• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kane đẩy cửa phòng ngủ bước vào, sau khi nhìn quanh một vòng, y chậm rãi đi về phía ban công, cách một lớp cửa kính chăm chú theo dõi người đang hút thuốc bên ngoài. Động tác hút thuốc của Lyle không quá thành thạo, áo sơ mi đen cùng bóng đêm hòa làm một thể khiến cho cổ và gương mặt hắn càng thêm trắng, trắng đến mức dường như sắp phát sáng. Ngón tay thon dài gầy gò kẹp lấy điếu thuốc, làn khói mỏng lượn lờ nhẹ nhàng bay lên, con ngươi đỏ sậm quỷ mị càng làm cho gương mặt tinh xảo thêm phần yêu dị.

Kane đứng một lúc lâu mới kéo cửa kính, chậm rãi bước vào bóng đêm lạnh lẽo.

Lyle đang đứng nghiêng người, nghe được tiếng cửa kính trượt ra, biết là Kane đến gần, khóe mắt dư quang liếc về phía y, nhưng vẫn không nhìn thẳng. Giữa đôi môi khô ráp nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, hắn hờ hững nhìn vào màn đêm tăm tối, không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn coi như Kane không tồn tại.

“Bắt đầu hút thuốc từ lúc nào?”

Lyle từ tốn hút hết điếu thuốc trên tay mới quay đầu nhìn Kane, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Kane Campbell, anh là ba tôi hay là thầy giáo của tôi?”

“Không phải.”

“Thế thì anh không có tư cách quản tôi.” Hắn đem tàn thuốc dụi xuống bệ cửa sổ, xoay người muốn đi vào phòng. Tàn thuốc bị nghiền ép hòa tan với khói bụi cuốn tung lên.

Thấy Lyle muốn đi vào phòng, hơn nữa nhìn thái độ rõ ràng là kiên quyết không muốn nói chuyện, Kane đau đầu vô cùng. Lúc Lyle đi ngang qua, y đưa tay kéo người lại, đè mạnh hắn lên cửa kính, thấp giọng nói: “Không ai có tư cách hơn tôi hết. Tôi là người đàn ông của em, đừng quên điều này Lyle.”

Hai tay Lyle bị Kane đè sang hai bên, đầu hơi cúi thấp, tóc mái đen rũ xuống. Hắn không để ý, cũng không giãy dụa, bình thản ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ đậm tràn ngập vẻ trêu ngươi.

“Xin chú ý cách dùng từ, là đã từng.”

“Tôi không nhớ là chúng ta chia tay lúc nào.”

“Là anh tự đi mà. Sweetheart, đừng nói đến chuyện này anh cũng quên rồi.”

“Đấy chỉ là tách biệt khoảng cách, không phải chia tay.”

“Đầu anh bị nước vào à, anh cho rằng anh nói cái gì thì tôi phải răm rắp nghe theo? Anh nói ở chung thì phải ở chung, anh nói muốn đi thì phải đi, anh nói cái gì thì tôi phải nghe cái đấy? Anh ngây thơ thật hay là đang giả ngu?” Sắc thái trong con ngươi ngập máu của Lyle đã biến thành công kích và trào phúng.

Kane thả một tay ra, thô bạo bóp lấy cằm hắn, hung ác đáp lễ nguyên văn lại những lời đay nghiến của hắn: “Đầu em bị nước vào phải không, em cho rằng tôi rời đi là em được tự do sao? Nếu một ngày nào đó tôi không may chết đi, đấy là số phận, tôi chấp nhận, em muốn sống thế nào, muốn lên giường với ai, đấy là tự do của em, tôi chết rồi cũng không nhìn thấy. Nhưng một ngày tôi còn sống trên đời này, em chỉ có thể là của tôi!”

Lyle giơ chân lên đạp mạnh một phát về phía đầu gối y. Kane bất ngờ không kịp phản ứng, đầu gối suýt nữa đã bị hắn đạp vỡ, không biết là Lyle dùng sức quá nhiều, hay là trạng thái của y quá kém.

Kane quỵ chân trái xuống đất, xương cốt bên trong mỏi nhừ vô lực như không phải của mình, thậm chí không đứng thẳng lên được.

Lyle đứng trước người Kane từ trên cao nhìn xuống, nắm cằm ép y ngẩng đầu lên, giọng nói vừa dịu dàng lại vừa khinh miệt: “Sweetheart, anh dựa vào đâu mà nói những lời này?”

