Cuối cùng vẫn chọn một nhà hàng kiểu Trung Hoa. Nhà hàng món Trung ở nước Anh là rất đắt, nhưng tất nhiên Bạch Lộ không vì một bữa ăn mà túng quẫn. Mỗi tháng Lương Phi Phàm đều chuyển tiền vào thẻ cho cô, mọi thứ cũng giúp chuẩn bị xong, đối với tiền của chồng mình Bạch Lộ rất thoải mái sử dụng.
“Tới nước Anh ăn đồ Trung, Sở tiên sinh cảm thấy như vậy được không?”
Ăn liền hai bát mỳ, Sở Úy Dạ ăn được rất nhiều.
“Có gì không được?” Anh đưa tay lên lau mép một cái, dáng vẻ cười hiền lạnh như thú cưng vô hại: “Tôi chưa nói với em sao? Cùng em ở một chỗ thì ăn gì cũng được.”
“…”
Bạch Lộ buông đũa xuống, nhìn anh rất nghiêm túc: “Sở Úy Dạ, đừng đùa nữa được không? Thật ra thì tình cảnh của tôi anh luôn rất rõ ràng, cho nên tôi cũng không muốn giấu giếm anh điều gì. Ừ… Anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Động tác nhai mì của Sở Úy Dạ dừng một chút… đùa?
Cho tới bây giờ anh đều không đùa, chẳng qua là cô dường như không biết, hoặc là không muốn biết.
“Có chuyện mới có thể đến tìm em, không có chuyện thì không được đến thăm em sao?” Thấy sắc mặt cô có chút lúng túng, Sở Úy Dạ rất nhanh nói lấp đi: “Là bạn, đến thăm em có được không?”
Rõ ràng thấy Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, cười: “Dĩ nhiên có thể.”
Sở Úy Dạ đưa tay nhéo gò má của cô, Bạch Lộ nhất thời cứng đờ. Anh rất nhanh nới lỏng tay, lắc đầu: “Đừng lo, tôi sẽ không ăn em. Tôi đến tìm em đúng thật là có việc, thật ra thì… chỉ muốn nghe ý kiến của em.”
Bạch Lộ lắc hàm, đưa tay xoa gò má bị anh bẹo, ngước mắt nhìn về phía anh, nửa trêu đùa nói: “Anh từ thành phố A tới nước anh, đặc biệt đến tìm tôi chỉ vì muốn nghe ý kiến của tôi sao? Xem ra như vậy hẳn là đại sự trong đời của anh đi? Nhưng Sở Úy Dạ, anh có người yêu, hoặc là sắp lấy vợ thì tôi nghĩ tôi cũng không cho anh được ý kiến hay.”
“Tôi nói cả đời này sẽ không lấy vợ, em nghĩ gì?” Người đàn ông đối diện đột nhiên nghiêm trang nhìn Bạch Lộ.
Tim Bạch Lộ đập mạnh một cái, nhưng lại không có dáng vẻ mắc cỡ khẩn trương, đại khái trước ánh mắt cháy bỏng của anh dành cho cô thì đó là gánh nặng đi.
Tầm mắt cô rủ xuống tránh ánh mắt của anh, ho nhẹ một tiếng: “Đừng nói đùa, đường đường là tổng tài Viên Đông sao lại có thể không lấy vợ?”
Nếu cô dâu không phải là người kia thì cưới hay không có khác gì nhau.
Sở Úy Dạ buông đũa xuống, cau mày: “Tại sao em cảm thấy lời anh nói với em là trò đùa? Trên mặt anh có phải đều hiện lên chữ nói đùa với em sao?”
Bạch Lộ có chút lúng túng, thật ra cô không có ý này, nhưng Sở Úy Dạ dùng ánh mắt như vậy nói với cô, cô thật sự không biết mình nên trả lời thế nào.
Thở dài một cái, rốt cuộc cô không nhịn được: “Đừng như vậy được không? Sở Úy Dạ, anh từ thành phố A tới là để nói với tôi như vậy sao? Như vậy thì tôi…”
“Bạch Lộ, tôi là muốn hỏi em một số chuyện.”
Sở Úy Dạ nắm lấy tay cô, trước khi cô kịp rút tay về thì anh cũng đã buông, nhìn cô, nói: “Cho tới nay tôi cũng không còn thắc mắc một số chuyện, tôi nghĩ tôi biết rõ, tôi cũng sẽ không che giấu cảm giác của mình. Tôi thích em. Khi lần đầu tiên tôi hôn em tôi rất có cảm giác, cảm giác đó bất kỳ người nào cũng không thể mang đến cho tôi, chúng tôi cũng không biết rõ. Nhưng đã lâu như vậy, bất kể tôi dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì em đều thờ ơ, tấm lòng của em với Lương Phi Phàm kia, tôi thật là… hâm mộ, ghen tị. Tôi rất muốn biết, em thích cái gì của anh ta?”
“Ở giữa hai người, trên lưng cõng nhiều điều như vậy, ân oán đời trước, em gái anh ta cướp bạn trai em, mẹ anh ta hại mẹ em, bây giờ lại đem em tới nước Anh… tất cả tôi đều để vào mắt.”
“5 tháng, tôi chưa tới tìm em bởi vì tôi muốn xem xem em có thể kiên trù tới khi nào? Lương Phi Phàm cũng không tới gặp em? Bạch Lộ, em biết không, tôi đối với em từ hứng thú dần dần đã biến thành một loại chấp niệm* rất quái dị, giống như là, tôi nhìn hình của em thì tôi sẽ suy nghĩ, người đàn bà này rốt cuộc là có cái gì hấp dẫn tôi? Tại sao tôi lại không buông được? Cũng chỉ là đàn ông thích đàn bà mà thôi, nhưng là tại sao Sở Úy Dạ ta chỉ nhớ không quên?” *chấp niệm: ý niệm cố chấp.
“Sau đó, tôi biết, trên người em có một kiểu hấp dẫn người khác. Giống như là em đối với Lương Phi Phàm, dù trở ngại hơn nữa thì cũng không thể kéo em quay đầu. Đời của em giống như chỉ có một con đường, cuối con đường đó chính là Lương Phi Phàm, dáng vẻ em xông về đích khiến cho tôi đau lòng, cũng là để cho tôi hướng tới.”
“Thật ra thì, tôi không hẳn là hâm mộ Lương Phi Phàm, hay Bạch Lộ em, tôi hâm mộ là trên thế giới này lại có một người đàn bà như vậy, chỉ yêu mà không để ý mọi thứ, thương tâm thương thế cũng đều có thể cõng trên lưng, dũng cảm bền bỉ không chịu cúi đầu trước số mạng.”
“Em biết không Bạch Lộ! Dáng vẻ em như vậy, đối với tôi mà nói, là bừng sáng, quá sức hấp dẫn. Em có thể nói cho anh không? Tại sao em lại yêu Lương Phi Phàm nhiều như vậy? Chẳng lẽ trên thế giới này ngoại trừ Lương Phi Phàm thì em sẽ không còn thấy người đàn ông khác? Tôi thừa nhận, Lương Phi Phàm không kém, nhưng tôi cũng không cho là, trên thế giới chỉ có anh ta là tốt nhất. Khi người đàn ông tốt hơn đứng ở trước mặt em, nguyện ý toàn tâm toàn ý đối với em, em thật sự… một chút cũng không động tâm sao?”
Thật ra có lời không có nói, đại khái chính là… Bạch Lộ, tôi cũng rất tốt, em không thấy được tôi sao?
Lương Phi Phàm có tiền, Sở Úy Dạ ta cũng có, cái Lương Phi Phàm không có ta cũng có thể có, mà cái Lương Phi Phàm cho em ta cũng có thể cho, Lương Phi Phàm không thể cho em ta vẫn có thể cho em.
Nhưng em lại không thấy được ta tốt, không thấy được ta luôn đứng bên cạnh em, không thấy được ta cũng muốn nắm tay em, cho em hạnh phúc.