• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



\-Đây là động phủ của con.

Thiên Cơ trưởng lão dẫn Quân Tịch Ly đến một thạch động rất lớn giữa núi Tư Lam , xung quanh được bao bọc bởi bạch ngọc hình thành nên một Tụ Linh trận tự nhiên.

\-Sư tôn, người sẽ ở đâu.

\-Thiên Cơ điện.

Thiên Cơ trưởng lão chỉ tay lên đỉnh núi có thể nhìn một cung điện trắng tinh bị sương mù che lấp, nói tiếp.


\-Hôm nay con mới đến, nghỉ ngơi một chút đi, sáng mai ta bắt đầu dạy.

\-Vâng.

Sau đó Thiên Cơ trưởng lão hóa thành một làn khói bay lên cung điện bạch ngọc kia.

Quân Tịch Ly bước vào động phủ, so với nhìn từ bên ngoài, bên trong động phủ thật sự rất rộng, có phòng khách, phòng bếp.... đủ mọi thứ, như một biệt thự vậy.

Quân Tịch Ly cũng không có nhiều thứ để thu dọn, sắp xếp một chút đồ vật của mình rồi đến Lục Vân điện nhận đồ vật cho những đệ tử mới đến, là 3 bộ quần áo màu tím thêu tinh đồ giống của Thiên Cơ trưởng lão do chính ông căn dặn, một bộ chăn đệm với Quân Tịch Ly thì không mấy cần thiết, và một số đồ dùng cá nhân.

Làm xong tất cả Quân Tịch Ly ngồi trên giường ngẫm nghĩ lại những tông quy và điều cấm kỵ của Liên Vân tông, tông quy không quá nhiều nên cũng không khó nhớ.

Sau đó lại khoanh chân tu luyện, linh khí ở đây dồi dào và tinh khiết hơn bên ngoài nhiều, nhưng so với Quân gia vẫn không phải cùng cấp bậc.

Quân Tịch Ly không biết có phải là do đã thả lỏng tâm cảnh hay sao mà y cảm nhận được hôm nay y hấp thu linh khí so với bình thường nhiều hơn, cũng nhanh hơn, nhưng bình cảnh vẫn cứng rắn khó phá.

Khoảng hai canh giờ sau y thu tay lại, đưa tay lấy mặt nạ đeo lên, bước ra ngoài, đi đến phòng ăn.


Nơi này đã có vô số người đến trước, tuy nhân số khổng lồ nhưng lại không mấy ồn ào, trong mắt Quân Tịch Ly xẹt qua tia tán thưởng, Quân gia cũng không làm được những đứa trẻ con kia im lặng như thế này. Nhưng y vẫn không thích nơi đông người, nhất là đông trẻ con.

Nhớ đến trẻ con, Quân Tịch Ly lại đau đầu, mấy năm trước y mới biết thuật phát kia tên là Hồi Thị , là thuật pháp độc môn của Quân gia, hơn nữa chỉ có những người lập công lớn mới được ban thưởng quyền lợi được học, mà năm đó có khá nhiều người được ban thưởng, thế là Quân gia xuất hiện một đám trẻ con nho nhỏ tinh nghịch, phá đến Quân gia gà bay chó sủa, Quân Tịch Ly không ngoại lệ cũng bị chơi kham vài lần, suýt nữa nổi ý định bóp chết những đứa trẻ phiền phức ồn ào đó, và từ đó trở đi Quân Tịch Ly không sợ trời không sợ đất lại sợ trẻ con, bảo y chăm trẻ một ngày y thà bế quan trăm năm, vì việc này y cũng bị trưởng bối trong nhà cười nhạo một phen.

Tuy y không để ý lắm nhưng đó là vết nhơ mà cả đời y không muốn nhắc lại.

Bây giờ tuy đệ tử năm nay chỉ có 10 người, nhưng những đệ tử năm trước cũng không lớn hơn là bao, cho nên y quyết định lần sau sẽ tự mình động thủ nấu ăn, tuy ở đây không ồn nhưng bóng ma thời bé làm y vẫn không ưa nổi trẻ con.

Tuy chỉ biết nấu mỗi hai món nhưng từ khi tu vi lên cấp 1 thì y cũng không cần ăn quá nhiều, căn bản là không cần ăn uống nữa cũng được.

Lĩnh một phần cơm rồi đi vào một góc vắng , lẳng lặng ăn cơm.

Xong xuôi chuyện ở phòng ăn, Quân Tịch Ly quay lại thạch động tu luyện, những kiếm thuật y tu luyện từ người trong mơ kia rất là khó luyện, đến bây giờ y mới vượt qua tầng 1, 6 năm, chỉ vượt qua 1 tầng nhưng Quân Tịch Ly vẫn không nản chí mà tiếp tục tu luyện.

Nhưng y nhận ra nếu muốn kiếm pháp tiến giai thì cần linh lực cực kỳ lớn, kiếm pháp và linh lực này tựa như có liên hệ mật thiết với nhau, không thể cái trước tăng cái sau giảm, nên y đành tu luyện linh lực trước khi đủ linh lực thì kiếm pháp tự nhiên cũng tăng theo.

......

Sáng hôm sau.....


Quân Tịch Ly là người thông minh, hôm qua Thiên Cơ trưởng lão nói sẽ dạy y nhưng bây giờ trưởng lão không đến , cho nên y hiểu ý mà leo lên đỉnh núi.

Không phải Quân Tịch Ly muốn đi bộ , mà trong núi Tư Lam này của Thiên Cơ trưởng lão, ngoài ông ấy ra ngay cả tông chủ cũng không thể ngự kiếm bay được.

Núi Tư Lam nhìn như không cao, với lại động phủ của Quân Tịch Ly đã ở sườn núi, nhưng mà tự mình bước lên mới cảm thấy được sự khoa khăn của nó, Tư Lam, gọi là Tư Lam bởi vì cả ngọn núi được phủ một tầng sương mù màu lam nhạt, hơn nữa trên cây Thạch Lam là chủ yếu, màu lam của cây lại càng khiến nơi này như bị dải lụa lam vờn quanh, lượn lờ.

Núi Tư Lam xinh đẹp nhưng vì nó cao hơn đại đa số ngọn núi khác nên. cũng là càng lên càng lạnh, tuy không nghe nói, nhưng khi đến gần đỉnh núi Quân Tịch Ly còn thấy một lớp tuyết mỏng chưa tan hết .

Nước tuyết lạnh lẽo thấm vào đôi giày bằng vải của Quân Tịch Ly, y cũng không biết đây là tự nhiên hay là một tầng khảo nghiệm của Thiên Cơ trưởng lão nữa.

Với người thường hẳn là rất lạnh, nhưng với Quân Tịch Ly vốn ưa lạnh mà nói thì chỉ là mát mẻ, y còn có ý định ở trên đỉnh núi nữa, nhưng hẳn là sư tôn của y sẽ không cho phép.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK