Anh đưa tay rút một điếu thuốc ra, đưa lên miệng rồi đốt, nhẹ nhàng hít một hơi, khói trắng bay mù khiến gương mặt tinh xảo của anh càng thêm khó đoán. Lương Phi Phàm nheo tròng mắt: “Khoan hãy nói giống như hơn một năm trước ông là người tốt vậy, ông tốt như thế nào cũng chỉ là hơn hai mươi mấy năm trước ông dùng một ít thủ đoạn đê hèn để kiếm một cơ hội cho mình.”
Lương Phi Phàm phủi tro thuốc lá, cười nhạt: “Cũng đừng nói ông gả con gái cho tôi thì tôi phải hơn hở vui mừng. Có những lựa chọn đều do chính các người chọn. Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ muốn cưới cô ta, cũng giống như cho tới bây giờ tôi cũng không lạ gì những thủ đoạn bẩn thỉu của ông để lấy được các hợp đồng. Ông cho rằng Lương Phi Phàm tôi kém hơn ông?”
Mấy từ cuối cùng anh nói cực kỳ chậm chạp, lại trầm thấp nhưng mấy chữ đơn giản như vậy biểu lộ rõ sự ngang ngược trong anh.
Anh biết rất rõ ràng tất cả những hòn đá trở ngại trước mặt mình đều là do con cáo già Diệp Tử Kiệt này lăn tới, hơn một năm nay anh vẫn luôn đè nén cơn giận của mình nhưng cả ngày lẫn đêm anh không có một ngày không nghĩ tới tình huống như hôm nay.
Bây giờ rốt cuộc được như ý nguyện, nhìn Diệp Tử Kiệt cáo già phơi bày một gương mặt già nua hoang mang, Lương Phi Phàm chỉ cảm thấy thống khoái hơn so với kí hợp đồng mấy trăm triệu.
“Lương Phi Phàm, mày dám nói với tao như vậy… Mày đừng tưởng tao năm đó đồng ý với con bé ký hợp đồng kia giao dự án Độ Giả Thôn cho mày làm, mọi thứ cũng nằm hết trong tay mày thì mày có thể so với tao. Đừng vội đắc ý.”
Diệp Tử Kiệt vừa nhắc tới Giả Đổ Thôn thì vẻ mặt liền trở nên ngạo nghễ, giọng ông bình tĩnh, khinh miệt nhìn Lương Phi Phàm: “Cũng chỉ là ngựa non háu đá, người trẻ tuổi không kiên nhẫn vĩnh viễn khó làm chuyện lớn.”
“Tao biết mày không muốn cưới con gái tao, là con bé quá ngu quá ngây thơ nên mới có thể đồng ý gả cho một người đàn ông không có tình cảm với mình như vậy. Tao vì để con bé vui vẻ nên cố gắng lâu như vậy, dùng tất cả các cách chỉ để khiến mày gật đầu đồng ý cưới con gái bảo bối của tao, vốn cho rằng mày ít nhất phải hiểu một chút cái gọi là cảm ân, nhưng không ngờ mày lại cắn ngược một cái. Bây giờ mày đứng trong địa bàn của Diệp Tử Kiệt tao mà còn dám nói như vậy…”
Diệp Tử Kiệt cười trừ, tiến lên một bước đứng trước mặt Lương Phi Phàm. Chiều cao hai người chênh lệch, khí chất cũng khác biệt trời vực.
Người Lương Phi Phàm toát ra khí chất mạnh mẽ, bất kỳ người nào cũng không cách nào điều khiển.
Còn trên người Diệp Tử Kiệt lại có một cảm giác âm trầm, ông đang cực lực đối kháng Lương Phi Phàm, chẳng qua những lời ông nói là muốn ‘người trẻ tuổi không kiên nhẫn’ này có chút kiêng kỵ nhưng không ngờ từ đầu đến cuối anh vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn lạnh lùng như tuyết trên núi, cũng không nhúc nhích chút nào càng khiến trong lòng Diệp Tử Kiệt run lên.
Có điều suy nghĩ một chút lại cảm ông đã suy nghĩ quá nhiều.
Dự án Độ Giả Thôn sau khi bọn chúng kết hôn mấy tháng mới khởi công, dĩ nhiên cũng bởi vì ông nhúng tay nên phải dừng một thời gian, cho nên bây giờ mới chỉ coi là mới vừa khởi bước. Hơn nữa trong hợp đồng Lương Phi Phàm ký thì Diệp Tử Kiệt cũng âm thầm tìm tới Sở Úy Dạ động tay chân vào.
Diệp Tử Kiệt có chút đắc ý, hẳn bây giờ Lương Phi Phàm vẫn còn chưa biết nó đã dẫm một chân vào trong bẫy.
Không biết lát nữa khi ông nói ra người đứng giữa phụ trách hợp đồng thật ra chính là Sở Úy Dạ của Viễn Đông đứng sau thì gã đàn ông trẻ tuổi tự tin này có thể lộ vẻ bất ngờ hay không?
“... Phi Phàm, đừng nói tao đây làm trưởng bối không dạy mày làm ăn, là người khai sinh ra được đế quốc kinh doanh của mình rốt cuộc phải có thực lực thế nào. Xem ra hai mươi mấy năm qua cha ngươi chỉ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ cho nên không truyền cho ngươi được chút thủ đoạn nào. Hôm nay nếu mày đã tới cửa thì tao là bố vợ cũng sẽ tiện tay dạy cho một chút!”
Diệp Tử Kiệt đầy tự tin, dĩ nhiên hơn hai mươi mấy năm qua ông gây dựng được Diệp Thị lớn mạnh như vậy, cho dù là Lương Thị cũng không gây được ảnh hưởng tới đế chế kinh doanh của công chứng tỏ ông cũng có thủ đoạn của mình.
Chẳng qua những thủ đoạn này đối với Lương Phi Phàm mà nói, đều là khinh thường!
Anh có thể dùng thủ đoạn của kẻ không có liêm sỉ như vậy sao?
Hãm hại, bêu xấu, lợi dụng, phản bội… Những từ xấu xa đó cũng không thể dùng cho Diệp Tử Kiệt. Trên người hắn ta đích thị là sự thối tha rỉ ra từ đạo đức mục nát, vậy mà hắn ta vẫn không biết mình sai ở chỗ nào.
Diệp Lan có người cha như hắn cũng là bi ai của Diệp Lan, mà Diệp Tử Kiệt có đứa con gái như Diệp lan cũng là sự bất hạnh của Diệp Tử Kiệt.
Trên người bọn họ có khí chất giống nhau, bọn họ muốn cái gì đều sẽ không từ thủ đoạn nào, luôn là chỉ có suy nghĩ một chiều, chỉ cần lấy được thì đó chính là thuộc về mình.
Cho nên cho dù là tính mạng của người khác đối với bọn ọ mà nói cũng chỉ như là con kiến hôi.