Nhưng thảm cảnh máu tanh trong sàn đấu vẫn không khiến người ta hoảng sợ bằng phản ứng điên cuồng của nhóm người đặt cược bên ngoài.
“Cô nàng cố lên, móc mắt nó ra, cắn chết nó đi!”
“Heo nhỏ, cắn! Cắn! Đúng rồi, đúng là bé ngoan!”
“Tướng Quân uy vũ phản kích đi! Mày đờ ra làm gì! Phản kích! Mẹ nó, đồ rác rưởi!”
…
Lyle không có mấy hứng thú với tình hình trên sàn đấu, thứ hắn quan tâm nhiều hơn là vẻ mặt của mấy tên đặt cược. Viền mắt ai cũng căng ra, mặt đỏ bừng, nước bọt văng tung tóe, tơ máu trong con ngươi hằn lên vẻ điên cuồng, dường như thứ đang cắn xé nhau trong sàn đấu không phải là những con vật kia mà là chính bản thân họ.
Lyle lùi về sau một bước, đứng về cạnh Kane, chỉ vào mấy người đang gào thét phía trước: “Sweetheart, lúc trước tiếp cận nhà khoa học kia, đóng giả làm một tên nghiện cờ bạc, bộ dạng anh cũng giống bọn họ sao?”
Gương mặt Kane không cảm xúc: “Đó là một thảm họa.”
Lyle cố gắng tưởng tượng ra cảnh y đỏ mặt tía tai hò hét gào thét, nhưng đúng là hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi.
Đám người càng ngày càng ồn ào, Lyle cũng hết hứng thú, kéo Kane ra ngoài. Sòng bạc ngầm này tất cả đều là cá độ đặt cược. Không có loại nào là bình thường, đối tượng cá độ đặt cược cũng đều là động vật biến dị, nào là khỉ bắn súng, giống kiến lớn đánh nhau, hai con mèo đầu quấn nơ thi đấu vật. Đám dân cờ bạc lúc ngồi đợi còn sửa quần chỉnh áo tao nhã uống rượu, đến khi súng lệnh trận đấu vang lên thì lập tức biến thành đầu trâu mặt ngựa.
Đi một lượt, Lyle cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị các thể loại âm thanh gầm rú của đủ thứ sinh vật chọc thủng. Hai người trở lại quầy bar phía ngoài, Lyle gọi một ly Whisky có đá, “Sweetheart, loại hình cá độ kiểu này đúng là cực kỳ ngược đãi IQ của tôi mà.”
Kane cũng gọi một ly, bình thản ngồi xuống cạnh hắn, “Có ‘thứ tốt’ thì phải chia sẻ. Tôi dám cá cậu chưa từng thấy loại sòng ngầm này bao giờ.”
“Nếu ý anh là loại sòng náo loạn thế này thì đúng là tôi chưa thấy bao giờ.”
“Lyle, cậu nên cảm thấy may mắn vì bản thân không nằm trong số những kẻ đang gào thét vì tiền cược bên kia.”
Lyle bật cười, nghiêng đầu nhìn sang: “Sweetheart, thật muốn xem bộ dạng phóng túng gào thét năm đó của anh trông thế nào.”
Bartender đứng trong quầy cũng bật cười, hoàn toàn không thể hình dung nổi người đàn ông mặt than này và mấy từ như phóng túng gào thét có liên quan gì đến nhau, cười đủ mới gật đầu với hai người, “Xin lỗi, có thể hỏi chuyện riêng tư một chút không, hai người là một đôi à?”
Lyle lập tức thân mật dán sát vào người bên cạnh, vòng tay ôm lấy cổ Kane, còn hôn một cái lên khóe miệng y, “Chúng tôi rất có tướng phu thê đúng không?”
Bartender nhìn mặt Kane vẫn trơ ra như khúc gỗ, càng cảm thấy buồn cười.
Bàn tay đang ôm lấy cổ Kane của Lyle dời xuống phía dưới, hắn vỗ vỗ vài cái vào mông y, quay đầu cười với bartender: “Sweetheart nhà tôi thẹn thùng ấy mà.”
Bartender trực tiếp ngửa đầu cười ra tiếng, cặp đôi này thật sự quá thú vị.
Kane nắm lấy bàn tay đang đặt trên mông mình, dùng sức véo mạnh một cái. Lyle đau đến nhe răng trợn mắt, bất đắc dĩ cười cười với bartender, dùng ánh mắt ý bảo “Sweetheart nhà tôi lại thẹn thùng đấy mà”.
Sau khi nói chuyện vài ba câu cùng bartender, hắn nhìn đám người đang gào thét xung quanh, trưng ra vẻ mặt với biểu cảm hoảng hốt, “Loại sòng bạc sáng tạo này là ai mở?”
Bartender kinh ngạc hỏi ngược lại: “Cậu không biết?”
Lyle nhún vai: “Tôi chỉ theo Sweetheart nhà tôi đến đây du lịch thôi.”
Bartender cười gượng: “Đến Naler du lịch… Sở thích của hai người đúng là vô cùng… độc đáo.”
Lyle tiếp tục thuận miệng hàm hồ: “Nhân sinh đôi khi cũng cần sự kích thích. Nếu mỗi ngày đều lặp đi lặp lại như một cái máy, bị ràng buộc trong những quy tắc cứng nhắc, tôi thà chết còn hơn.”
Bartender thấu hiểu vỗ vai hắn: “Tất cả các quy tắc bên ngoài, đến Naler rồi đều chỉ là rác rưởi.”
Lyle nhắc nhở: “Này, anh vẫn chưa nói cho tôi ông chủ nơi này là ai đấy.”
Bartender vừa pha rượu vừa thuận miệng trả lời hắn: “Edward Worcester, trùm buôn thuốc phiện lớn nhất Naler, tôi còn tưởng ở đây không ai không biết hắn.”
Kane vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên vòng tay sang giữ chặt eo Lyle, nhích lại gần, “Bọn tôi là khách du lịch đến đây lần đầu.”
Bartender quăng bình pha chế, có lẽ không ngờ Kane sẽ mở miệng, hơi kinh ngạc nhìn y: “Giọng anh gợi cảm thật đấy.”
“Cảm ơn, bình thường chỉ có phụ nữ khen tôi như thế.” Kane nhấp một ngụm rượu, “Ví dụ như người phụ nữ hôm nọ tôi gặp ở Butt&Boobs.”
Bartender hứng thú hỏi: “Người nào?”
Kane nâng ly lên đặt bên môi, lạnh nhạt nói: “Hơn bốn mươi tuổi, rất đẹp, đặc biệt là mái tóc, vô cùng hấp dẫn.”
Bartender khẽ kêu lên: “A! Tôi biết rồi. Chắc chắn là Ava, tóc cô ấy rất đẹp. Cô ấy là tình nhân của Edward Worcester, khách quen ở Butt&Boobs.”
Kane chống tay lên quầy bar, đuôi mày nhướn lên, “Vậy sao?”
Trái ngược với khí thế hừng hực trong khu cá độ, ở quầy bar tương đối yên tĩnh, bartender đứng trước mặt y chuyên tâm bát quái, “Ava theo Edward Worcester cũng phải mười năm rồi, Edward đối xử với cô ấy rất tốt, nếu không Ava cũng không có địa vị vững chắc như bây giờ. Nhưng quan hệ của bọn họ rất kỳ quặc, Ava toàn ở ngoài dụ dỗ đàn ông, làm gì có chuyện Edward không biết, thế mà bọn họ vẫn duy trì quan hệ suốt bao nhiêu năm, những người đàn ông quan hệ với Ava cũng chẳng mất miếng thịt nào. Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến vị trí của Ava. Cô ấy là trung gian có tiếng nhất ở Naler, 80% thợ săn tiền thưởng có đi lại với Ava. Trong tay Ava nắm giữ không ít thông tin bí mật của các nhân vật tai to mặt lớn. Có người nói các nhân vật có thế lực bên trên khi có phiền phức đều phải nhờ đến cô ấy.”
Bartender càng bát quái càng hăng say, thấp giọng hỏi: “Ava chủ động quyến rũ anh à? Hai người lên giường chưa? Tôi nghe nói trên giường cô ấy rất kích thích, không biết có phải thật không. Ai, chỉ cần nghĩ đến việc có thể lên giường với người phụ nữ của Edward Worcester đã thấy rạo rực rồi…”
Lyle giơ tay ngăn anh ta nói tiếp, bất mãn nhíu mày: “Tôi còn đứng sờ sờ ở đây, chưa gì anh đã dụ dỗ Sweetheart nhà tôi lên giường với phụ nữ khác rồi.”
Bartender tiếc nuối nhún vai: “Nếu như Ava đồng ý, tôi tình nguyện thay Sweetheart nhà cậu lên giường với cô ấy.”
Lyle cùng bartender nói mấy câu, trưng ra vẻ mặt ghen tuông kéo cổ áo Kane đi ra ngoài. Kane kiên nhẫn để hắn kéo mình đi, sau khi đi khuất tầm mắt bartender lập tức muốn giằng cổ áo ra. Lyle đột nhiên xoay người áp lưng vào tường, cổ áo Kane bị hắn túm chặt, cả người mất đà lao thẳng về phía Lyle. Mắt thấy giấy dán tường màu xanh lam ngày càng gần, y vội vàng chống một tay lên bức tường cạnh đầu hắn, mới kịp ngăn bản thân không đè lên người đối phương.