“Tôi phải đi rồi, không thể để cho Edward ở đấy với cảnh sát lâu được. Tôi sợ anh ta ngồi xổm nửa ngày xong thì quên luôn cả thân phân giả, thò một chân vào giao dịch hàng trắng với lũ kia luôn mất, chẳng may bị lộ thì không ổn tí nào.” Ace giống như đang kể chuyện cười, ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, đặt ly rỗng xuống quầy bar, đứng dậy khỏi ghế, “Mỹ nhân, ly này cậu trả nhé. Mặc dù giá của ngang ngửa một thùng Whiskey, nhưng phải nói thật, mùi vị cái thứ này đúng là chỉ đáng vứt cho chó nốc.”
“Cảm ơn.”
Ace đang định đi thẳng, nghe hai chữ này thì kinh ngạc xoay người, “Mỹ nhân, cậu đang nói chuyện với tôi đấy à? Cảm ơn vì tôi cho cậu trả tiền á?”
Lyle nghiến răng: “Cút cmn anh đi, tôi đúng là bị ngu mới nói chuyện cùng anh.”
Ace cười ha ha, “Mỹ nhân cậu đáng yêu chết mất! Kane, tôi bắt đầu có hơi ghen tỵ với cậu rồi đấy.”
Mã số 090001 là Lyle, là mục tiêu nhiệm vụ mà lực lượng đặc biệt muốn triệt hạ. Chuyện này vốn không liên quan đến Ace, nhưng anh ta vẫn là lựa chọn giúp bọn họ điều tra. Ace nói rất qua loa, nhưng cả Kane và Lyle đều biết, sự tình không đơn giản như vậy. Ace và Edward trà trộn vào cục cảnh sát Pura, một khi đã bị hoài nghi, thân phận bại lộ chỉ là vấn đề sớm hay muộn, đến lúc đó muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.
“Sweetheart, mặt trẻ con thật ra rất tốt.”
“Tôi biết.” Kane hiểu rất rõ, Ace đã vì y và Lyle mà làm rất nhiều việc. Nếu như một ngày nào đó Ace có yêu cầu, y cũng sẽ không ngại vì người anh em này mà vào sinh ra tử.
“Melinda chết như thế nào?” Lyle đột nhiên hỏi.
Kane lần này không lảng tránh đề tài này nữa, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Nhiệm vụ lần đó rất đơn giản, là giết một người phụ nữ. Người phụ nữ đó hoàn toàn không có giá trị vũ lực hay khả năng uy hiếp, cho nên Melinda muốn nhận vụ này, tôi và Ace đều đồng ý. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, ba người chúng tôi phải tiến hành kiểm tra, Melinda không qua. Kết quả kiểm tra đánh giá này đối với đặc công mà nói có vai trò vô cùng quan trọng, vậy nên khi Melinda không qua được, toàn bộ nhiệm vụ của tổ ba người chúng tôi đều bị tạm dừng.”
“Vì vậy nên cô ấy bị kỷ luật?” Lyle hỏi thì hỏi như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ chắc chắn không có chuyện này.
“Không.” Tay phải Kane siết chặt ly rượu, gương mặt dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra vẻ hoang mang hiếm thấy, con ngươi màu khói xám trầm xuống, dường như đang chìm sâu vào hồi ức, “Lúc bọn tôi nghĩ đội sẽ bị giải tán thì đột nhiên nhận được một nhiệm vụ, đi phá hủy phòng nghiên cứu vũ khí hóa sinh dưới lòng đất của một tổ chức khủng bố. Tôi, Ace, Melinda, mỗi người đều được phân chia nhiệm vụ cụ thể riêng biệt. Lúc đó tôi chỉ thấy có hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao được phân chia sẵn thì càng dễ hành động.”
Nói tới đây, Kane khẽ cười đầy châm biếm: “Chỉ là khi đó tất cả chúng tôi đều quá ngây thơ.”
Lyle yên lặng nắm chặt lấy tay trái y. Kane cầm ngược lại tay hắn, kéo đến bên miệng khẽ hôn, tiếp tục nói, “Phòng nghiên cứu vũ khí hóa sinh dưới lòng đất đó đã bị bỏ hoang, không có người, tôi và Ace rất dễ dàng đặt bom hẹn giờ ở vị trí được chỉ định, chỉ còn chờ Melinda lấy được mẫu thử nghiệm khí độc nữa là xong. Khí độc thử nghiệm để ở phòng thí nghiệm số 2, Melinda đi lấy một mình, tôi và Ace đứng ở ngoài phòng thí nghiệm chờ. Còn tưởng rằng nhiệm vụ này sẽ kết thúc nhanh chóng. Ai ngờ chưa đến một phút sau, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên đóng lại. Ngay khi cửa vừa đóng, một luồng khí màu xanh nhạt lập tức được xả ra, tràn ngập cả căn phòng. Melinda đứng ngay ở bức tường kính của phòng thí nghiệm, hai chúng tôi chỉ cách cô ấy có một tấm kính, trơ mắt nhìn cô ấy khóc vẫy tay với Ace, sau đó tóc cô ấy từ từ rụng xuống, da dẻ như bị axit ăn mòn bắt đầu phân hủy. Chỉ vài phút sau, cả cơ thể đã bị khí độc hủy hoại đến máu thịt lẫn lộn, nhưng kinh khủng nhất là axit chỉ ăn mòn trên tế bào da chứ không ảnh hưởng đến nội tạng. Nửa tiếng, đúng nửa tiếng sau, cô ấy mới có thể ngừng thở, trút bỏ sự đau đớn thể xác.” Kane nhắm mắt lại, “Đó là nửa tiếng dài nhất trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ.”
“Ace lúc đó chắc đã phát điên rồi.”
“Em không tưởng tượng được dáng vẻ lúc đó của cậu ấy đâu.”
Trơ mắt nhìn người mình yêu chết trong đau đớn mà lại không thể làm gì, sự thống khổ này đúng là thứ không ai có thể tưởng tượng,
“Sau khi Melinda chết, tôi thấy trong tay cô ấy vẫn nắm chặt một cái lọ, không phải thuốc độc thử nghiệm gì hết, mà chỉ là một lọ vitamin B12 rất bình thường. Tôi đoán cô ấy lúc vào trong đã phát hiện ra điểm bất thường, nên mới vội vàng đóng cửa phòng thí nghiệm lại, cứu mạng tôi và cả Ace.”
Lyle yên lặng mặc niệm cho Melinda. Cô gái đó khi gặp phải nguy hiểm phản ứng đầu tiên không phải là bỏ chạy, mà quyết định hi sinh bản thân để cứu đồng đội. Có thể có người sẽ cho rằng cô ấy ngu ngốc khi làm thế, nhưng Lyle biết, Melinda là một người phụ nữ tuyệt vời hơn bất cứ ai.
“Ace khi đó hoàn toàn đánh mất lý trí, không còn nhận thức được gì nữa, nhưng tôi cũng đoán được mọi chuyện không bình thường. Sau khi ra khỏi phòng nghiên cứu dưới lòng đất, hai chúng tôi không trở về trụ sở của lực lượng đặc biệt mà trốn vào một khu ổ chuộc của đám buôn thuốc, để lực lượng đặc biệt tưởng bọn tôi cũng đã chết ở phòng thí nghiệm như Melinda.”
Lyle cũng dần nhìn ra vấn đề, “Tất cả những chuyện đó là do lực lượng đặc biệt sắp xếp?”
Kane bình tĩnh mà nói: “Nửa năm sau tôi và Ace mới biết, phòng nghiên cứu vũ khí sinh hóa kia không phải của tổ chức khủng bố nào hết, mà thuộc về Chính phủ Avana. Nhiệm vụ lần đó vốn là để thanh trừ ba chúng tôi.”
Melinda trước đó vì sao lại không qua được bài kiểm tra đánh giá? Mục đích và lý do của lực lượng đặc biệt khi tiến hành tranh trừ là gì? Có kẻ nào đứng sau không? Liệu có phải là báo thù không? Lyle có rất nhiều vấn đề muốn biết, nhưng cuối cùng hắn lại không hỏi gì hết.
Kane im lặng uống rượu, năm ngón tay siết chặt ly rượu đến trắng bệch. Lyle đưa bàn tay còn lại nắm lấy tay y, đem bàn tay rộng lớn mạnh mẽ của Kane bọc vào trong tay mình. Chỉ trong một ngày đã mất đi đồng đội, mất đi lý tưởng, bị tổ chức phản bội, từ một người chiến sĩ bảo vệ an nguy tinh cầu biến thành một kẻ phải trốn tránh truy sát sống qua ngày, Lyle không tưởng tượng cảm giác đó như thế nào, nhưng hắn biết đó nhất định không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng. May mắn là, sau bao nhiêu đen tối, người đàn ông này cuối cùng vẫn có thể kiên cường mạnh mẽ đến tận bây giờ.
***
Ace hẹn gặp Vincent ở một khách sạn. Vincent mang đến tất cả báo cáo xét nghiệm máu, mẫu máu và bảng phân tích số liệu chi tiết.
“Đã làm xét nghiệm mức độ chết của tế bào chưa?” Ace vừa xem báo cáo vừa thuận miệng hỏi.
Vincent đưa cho anh ta một tấm biểu đồ đường gấp khúc: “Thực hiện ba lần với ba phương pháp khác nhau, kết quả giống hệt nhau.”
Ace nhìn lướt qua biểu đồ: “Mẫu máu lấy ở các giai đoạn khác nhau?”
“Có bốn bản báo cáo xét nghiệm, thời gian tương ứng là một năm trước, hai tháng trước, hai tuần trước và vài ngày trước.”
“Để tôi xem.”
Vincent vô cùng sùng bái Ace, không hổ bác sĩ đi ra từ lực lượng đặc biệt, chỉ vẻ trấn tĩnh này cũng đủ để người ta cúng bái. Các báo cáo này, chỉ cần tùy tiện lấy ra một phần số liệu cũng đủ để khiến một bác sĩ phổ thông kinh hãi biến sắc.
***
Khi Ace ra khỏi khách sạn, Edward đang đứng ngoài cửa chờ sẵn. Vẻ nhã nhặn lõi đời và phong độ của ông trùm buôn ma túy đều biến sạch, chỉ còn lại một người đàn ông mặc kiện jacket rất không có hình tượng tựa lưng vào tường hút thuốc.
“Anh nhập vai quá nhỉ.” Ace tiện tay lấy đi điếu thuốc trong tay Edward, ngậm vào miệng hút một hơi dài, “Có điều cảnh sát không đủ tiền hút loại thuốc này đâu.”
Edward đưa tay lấy lại điếu thuốc, tiến đến Ace trước mặt, hút mạnh một hơi sau đó nhả ra một vòng khói trắng: “Tôi không uống rượu, không chơi gái, không bài bạc, vấn đề duy nhất chỉ là không thích làm với phụ nữ, có vẫn đề gì để bị bắt thóp?”
“Nói chung anh vẫn nên cẩn thận, mắt Peter rất độc.”
“Không nói chuyện này nữa. Tình trạng hiện tại của Lyle thế nào?”
Trong mắt Ace tràn đầy vẻ hứng thú: “Tình trạng hiện giờ của mỹ nhân… tương đối thú vị, nếu không phải còn mắc cái thân phận cớm dởm này, tôi nhất định sẽ ở lại Omar phá giải bí ẩn trên người cậu ta.”
***
Vincent vừa về biệt thự đã bị Lyle gọi vào phòng.
“Mặt trẻ con nói gì với anh?”
Vincent đau khổ: “Anh ta không nói gì hết, chỉ lấy báo cáo xét nghiệm máu đi.”
Lyle nhíu mày: “Một chữ cũng không nói?”
Vincent khẳng định gật đầu: “Ngoại trừ hai chữ “Im mồm”, anh ta một chữ cũng không nói.”
Lyle có chút thất vọng, nhưng cũng không quá bất ngờ. Hắn nặng nề dựa lưng vào thành ghế, hai tay xếp chồng đặt lên bụng, ngửa đầu hỏi Vincent: “Nếu anh ta không nói gì hết, vậy anh nói phán đoán của bản thân đi.”
Vincent gãi gãi tóc, lúng túng nói: “Cơ thể của cậu thay đổi rất nhanh chóng lại không có chu trình, nhưng lại tự giới hạn bên trong một phạm vi nhất định. Tôi thậm chí không thể nói chắc sự thay đổi này là tốt hay là xấu, chỉ là tôi cảm thấy…” Vincent lấy hết dũng khí, “Tôi cảm thấy có lẽ cậu mắc một loại bệnh nào đó, một loại bệnh mà từ trước đến giờ chưa ai từng mắc.”
Lyle nhếch khóe miệng: “Nói như anh thì tôi phải hiến thân để cống hiến cho sự nghiệp y học vĩ đại của Avana rồi.”
Vincent nghe ra được Lyle không hài lòng với câu trả lời của mình, hoặc ít nhất là không phải vô cùng hài lòng. Trên thực tế, các chỉ số cơ thể của Lyle là vấn đề nan giải nhất mà Vincent từng gặp, “Xin lỗi, Lyle, năng lực của tôi thực sự có hạn, để cậu phải thất vọng rồi.”
Lyle đứng lên, vỗ vỗ vai Vincent, an ủi: “Không sao, chuyện này cũng không trách anh được, đây cũng không phải vấn đề năng lực.” Hắn cố gắng tìm một lời giải thích châm chước, “Tôi nghĩ, chuyện này hẳn là liên quan đến kiến thức và tầm nhìn.”
Đây là đang nói giảm nói tránh để mắng mình không có kiến thức không có tầm nhìn sao?
Vincent càng ủ rũ.
***
Vincent đi ra từ bệnh viện Omar, tư duy vẫn không thể thoát khỏi giới hạn gò bó y học hiện tại, lấy hết dũng khí cũng chỉ dám đưa ra khả năng Lyle đang mắc một “chứng bệnh kỳ lạ” nào đó. Nhưng Ace thì khác, anh ta từng tiếp xúc với những nhân vật đặc thù, tiếp cận với khoa học kỹ thuật tiên tiến. Quan điểm y học của Ace quá mức phát triển, không có khả năng nào mà anh ta không dám nghĩ đến.
Sau khi trở lại Pura, Ace gửi một tin nhắn tự động xóa sau khi đọc đến cho Kane, chắc ăn sẽ không có vấn đề gì. Chỉ một lát sau đã thu được tin phản hồi từ phía: Biết rồi, cảm ơn.
Quả nhiên là phong cách của Kane, một câu thừa cũng không có. Ace yên tâm cất điện thoại đi.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Lyle, Kane khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, kỳ quái nhìn Lyle: “Em cầm điện thoại của tôi làm gì? Cục gạch đấy thì có gì để chơi.”
Lyle bình tĩnh giơ điện thoại lên: “Ít nhất thì nó là hình hộp chữ nhật.”
_____________________
Tác Giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Ace: Kane, hai người yêu nhau tại sao tôi lại cứ phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, như vậy khoa học sao?
Lyle: Để báo đáp lại, tôi sẽ cung cấp miễn phí cho anh ‘áo mưa’ đủ để dùng hết nửa đời sau, đủ mọi loại kích cỡ chủng loại hình dáng màu sắc hương vị.
Ace: … Cảm ơn, nhưng chỗ đấy của tôi không tự động co duỗi được để mua đủ loại kích thước, hơn nữa tôi rõ ràng đang nói chuyện với Kane mà!
Lyle: Việc tôi cung cấp ‘áo mưa’ là việc của tôi, anh có dùng hay không là việc của anh. Còn nữa, trong nhà tôi là lớn nhất, mọi chuyện đều do tôi quyết định, Sweetheart cái gì cũng phải nghe tôi hết! Tôi nói đi hướng đông anh ấy không bao giờ dám đi hướng tây… Au! Sweetheart sao anh lại đánh tôi!!!