Bạch Lộ sững sờ: “Biết một chút!”
“Bữa tiệc lát nữa rất quan trọng, tôi không biết tửu lượng của cô là bao nhiêu, nhưng nếu cô đã đi theo tôi thì nhất định lát nữa sẽ phải uống rượu, cô tự mình xem xét mà xử lý.” Lúc Lương Phi Phàm nói chuyện, ánh mắt anh vẫn nhìn vào con số màu đỏ trên thang máy, hai tay bỏ trong túi quần, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh: “Tôi không có thói quen ứng phó với một người say rượu, nhất là người đó lại là nhân viên bên cạnh tôi. Đến lúc đó, nếu không chịu được thì hãy tự nghĩ biện pháp thoát thân.
Thang máy bỗng nhiên vang lên một tiếng, đã đến tầng của bọn họ, Lương Phi Phàm lạnh lùng sải chân bước ra khỏi thang máy, Bạch Lộ đứng ngây người tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.
Có ý gì vậy?
Lát nữa cô phải hầu rượu sao?
Tuy trước đó cô đã nghĩ đến khả năng này, nhưng những lời này được nói ra từ miệng Lương Phi Phàm lại khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Nếu như không phải chuyện rất khó ứng phó thì dựa theo phong cách xử lý công việc của Lương Phi Phàm, hẳn là anh ta sẽ không dặn dò cô mấy lời này...
Bạch Lộ đưa tay che trán, biết vậy thì cô đã chẳng làm công việc này. Vì sao hôm qua cô lại xúc đanhộng nhất thời mà nhận lấy chức vụ này chứ? Hiện giờ thì tốt rồi, cô đã tự đẩy mình vào trong hố lửa. Trước kia, khi ở EC, cô không cần phải làm mấy chuyện như hầu rượu, bởi sẽ có mấy nữ nhân viên mới được cử tới xã giao, nhưng bây giờ...
Đúng là khóc không ra nước mắt!
Cô kéo valy, nặng nề bước ra khỏi thang máy. Lương Phi Phàm đã đứng trước cửa phòng. Bạch Lộ vội vàng lấy thẻ phòng ra, mở cửa phòng. Khi cô quay người lại thì thấy thân thể cao lớn kia bỗng nhiên lung lay, lòng cô trùng xuống, cô ngẩng đầu lên thấy trên gương mặt tuấn tú của Lương Phi Phàm tràn đầy mồ hôi lạnh.
“Lương tổng, anh sao rồi?” Bạch Lộ bỏ valy ra, đưa tay đỡ lấy anh.
Lương Phi Phàm đưa tay cản cô lại: “Tôi không sao, cô đi về phòng của mình chuẩn bị một chút đi.”
Bạch Lộ còn định nói gì đó nhưng Lương Phi Phàm đã đi thẳng vào phòng, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của anh, cô đành phải nuốt những lời định nói ra vào trong bụng.
Cô giúp anh đặt laptop lên bàn làm việc, khi quay người lại thì phát hiện Lương Phi Phàm đã đi vào phòng tắm, cô đoán rằng anh chuẩn bị tắm rửa nên không ở lại lâu, trực tiếp đi về phòng của mình.
Bạch Lộ sắp xếp lại hành lý xong, vừa đặt lưng lên chiếc giường lớn mềm mại thì điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thấy Quan Triều gọi điện tới.
“Trợ lý Quan, xin chào!”
Buổi sáng, khi cô gọi điện thì anh ta tắt máy, sau khi lên máy bay thì cô lại tắt máy, có lẽ Quan Triều tính thời gian bọn họ xuống máy bay mới gọi cho cô.
“Chào thư kí Bạch, buổi sáng có phải cô gọi điện cho tôi không?” Quan Triều đi theo bên người Lương Phi Phàm lâu, cho nên nói chuyện cũng đâu ra đấy. Bạch Lộ chỉ cần nghe giọng của anh cũng có thể tưởng tượng được, anh nhất định đang nói chuyện điện thoại bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Thật xin lỗi đã làm phiền anh, bởi vì Lương tổng nói chuyện liên quan đến đời sống riêng tư và thói quen của anh ấy thì anh là người biết rõ nhất, anh ấy bảo tôi hỏi anh một chút. Nhưng hôm qua tôi chưa kịp hỏi, kết quả là sáng nay...” Cô có chút ngượng ngùng, sờ sờ lên mũi, áy náy nói: “Sáng nay khi lên máy bay, tôi không chuẩn bị kĩ bữa sáng, hiện giờ Lương tổng hình như hơi khó chịu...”
Đầu dây bên kia, Quan Triều im lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho thư kí Bạch, cô phải ghi nhớ kĩ, sau này nếu có gì không rõ ràng thì cứ hỏi lại tôi.”
“Được, anh nói đi.”
“Buổi sáng Lương tổng muốn uống một ly cà phê Jamaica Blue Moutain, nhưng buổi chiều anh ấy chỉ uống cà phê đen, tuyệt đối không bỏ thêm đường. Buổi sáng không cần lên máy bay thì cô không phải chuẩn bị đồ ăn sáng, nhưng nếu như phải lên máy bay đi công tác thì cô phải chuẩn bị cho anh ấy một suất đồ tây. Anh ấy chỉ ăn trứng ốp la và bánh mì vuông, bánh mì vuông phải trắng mềm, trứng phải là trứng mới tươi ngon, lúc này cô có thể cho thêm một ly sữa bò. Bình thường Lương tổng không ăn đồ ngọt, bị dị ứng với hải sản, nếu như cô chọn chỗ ăn trưa thì cô có thể chọn bò bít tết chín bảy phần, rượu vang đỏ anh ấy chỉ uống Domaine de la Romaneé-Conti, trong hầm nhà anh ấy có mấy bình rượu đó đã ủ tám mươi hai năm. Chỗ anh ấy thường dùng cơm cũng để vài bình, tạm thời cũng chỉ có như vậy...”
Bạch Lộ thật sự không cách nào phối hợp được với Quan Triều, những thứ này tuy không phức tạp, nhưng nếu như muốn làm một cách chu đáo, không phạm sai lầm thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Xem ra, chức vụ thư kí đời sống của Lương Phi Phàm thật sự không dễ làm chút nào.
“Cảm ơn anh, trợ lý Quan!” Bạch Lộ lặp lại những lời anh ta vừa nói một lần trong đầu, sau đó mới nói đến vấn đề chính: “Có phải Lương tổng có bệnh đau dạ dày không? Anh ấy hay uống thuốc dạ dày nhãn hiệu nào?”
“Lương tổng đúng là bị đau dạ dày, nhưng anh ấy ghét nhất là uống thuốc. Theo tôi biết, anh ấy chưa uống thuốc bao giờ, nếu như đến lúc bất đắc dĩ thì anh ấy sẽ trực tiếp mời bác sĩ đến truyền nước.” Xem thêm...