“Vì tôi yêu em.” Kane không chút do dự nói. Không ngờ rằng câu thổ lộ đầu tiên cuối cùng lại diễn ra trong hoàn cảnh như bây giờ.

Lyle một tay nắm cằm, một tay nhẹ nhàng khinh miệt vỗ vỗ mặt Kane, “Không, anh sai rồi. Anh dựa vào tôi yêu anh, không phải anh yêu tôi.”

Kane không nói ra được bất kỳ lời phản bác nào. Với tính cách tùy tính và mang chủ nghĩa cá nhân của Lyle, nhẫn nhịn hay thỏa hiệp đều không phải vì người khác yêu hắn.

Kane trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Lyle sắp hết kiên nhẫn, y mới hoang mang hỏi: “Em sợ tôi gặp nguy hiểm, sợ tôi chết phải không?”

Lyle cay nghiệt cười: “Không đâu. Tôi cực kỳ hy vọng anh chết, tốt nhất là chết nhanh một chút, tôi có thể nhanh chóng đi tìm mùa xuân mới của đời mình.”

“Tình huống lúc đó tôi không còn lựa chọn nào khác. Em đang gặp nguy hiểm, tôi chỉ có thể đi cùng Daimian, sau đó tìm cơ hội thoát thân.”

“Vậy ngài Campbell, anh thoát thành công à?”

Kane không để ý những lời châm chọc của Lyle, tiếp tục nói: “Daimian đưa tôi đến Amara vì ở đây có giam một tên từng bị tôi bắt vào, chỉ cần tôi không còn khả năng chống cự, cảnh ngục cũng được Daimian mua chuộc, không đến một tuần tên khốn kia sẽ cho đàn em trong tù đánh tôi đến chết.”

“Lyle, em có biết hai ngày qua tôi ở trong tù như thế nào không? Từ khi bị chuyển từ khu ba đến khu năm, tôi…”

“Dừng lại, tôi không muốn nghe.”

“Tôi chỉ bị tiêm thuốc nhược cơ thôi, đương nhiên cũng bị đánh đập vài lần…”

“Tôi nói anh dừng lại! Tôi không có hứng thú với cuộc sống trong tù của anh!”

Kane sửng sốt, hàng mày nhíu chặt cuối cùng cũng thả lỏng, “Liv nói em tức giận như vậy là vì tưởng tay chân tôi đều bị chặt hết rồi, tôi còn không tin…”

“Bây giờ cũng không cần tin, bởi vì đó vốn không phải sự thật.” Lyle cấp tốc phản bác, có lẽ vì cảm thấy cách nói này quá mức hoang đường, trên mặt hắn quẫn bách đến độ đỏ lên.

Lớp ngụy trang cứng rắn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, những chuyện Lyle muốn nói còn chưa nói được, khí thế ban đầu đã như quả bóng bị đâm thủng, bất luận lúc đầu có bành trướng đến mức nào, cuối cùng vẫn chỉ còn lại là một lớp vỏ rỗng mỏng manh.

Nếu như bầu không khí đã không đi theo dự tính ban đầu, hắn cũng không muốn tiếp tục cùng Kane cãi nhau nữa, dứt khoát xoay người muốn đi, nhưng lần thứ hai tay lại bị kéo về.

“Anh còn muốn cái gì nữa?” Lyle thấp giọng hỏi.

“Phải là em muốn thế nào mới đúng.”

Câu nói này của Kane rơi vào tai Lyle giống như đang trách hắn không có chuyện gì lại cố tình tìm việc gây sự, chọc đúng vào nơi nhiều gai nhất của con nhím đang xù lông. Lyle lập tức khó chịu, bắt đầu trắng trợn đuổi người: “Tôi muốn đi ngủ. Anh có thể cút khỏi phòng tôi không?”

Kane nhớ rõ Liv nói cái gì cũng phải nghe theo Lyle, vội vã nỗ lực cứu vớt tình thế: “Tôi muốn cùng em nói chuyện rõ ràng, tôi muốn em được vui vẻ. Lyle, một mối quan hệ bao giờ cũng có những lúc bất đồng, chỉ cần em muốn, tôi có thể thay đổi.”

Câu cuối cùng này là xuất phát từ chút nhân tính còn sót lại của Liv, nếu không Kane rập khuôn hoàn toàn theo phương thức cổ quái ban đầu của mà cô ta tư vấn, chỉ sợ cuộc nói chuyện này sẽ dẫn đến kết cục không mấy khả quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK