Chớp mắt, họ đã quay về núi Tư Lam, vị trí cụ thể là ở viện của Quân Tịch Ly, Tử Lệ Lệ thì theo Mục Thư Kỳ và Mộc Lăng Phong đi gặp trưởng môn, Quân Tịch Ly dẫn Phong Vô Nhiên đến gặp Thiên Cơ trưởng lão, Mạc Từ và Mạc Vũ thì trở về viện của mình.
Cuối cùng Tử Lệ Lệ vẫn quyết định ngao du thiên hạ, thỏa mãn tâm hồn ngắm trai .... \(thực chất là muốn đi ghép cặp\)
........
3 năm sau...
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, giờ đã là 3 năm sau rồi.
Bây giờ Phong Vô Nhiên đã lớn, thế nhưng độ dính người chỉ tăng không giảm, Quân Tịch Ly đã thành thói quen vì vậy cũng không cảm thấy gì cả.
3 năm nay biệt viện trống vắng của y có thêm một vài vị khách, đến thường xuyên nhất không ai khác là Mục Thư Kỳ, mà Mục Thư Kỳ đến đây đơn giản là để ăn ké.
Đôi khi còn kéo theo một Mộc \* mặt than\* Lăng Phong, những lúc như vậy vẻ mặt của Phong Vô Nhiên mới tốt hơn một chút, tuy Quân Tịch Ly cũng không biết lý do tại sao lại tốt hơn nữa.
3 năm, nhưng mà Phong Vô Nhiên lại lớn lên rất nhanh, bây giờ đã cao ngang ngực y rồi, càng nghịch thiên hơn là tốc độ tu luyện của Phong Vô Nhiên, bây giờ thế nhưng đã là cấp 3 tầng 5!
Quân Tịch Ly biết được vừa tự hào vừa ghen tị, thầm nghĩ nếu đây là một quyển tiểu thuyết, Phong Vô Nhiên không phải nam chính thì chắc cũng là Boss phản diện!
3 năm nay y cũng không suốt ngày ru rú trong viện như những năm trước, vì vậy y quen thêm vài bằng hữu.
Thứ nhất đương nhiên một Mục Thư Kỳ hay nói nhảm và thăm ăn.
Thứ hai là Mộc Lăng Phong mặt than lạnh lẽo.
Thứ ba là Lạc An Du kiêu căng như khổng tước.
Thứ tư là Mạc Từ .
Thứ năm là Mạc Vũ.
Thứ sáu là Hách Lan , một công tử ôn nhu như ngọc.
Thứ bảy là Diệp Thiên, một Trận Pháp sư vô cùng lợi hại.
Thứ tám là Tinh Nguyệt, một tiểu bạch thỏ chính hiệu.
Cũng vào 3 năm trước, Liên Vân tông lại có thêm một khách khanh trưởng lão \- Bạch Cảnh Liêm, Tinh Nguyệt hiện giờ chính là đồ đệ duy nhất của Bạch Cảnh Liêm, thứ khiến mọi người không hiểu là, Bạch Cảnh Liêm là một Luyện Khí sư cấp 5 tầng 1 trong Đại Lục cũng đứng số 1 số 2, trong khi Tinh Nguyệt lại có Mộc linh căn cũng không có tư chất Luyện Khí nhưng Khách Khanh trưởng lão lại nhận Tinh Nguyệt làm đồ đệ.
Nhưng thắc mắc này đến giờ vẫn chưa giải đáp được, ai bảo không có người dám đi hỏi Khách khanh trưởng lão kia chứ.
Cũng nhờ vị Khách khanh trưởng lão này, cung của Quân Tịch Ly đã dung hợp được với ma đan. Mà cũng trong ba năm này, tu vi y cũng tăng lên chóng mặt, tuy không bằng đồ đệ nhưng cũng tăng một cấp, bây giờ tu vi của y đã là cấp 4 tầng 8. \( Đương nhiên trong đó Phong Vô Nhiên có động tay chân một chút, khiến tu vi của Quân Tịch Ly tăng nhanh hơn\)
Phù chú cũng tăng trưởng không ít , bây giờ y đã họa được phù chú cấp 3 rồi tuy là vẫn có chút khó khăn và tỷ lệ thấy bại rất nhiều.
\-Khụ...
Phun một ngụm máu, tầm nhìn trước mắt mờ đi, Quân Tịch Ly bình thản mà ngất xỉu.
Chuyện này hoàn toàn là cảnh tượng bình thường ở đây, tại sao à? Tại vì Quân Tịch Ly vẽ phù chú vượt cấp, linh lực không đủ nên ngất xỉu thôi, cái này không nguy hiểm, ngủ một giấc là lại như bình à.
Phong Vô Nhiên tay bát canh, vừa bước trân vào phòng y liền thấy cảnh tượng như vậy, Phong Vô Nhiên thở dài,, đặt bát canh trong tay xuống bàn nhẹ nhàng bế Quân Tịch Ly lên, đặt lên giường.Tuy rất đau lòng, nhưng sư tôn quá cố chấp, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể bồi bổ cho sư tôn thôi.
Sau đó quay lại tự tay dọn dẹp căn phòng một chút. Nếu Quân Tịch Ly chưa xỉu, có lẽ lại cảm thán , rõ ràng là có thể dù thuật pháp lại cứ khăng khăng tự làm, thật là một đứa trẻ.... hiếu động.
Khụ, được rồi, ai cũng biết EQ của Quân Tịch Ly có chút hơn người mà, suy nghĩ khác người cũng là bình thường, đúng không?
Phong Vô Nhiên dọn xong, quay lại nhìn gương mặt lâm vào ngủ say.... ngất xỉu của Quân Tịch Ly, gương mặt không lạnh nhạt như thường ngày mà thay vào đó là một chút nhu hòa hữu lễ, tử y tô lên làn da bạch ngọc không tì vết, đôi môi mỏng nhạt có một tia hồng sắc,lông mi thật dài khép lại, chiếc mũi cao trắng muốt, mày mảnh nhưng sắc , tay khoát trên bụng, mái tóc bạch kim như dải lụa, nhu hòa trải trên giường, dáng ngủ vô cùng quy củ.
Phong Vô Nhiên quay lại lấy bát canh, nhẹ thổi nguội, sau đó đút cho Quân Tịch Ly, nếu người trên Đại Lục biết Phong Vô Nhiên hầm Tuyết Linh quả chỉ có thể gặp không thể cầu kia phung phí đem đi hầm cháo, chắc chắn là sẽ đuổi đánh Phong Vô Nhiên khắp nơi mất, Tuyết Linh quả! Là Tuyết Linh quả đó! Là linh dược cấp 5 đó! Ngươi có cần phung phí như vậy không?!
Phong Vô Nhiên nhẹ nhàng cúi xuống, đặt môi lên đôi môi mềm mại kia, cũng chỉ là thuần túy cọ cọ, sau đó lấy lưỡi ra liếm liếm, tiếp theo là nhận ra hành động của mình, cuối cùng là chạy trối chết.
Nụ hôn đầu tiên của cả hai xảy ra như vậy đó.
Quân Tịch Ly mở mắt, cũng không phải hắn giả vờ ngất xỉu đâu, mà là ngất xỉu thật chỉ là ngất đã quen thuộc nên tỉnh lại sớm hơn một chút, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy bóng dáng chạy trối chết của Phong Vô Nhiên, trên đầu Quân Tịch Ly hiện ra ba dấu hỏi nho nhỏ, chuyện gì vậy?
\-À.
Phát ra một âm tiết, Quân Tịch Ly đơn giản nâng phù chú vừa khiến y ngất xỉu kia lên , nhìn cảnh tượng bên trong, mặt Quân Tịch Ly không hiểu sao có chút nóng, nhưng sau đó lại tiếp tục nghi hoặc.
"Đứa nhỏ này xấu hổ sao? "
Thực ra Quân Tịch Ly thấy nụ hôn này vô cùng bình thường chỉ như là một nụ hôn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon của người thân hoặc tương tự gì đó, chỉ là vị trí hôn có chút đặc biệt thôi, vậy nên Quân Tịch Ly một chút cũng không để tâm, tiếp tục suy nghĩ những sai sót mấy ngày nay khi y vẽ phù chú.
Kiếp trước của Quân Tịch Ly chỉ có học tập, những thứ vô dụng như tình yêu y hoàn toàn không thèm liếc mắt, đùa sao? Mỗi ngày y hận không thể khiến thời gian dài thêm để học hỏi, làm gì có thời gian nhìn những thứ không hữu dụng đó chứ.
Cho nên thứ "tình yêu" bị phán xét là vô dụng trong mắt Quân Tịch Ly đó, y không để tâm cũng hoàn toàn không biết hình dáng nó ra sao.
Danh Sách Chương: