Lyle nhìn Kane quỳ trước tủ quần áo lục lọi, đi đến đá đá vài cái vào mông y: “Tôi nghĩ với tình trạng của anh hiện giờ nằm trên giường sẽ tốt hơn là đi lục lọi để lấy áo khoác da và… kéo?” Từ góc nhìn của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy một chiếc jacket da màu nâu và một đoạn lưỡi kéo thò ra khỏi ba lô.
Kane cũng không có hơi sức để khách sáo, ném thẳng ba lô leo núi cho hắn: “Chọn vài thứ cậu cảm thấy hữu dụng.”
Y cởi nốt chiếc quần dài ướt nhẹp trên người, cầm khăn lau qua loa vài cái rồi nằm lên giường, chưa đến một phút đã nhắm mắt. Vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, cơ thể bắt đầu sốt, hơn nữa hai ngày này Kane đều thiếu ngủ trầm trọng, thay vì nói là ngủ, có vẻ như y đang hôn mê thì đúng hơn.
“Thứ tôi thấy hữu dụng à…” Lyle xoa cằm khẽ lẩm bẩm, nhận mệnh lệnh bắt đầu đi nhặt nhạnh những thứ hắn cho là “hữu dụng”.
Lyle luôn có tâm lý không muốn nghe Kane chỉ huy, tuy nhiên ở phương diện chạy trốn, không thể không thừa nhận, người này có kinh nghiệm hơn hắn rất nhiều. Một vài lần hắn có thể phán đoán được dụng ý và bước hành động kế tiếp của Kane, một vài lần thì không, mà những lần đó Kane cũng không có ý định giải thích.
Nhưng có một chuyện Lyle sẽ không bao giờ thừa nhận, khi nhìn thấy y dùng tay không móc viên đạn ra khỏi người, trong một khoảnh khắc nào đó, hắn mềm lòng. Nhưng lòng thương xót không phải là thứ thừa thãi để ban phát, vậy nên không thể thừa nhận.
Mưa rào giữa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, đặc biệt là ở trên đảo.
Ở khu vực vịnh Puster, ngoài việc thời tiết thay đổi đến chóng mặt, biên độ nhiệt chênh lệch cũng rất lớn.
Hơn hai giờ sáng.
Kane bị lạnh đến tỉnh ngủ, mở mắt nhìn sang bên cạnh. Ánh đèn vàng nhu hòa trên tường chiếu xuống Lyle đang vo chăn thành một đống ôm chặt trong lòng, một chân còn vắt ngang qua, nửa cái mông trắng nõn bại lộ trong không khí, đường cong từ eo đến mông như một hình bán nguyệt mềm mại, giống như miếng pudding kem tươi bị người ta cắn dở.
Có lẽ vì cảm thấy hương vị của puddinh kem tươi không tệ, Kane quyết định từ bỏ ý định đạp tỉnh hắn để lấy lại chăn. Y đỡ cái đầu vẫn còn ong ong của bản thân, chậm rãi bò xuống giường.
Trong ngăn tủ còn chăn dự trữ, Kane lấy chăn, chậm rì rì quay lại nằm lên giường, mở chăn đắp, thở ra một hơi.
Còn chưa nằm được mấy phút, dưới tầng lại truyền đến tiếng ưm ưm liên tục và tiếng ghế tựa đổ xuống đất.Y mở mắt, nhớ ra vị chủ nhà bị mình đánh ngất từ ngoài cửa, buồn bực cau mày ngồi dậy, chui ra khỏi chăn, tròng quần dài vào, đi xuống tầng.
Vừa nhìn thấy Kane đi tới, người đàn ông có bộ râu quai nón càng giãy dụa kịch liệt, hai mắt trợn căng, tơ máu trong mắt hằn lên, toàn bộ tiếng kêu gào chửi rủa thô tục còn chưa ra thành tiếng đã bị cái giẻ bẩn thỉu trong miệng chặn lại.
Kane rút giẻ trong miệng ông ta ra, khom lưng ghé sát vào, trong giọng nói trầm thấp mang theo sát ý: “Có thể giữ yên lặng một chút không?”
Người kia vì phẫn nộ mà mặt mũi đỏ gắt căng trướng như một quả bóng sắp nổ tung. Không đợi đối phương kịp nói, Kane đã nhanh chóng nhét lại giẻ vào miệng ông ta: “Xem ra là không thể rồi. Đợi đến khi nào ông bình tĩnh lại, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện hữu nghị với nhau.”
Y trói chặt vị chủ nhà nóng nảy này vào ghế một lần nữa, sau khi xác định ông ta không thể giãy giụa cũng không thể kêu ra tiếng hay phát ra bất cứ âm thanh nào, mới hài lòng xoay người đi lên gác.
Bốn rưỡi sáng.
Kane day day hai bên huyệt thái dương, mở mắt. Lyle đang nằm sấp ngủ say như chết, mặt gối lên cánh tay, khóe môi bị đè hơi cong lên, nhìn qua vừa có nét mạnh mẽ nam tính lại vừa có vẻ yêu mị nữ tính.
Kane yên lặng nhìn, giơ tay vỗ vỗ mặt hắn: “Lyle, dậy đi.”
Lyle vặn vẹo người, rên hừ hừ vài tiếng: “Sweetheart, anh không thể làm vài hành động dịu dàng một chút sao…”
“Ví dụ như?”
“Anh có thể hôn để đánh thức tôi, nếu vậy tôi sẽ vô cùng tự nguyện rời giường.”
“Nếu tôi không muốn làm thì sao?”
Lyle cười híp mắt: “A, Sweetheart, tôi đương nhiên không thể bắt anh phải làm những thứ anh không muốn rồi, anh là “chồng” tôi mà.” Chữ chồng kia được đặc biệt nhấn mạnh, giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Kane không trả lời, đứng lên quay lưng lại với hắn bắt đầu mặc quần áo.
Lyle nhìn bóng lưng y, đột nhiên hỏi: “Anh có chuyện gì thế?”
Động tác cài cúc áo của Kane hơi khựng lại, vốn định nói không có gì, lời ra đến miệng lại biến thành: “Sao lại hỏi vậy?”
“Mặc dù tôi không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng đa số thời gian có vẻ như anh thường không quan tâm đến những thứ tôi nói.”
Kane quay đầu lại, nhíu mày: “Có vẻ?”
Lyle bĩu môi: “Sweetheart, anh chẳng đáng yêu chút nào.”
Kane không nói gì, im lặng tiếp tục cài khuy áo. Xem ra tên nhà giàu mang khuôn mặt xinh đẹp này nhạy cảm và thận trọng hơn rất nhiều so với những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.