Một lần nữa nghe thấy tin tức của Mạc Vũ là khi, Ma Tà Vực thông báo Thủy Sư đại nhân của bọn họ sắp kết hôn, mà tân nương, không ai xa lạ, chính là Hàn Sa Mạc Vũ.
Ma Tà Vực có một vực chủ, 5 vực sư, phân biệt là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mà Thủy Sư cũng không phải ai khác, mà chính là Nghiêm Chấn!
Ma Tà Vực còn đưa thiệp mời cho cả Đại Lục, 4 tông môn, 6 ẩn tộc và một cung phủ, không thiếu bất cứ thế lực nào.
Mạc Từ vừa xuất quan đã nhìn thấy thiệp mời, hắn cơ hồ là phun một ngụm máu, sau đó lập tức quay về bế quan.
....
\-Ngiêm ca ca, mời cả Đại Lục có hơi.... khoa trương không?
Mạc Vũ như một tiểu nương tử, ngượng ngùng hỏi, đôi má có hai vệt ửng hồng , tăng thêm phần mỹ miều cho dung nhan của hắn.
Nghiêm Chấn cưng chiều hôn lên khóe mắt hắn, trả lời.
\-Không khoa trương, ta muốn cả Đại Lục biết đệ là của ta.
\-Ta... ta.
\- A Vũ, đệ thế nào?
Nghiêm Chấn nghiêng người qua, giống như muốn hôn, bỗng truyền âm phù hiện ra.
Nghiêm Chấn có chút không vui, tức giận nắm lấy lá phù, nhưng vừa xem nội dung trong truyền âm phù, mặt của Nghiêm Chấn liền biến sắc, hắn nhanh chóng khoác áo choàng lên, không chút do dự bước ra ngoài.
....
\-Phụ thân.
Nghiêm Chấn cung kính hành lễ với người trước mặt, người trước mặt toàn thân mặc áo choàng che dấu khí tức ,người kia quay lưng về phía Nghiêm Chấn, đối mặt với vực thẳm rất sâu dưới chân, thật lâu sau mới quay người lại, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Nghiêm Chấn, sau đó cất giọng.
\-Qua đây.
Nghiêm Chấn tuy không hiểu, nhưng vẫn cung kính bước qua.
\-Phụ....
Câu nói tiếp theo của Nghiêm Chấn bị nghẹn lại, nhìn xuống vị trí trái tim, nó đã bị một vũ khí nhỏ ghim vào, máu tươi ấm áp theo miệng vết thương chảy ra... nhưng mà máu này là màu đen, kịch độc từ vết thương trong chớp mắt đã cướp đi mạng sống của Nghiêm Chấn, đồng thời cũng hủy đi hồn phách của hắn.
Gió bỗng nhiên thổi mạnh, áo choàng bị gió thổi lộ ra gương mặt của người mặc, đôi mắt của Nghiêm Chấn càng trừng lớn, một chút cũng không muốn tin người giết mình lại chính là người trước mắt.
Người mặc áo choàng lạnh lẽo không một tia tình cảm nói.
\-Một con cờ đã vô dụng, vậy thì không cần thiết tồn tại.
Người đó đẩy thi thể Nghiêm Chấn xuống vực thẳm sau lưng, từ đầu đến cuối, động tác đều rất dứt khoát, không chút do dự khi giết đi **con cờ** này.
Đôi mắt của Nghiêm Chấn trừng lớn , trong mắt chỉ có một mảnh không thể tin cũng không dám tin, Nghiêm Chấn.... chết không nhắm mắt.
Thi thể Nghiêm Chấn rơi xuống vực thẳm, hồn đã phi phách đã tán, nhưng thân thể hắn dù gì cũng là của một tu tiên giả, vì vậy thi thể Nghiêm Chấn cũng không bị thịt nát xương tan.
Thật lâu sau....
Trên vị trí trái tim của thi thể tỏa ra một tầng ánh sáng màu lục nhạt , tầng ánh sáng đem vết thương trên người Nghiêm Chấn chữa trị, kỳ lạ là.... thân thể vốn vô hồn \(không có hồn\) lại động đậy, đôi mắt trừng lớn kia hơi chớp chớp, trong mắt một mảnh thù hận khiến người ta run rẩy!
.....
Hôn kỳ rất nhanh liền đến, nhưng người trong chính đạo một người cũng không đi , ma đạo cũng không đi , ẩn tộc càng không đi , Hàn Sa gia tộc chỉ coi Mạc Vũ là một sự xỉ nhục.
\-Nhất bái thiên địa !
Mạc Vũ và Nghiêm Chấn quỳ xuống, bái lạy.
\-Nhị bái Nhị Vương !
Hai người quay lại, quỳ xuống trước mặt Cốt Vương và Thi Vương bái lạy.
Cốt Vương vì Diệt Hồn phù của Quân Tịch Ly bị thương một chút, thế nhưng nhờ hợp tác với Thi Vương, vết thương do Diệt Hồn phù gây ra đã triệt để biến mất.
\-Phu phu giao bái !
\-Đưa vào động phòng.....
Tuy là chỉ có ma tu Ma Tà Vực và một đống thủ hạ xương trắng của Cốt Vương , à, còn có thêm đống thịt nhão.... bệnh đãng trí của ta hình như nặng thêm rồi, là thủ hạ của Thi Vương mới đúng, nhưng hôn lễ vẫn rất náo nhiệt.
.....
Ma thú bạo động lần ba!
Lần này ma thú có thể nói là... đã không màng sống chết.
Thêm vào thủ hạ của Cốt Vương và Thi Vương, Đại Lục có thể nói là đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Quân Tịch Ly thì đang cố gắng hồi phục lại tu vi của Ngân Đế Tôn, tu vi nhảy vèo vèo khiến Thiên Cơ trưởng lão hết hồn một phen. Được Quân Tịch Ly giải thích một hồi, Thiên Cơ trưởng lão mới yên tâm.
.....
\-Hách Lan sư huynh, huynh định đi đâu vậy?
Nam Cung Nhạc Y ngăn cản đường đi của Tuyết Phách Hách Lan, vẻ mặt châm chọc hỏi.
\-Nam Cung sư muội có việc?
Tuyết Phách Hách Lan vẫn ôn hòa như ngày thường, giống như khiêu khích ngày đó đối với hắn không là gì cả.
\-Hách Lan sư huynh chê cười rồi, chỉ là ta muốn nói cho huynh biết..... thi thể của phụ mẫu huynh ở đâu mà thôi...
Nam Cung Nhạc Y ghé sát tai của Tuyết Phách Hách Lan, ác ý nói.
\-Nói, ở đâu!
Giọng điệu Tuyết Phách Hách Lan có chút kích động, phụ mẫu của hắn....
\-A! Hách Lan sư huynh, huynh...
Nam Cung Nhạc Y chợt hét lớn, ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn... bên môi còn vương vết máu.
\-Y Y!
Thời Liễn Diệp Thiên vốn là vô tình đi ngang, không ngờ lại thấy cảnh tượng này, hắn nhanh chóng phi thân qua đỡ Nam Cung Nhạc Y dậy, ánh mắt hung ác lạnh lẽo nhìn Tuyết Phách Hách Lan.
\-Tuyết Phách Hách Lan! Ngươi làm vậy là có ý gì?!
\-Ta...
Tuyết Phách Hách Lan ngơ ngác nhìn Thời Liễn Diệp Thiên lại nhìn bàn tay của mình, đôi mắt nhất thời trống rỗng. Hắn, rõ ràng không làm gì mà, là Nam Cung Nhạc Y tự mình ngã, nhưng mà.... Tuyết Phách Hách Lan cúi đầu, không giải thích, bởi vì đơn giản là sẽ chẳng ai tin, vì vậy làm chuyện vô nghĩ làm gì chứ.
\-Y Y, muội.... muội có sao không? Y Y...
Thời Liễn Diệp Thiên đối với Tuyết Phách Hách Lan lạnh lùng bao nhiêu, lại đối với Nam Cung Nhạc Y ôn nhu bấy nhiêu, Tuyết Phách Hách Lan thu tất cả ôn nhu tình ý của Thời Liễn Diệp Thiên vào đáy mắt, nở nụ cười chua xót, chung quy... y vẫn không thể dứt bỏ.
\-Diệp... Diệp ca ca, ta , ta không sao... hự...
Nam Cung Nhạc Y vẻ mặt cố gắng làm như không đau đớn, an ủi Thời Liễn Diệp Thiên, nhưng chính là vẻ mặt lương thiện này của Nam Cung Nhạc Y, làm Thời Liễn Diệp Thiên càng tức giận, quát lớn với Tuyết Phách Hách Lan.
\-Tuyết Phách Hách Lan! Y Y tốt như vậy, rốt cuộc có nơi nào chọc đến ngươi!
Tuyết Phách Hách Lan lùi ra sau một bước, muốn lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ lấy ra một bình thuốc, cũng không quản Thời Liễn Diệp Thiên và Nam Cung Nhạc Y nữa, vận linh lực chạy đi.
"Cạch"
Tiếng đồ vật bị vứt đi, Tuyết Phách Hách Lan không quay đầu lại cũng biết, bình đan dược mình cực khổ nửa tháng tốn nửa linh lực mới luyện chế ra, bị Thời Liễn Diệp Thiên không chút do dự vứt xuống đất.
Tuyết Phách Hách Lan chạy càng nhanh , không biết từ lúc nào, một giọt lệ đã rơi xuống . Cảm giác đau nhói trong lòng không giảm, cuối cùng đau đến khiến Tuyết Phách Hách Lan dừng bước, khụy xuống đau đớn ôm ngực...
Thân thể đau đến run rẩy, rõ ràng đã nói buông bỏ, cuối cùng lại không thể dứt khoát.
Danh Sách Chương: