh cũng không biết cô ta làm cách nào để vào…”
Cậu nói xong liền lập tức rút điện thoại gọi báo vệ đến lôi Phương ra khói biệt thự. Ông quản gia thì rối rít vào xin lỗi vì đã để bạn học của Hoàng, à, người cậu ghét vào nhà.
“Anh nói thật đấy…mà hình như em đang ghen có phải không?”
Ánh mắt lạnh giá đã biến đâu mất, thay vào đó là cái nhìn dịu dàng, pha chút lém lỉnh của Hoàng.
Quỳnh tin, tin chứ, sau những chuyện ban nãy xảy ra, làm sao cô không tin được. Cô thoáng đỏ mặt.
“Đâu…đâu có!” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cậu cười, cọ nhẽ trán mình vào trán cô.
“Dễ thương quá vợ yêu ạ ^^!”
*
“Để chồng đưa vợ đi học nha! Chồng cho người qua kí túc xá lấy đồ rồi nên vợ cũng đừng lo lắng quá! A, còn học phí của trả hết rồi…”
“Za…để em làm thêm rồi trả cho anh…”
“Vợ chồng với nhau sao lại thế chứ? Mà vợ sợ chồng không nuôi nổi vợ sao?”
“A…không phải… mà vợ chồng cái gì chứ?” Quỳnh đấm vào ngực Hoàng.
Cậu lấy hai tay mình giữ lấy cô tay cô, cúi xuống, kề sát mặt cô.
“Có cần nhắc lại không hả?” Ánh mắt Hoàng nhìn cô nham hiểm.
“A…không…chồng…” Cô đỏ mặt.
Hoàng lập tức ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của cô.
“Ưm…”
Cả thế giới như chỉ còn hai người họ. Quỳnh thấy tâm trí hỗn loạn, chân tay mềm nhũn, trước khi mất hết ý thức, cô vội đẩy Hoàng ra, nhanh chân chạy trước…