Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lam Nhi

Beta: Huyền Phương​

Anh tiến lên, Bạch Lộ liền lùi lại, ánh mắt trầm xuống duỗi tay bắt lấy cổ tay cô: “Lại đây ăn đồ ăn đi, anh biết em khiến anh từ thành phố A lại đây là có chuyện muốn cùng anh nói, đừng bướng, ăn trước đi, em muốn nói cái gì, anh đều nghe.”

Bạch Lộ cắn môi, trầm mặc giãy giụa, Lương Phi Phàm vờ như không thấy, kéo cả người cô ấn xuống sofa, cầm lấy một chén cơm đưa tới trước mặt nàng, “Là em tự ăn, hay là muốn anh đút cho em?”

“…. Tôi không ăn.”

Rốt cuộc cô cũng mở miêng, có lẽ là do áp lực nên tiếng nói mang theo vài phần ấm ức: “Tôi phải rời khỏi nơi này, Lương Phi Phàm, anh làm như vậy, nhiều người trong ngoài nhìn tôi, rốt cuộc là có ý gì?”

“Đó chính là muốn anh đút cho em ăn.”

Lương Phi Phàm ngoảnh mặt làm ngơ việc cô lên án, cầm lấy đũa gắp một chút đồ ăn đưa tới miệng cô: “Há mồm, ăn xong đi!”

Giọng anh nhàn nhạt lại mang theo vài phần không cho phép kháng cự, Bạch Lộ gắt gao mím môi không chịu thỏa hiệp.

Hai người cứ như vậy giằng co, Lương Phi Phàm vẫn duy trì tư thế như vậy, im lặng lúc lâu, cuối cùng anh gật đầu, hạ giọng nói mang theo vài phần thỏa hiệp: “Ngoan nào, ăn xong em nói cái gì anh đều đáp ứng.”

Ánh mắt Bạch Lộ chợt lóe, mang theo vài phần không dám tin tưởng, “…. Thật sự?”

“Ăn trước đi, há mồm.”

Bạch Lộ dừng một chút, xong duỗi tay: “Tôi tự ăn.” 

Thật ra, Lương Phi Phàm cũng không miễn cưỡng, đem cơm cùng đũa đưa cho cô, sau đó tự mình đứng dậy đi tới cửa số sát đất hút một điếu thuốc lá.

Bạch Lộ kỳ thật có chút đói bụng, cả ngày đều không có ăn qua thứ gì cho nên ăn xong một chén cơm không khó, thức ăn trên bàn trà cô đã ăn xong.

Đứng dậy nhìn bóng dáng đứng sát của sổ, cô mở miệng: “Tôi đã ăn, bây giờ tôi nói, Lương Phi Phàm, tôi không muốn ở lại nơi này, anh đưa tôi trở về, thành phố A hoặc ở lại Anh quốc đều được nhưng tôi không cần anh đi theo, dù trong sáng hay ngoài tối đều không cần, tôi và anh về sau … không cần có bất kì liên hệ nào nữa, hôm nay tôi phải nói với anh chính là những lời này.” 

Lương Phi Phàm không nhúc nhích, vẫn đưa lưng về phía bạch lộ, buông tay kẹp nửa điếu thuốc lá xuống, trong gương lờ mờ ngũ quan lạnh lùng của người đàn ông.

Bạch Lộ đợi thật lâu cũng không thấy anh đáp lại, hàng lông mày đẹp khẽ nhíu lại: “Hy vọng anh có thể tuân thủ lời hứa, anh vừa mới nói, tôi chỉ cần ăn xong đồ ăn đó, tôi nói gì anh cũng sẽ đáp ứng.”

“Ngoại trừ chuyện này.”

Người đàn ông rốt cuộc cũng lên tiếng, Bạch Lộ nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản càng làm tôn dáng người cao lớn, cứng cỏi mà những lời anh nói ra lại lạnh lùng như vậy: “Những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng em nhưng ngoại trừ chuyện này.”

Bạch lộ tức giận siết chặt tay, phẫn nộ trừng bóng dáng người đàn ông: “Lương Phi Phàm, anh chơi tôi? Anh đã nói, tôi nói cái gì anh đều đáp ứng nhưng khi tôi ăn sạch đồ ăn thì anh liền lật lọng? Anh khi nào thì trở nên vô sỉ như vậy?”

“Vô sỉ?”

Lương Phi Phàm duỗi tay bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, xoay người lại, híp mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của cô, sau một lát gật đầu: “Nếu em cảm thấy như vậy là vô sỉ, được thôi, vậy thì vô sỉ đi. Nếu vô sỉ có thể khiến em an an phận phận mà ở lại bên anh, nếu vô sỉ có thể khiến em ngoan ngoãn ăn đồ ăn thì anh đây vô sỉ một chút cũng không sao.”

“……”

“ Em đừng tuyệt thực để kháng nghị anh, anh có thể mỗi ngày chạy qua đây bắt em ăn.”

Anh sải bước ra hướng về phía cô đi tới, đáy mắt Bạch Lộ phẫn nộ liền muốn quay đầu đi nhưng động tác Lương Phi Phàm lại nhanh hơn, một tay nắm cổ tay cô, đem cả người cô kéo vào trong lòng anh, một tay giữ chặt cằm cô, từng câu từng chữ lạnh lùng nói, mang theo mùi thuốc lá nồng năc: “Không nên ép anh, Bạch Lộ, em biết anh luôn có biện pháp làm em ngoan ngoãn ăn cơm.”

Bạch Lộ cả người căng chặt, dùng sức giãy giữ, giãy không thoát cô liền vung tay lên, dồn hết sức lực của mình mà hung hăng tát một bạt tai lên trên gương mặt lạnh lùng mà khí thế của anh.

“Chát” một tiếng giòn vàng.

Hai người đều sửng sốt một chút, Bạch lộ thật sư rất giận dữ, cả người đểu run lên bần bật.

Mà Lương Phi Phàm vốn dĩ có thể né tránh nhưng lại ngang ngạnh đón lấy bạt tai này.

Cô cảm thấy khó chịu, đều nói là lực tác dụng lẫn nhau, lời này thật là một chút đều không sai bằng không vì sao cô sẽ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng rát? Đầu ngón tay đều đang run rẩy.....

Trên má anh rõ ràng in dấu năm ngón tay, có thể thấy cái tát kia cô dùng bao nhiêu sức lực nhưng anh vẫn bất động, gắt gao mà ôm cô.

“…. Muốn đánh, muốn mắng đều được, nếu em cảm thấy một bạt tai còn không thể làm em hả giận thì em tiếp tục đánh.” Anh chỉ lên bên kia gương mặt mình, thật sự hận không thể đưa đến trước mặt cô: “Em đánh tiếp bên này đi, anh sẽ không ngăn em.”

Biết cô khó chịu, biết cô không phục, biết cô ấm ức cho nên cô muốn phát tiết như thế nào đều có thể, anh sẽ đều dung túng, chỉ cần cô cảm thấy thoải mái là được.

Ngoại trừ cô nói muốn rời khỏi.

Anh làm không được, anh sẽ không để cô đi.

Bạch Lộ rốt cuộc nhịn không được hai hàng nước mặt lăn dài, trong cơ thể giống như có người dùng sức mà xé rách linh hồn của cô, quá thống khổ nghẹn ngào thành tiếng: “…. Anh vì sao phải như vậy? Vì sao? Buông tha tôi không được sao? Buông tha tôi cũng là buông tha chính anh…. Lương Phi Phàm, tôi là người phụ nữ như thế nào anh thật sự không biết sao? Liền tính cho tôi nhiều lý do hơn nữa…. Tôi đều không thể chấp nhận cảnh chồng mình chạy tới kết hôn cùng người phụ nữ khác….. Buông tôi ra, anh giữ được thân thể tôi nhưng không giữ được trái tim tôi, đừng khiến tôi … càng chán ghét anh. ”

“Chán ghét?”

Lương Phi Phàm như bị hai từ này kích thích, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, lắc đầu: “Không, em không thể chán ghét anh.”

“Tôi… ưm…”

Lời phản bác còn chưa nói ra thì môi đã bị lấp kín, mang theo vài phần tức giận mà hôn, như là phát tiết bất mãn còn có đau đớn không có cách nào nói ra.

Lương Phi Phàm ôm chặt Bạch Lộ, hận không thể đem cả cơ thể nàng xoa nát hòa vào bên trong máu thịt anh mới bằng lòng, như vậy không cần lo lắng cô sẽ rời đi, đôi tay anh giữ chặt eo cô, Bạch Lộ còn giẫy giụa, không ngừng vặn veo thân thể. Lương Phi Phàm thấy cô càng như vậy liền càng muốn chinh phục nàng, đẩy cô lên sofa rồi thân hình cao lớn của anh lập tức đè lên.

Bờ môi Bạch Lô vất vả mới có được tự do, há mồm liền lớn tiếng nói: “ ….. Buông ra, buông tôi ra…. Lương Phi Phàm, đồ khốn nạn, anh buông tôi ra…ah ưm a…”

“Anh biết anh đáng ghét, anh khốn nạn nhưng là anh yêu em.”

Lương Phi Phàm duỗi tay áp lên khuôn mặt nàng, dùng chân dài tách hai chân cô ra, cơ thể cường tráng của anh giữ chặt thân thể mềm mại trên một góc sô pha, hung hăng mà nói: “Em có nghe hay không, anh yêu em, Bạch Lộ, anh yêu em, đừng rời khỏi anh…”

“….. Anh muốn cùng người khác kết hôn.”

…..

Nước mắt cô rơi xuống vừa lúc rơi ngay trên môi anh, cánh môi người đàn ông run lên, sau đó, càng dùng sức mà hôn những giọt nước mắt chứa đựng vài phần chua xót, hôn càng sâu, Lương Phi Phàm ôm chặt lấy cô, một tay giữ lấy eo cô, một tay vén váy ngủ của cô lên. Bạch Lộ lúc này không mặc nội y, anh dễ dàng cởi áo ngủ cô ra, trong nháy mắt thân thể cô đều lộ ra trong không khí, chỉ dư lại một cái quần lót.

Lương Phi Phàm dùng đầu gối ngăn chặn động tác giãy giụa của cô, cắp mắt đen láy nhìn chăm chú người phụ nữ sắc mặt ửng hồng dưới thân, cởi áo sơ mi của mình ra, dây lưng chưa kịp cởi liền lần nữa đè lên.

“…. Không cần, đừng đụng vào tôi.”

Bạch Lộ cả người run rẩy, đôi tay yếu ớt muốn đẩy anh ra, lắc đầu, nước mắt vẫn rơi xuống, tiếng nói như một con thú nhỏ tuyệt vọng: “ … Đừng đụng vào tôi… đừng đụng vào tôi… tôi không cần….không cần….”

“Nhưng là anh muốn em, anh rất muốn … rất muốn em, Bạch Lộ, em cảm nhận một chút anh nhớ em đến ngần nào.”

……

Môi Lương Phi Phàm dính lấy cô, anh đã quá quen thuộc với những chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô, một tay nhẹ nhàng mà xoa vành tai mẫn cảm của cô, một tay duỗi xuống thâm nhập phía dưới hai chân cô, trực tiếp đẩy quần lót ra liền hướng đến khẩu huyệt dùng một ngón tay đi vào, giọng nói hắn đau đớn, giờ phút này lại nhiễm dục vọng nhưng càng gợi cảm: “Bảo bối, anh sẽ không phản bội em, hiện tại anh chứng minh cho em xem, cơ thể anh, dục vọng của anh chỉ dành cho một người là em, cái gì đều chỉ dành cho em, người phụ nữ khác anh đều không nghĩ đến, tin tưởng anh được không? Ngoài kia công bố kết hôn chỉ là kế hoãn binh, em cho anh một chút thời gian…”

“……”

Ngón tay hắn đột nhiên đâm vào, thân thể Bạch Lộ theo bản năng mà căng chặt. Trong nháy mắt, ánh mắt Lương Phi Phàm trở nên đỏ ngầu, hơi thở ngày càng nặng.

“Bảo bối, thả lỏng, đừng kẹp, là ngón tay chồng, nghe lời, nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì cái gì chồng cũng đều cho em, làm em thoải mái….”

……

Cơ thể Bạch Lộ bị Lương Phi Phàm không chế rất tốt, lực kháng cự rất lớn nhưng càng ngày càng suy yếu, trong lòng rõ ràng biết là không thể, cô muốn rời đi, cô còn chất chứa một nỗi oán hận nhưng lúc này tất cả lại không thể phát tiết ra, cảm giác ngón tay anh ở trong cơ thể mình, nơi đó mẫn cảm như vậy lại bị anh trêu chọc, cô thật sự không thể thờ ơ, môi sắp bị cắn nát nhưng lại không muốn phát ra âm thanh làm cô cảm thấy xấu hổ.

Lương Phi Phàm cúi đầu, vuốt ve môi cô, tiếng nói thô dát: “ … Đừng cắn, anh thích nghe tiếng rên đó, ngoan.”

“….Lương Phi Phàm, anh đừng động vào tôi…. Anh không phải chồng tôi, tôi không thừa nhận! Tôi muốn ly hôn với anh, anh nhịn không được thì đi tìm người phụ nữ khác đi, anh đi tìm Diệp Liên, a_____ ”

Lời cô nói làm Lương Phi Phàm dừng lại một chút, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng nước mắt mê mang của cô làm trái tim anh đau thắt từng cơn nhưng lúc này dừng không được, giống như là vì hết lòng chứng minh cô là người phụ nữ của anh, cô càng nói như vậy càng làm tâm lý anh muốn chinh phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK