-Đúng là các ngươi ko đắt tội gì bạn ta nhưng các ngươi lại đắt tội vs chủ nhân của bọn ta!. Tên hắc y nhân lên tiếng nói.
-Chủ nhân?, chủ nhân các ngươi là ai?. Thắc mắc cậu bé hỏi.
-Ngươi ko cần biết!, ta sẻ tiễn hai ngươi về chầu diêm vương gặp cha mẹ mình!.
-"Cậu bé!, đừng sợ!, ta sẻ giúp cậu và em cậu nhưng trước tiên cậu hãy hỏi chủ nhân bọn họ là ai!". Nó ngồi trên một cái cây cổ thụ to dùng thuật truyên âm để nói vs cậu bé đó.
-Hơ?...-Vậy...vậy trước khi chết các người có thể cho ta biết chủ nhân của các người là ai ko và thật ra cha mẹ ta đã đắt tội gì vời chủ nhân các người?. Cậu bé ấy vốn thông minh nên nhanh chóng phối hợp vs nó mà bắt đầu tìm ra kẻ được gọi là chủ nhân và nguyên nhân thật sự cha mẹ mình bị giết.
-Ùm...., thôi dược!, dù gì các ngươi cũng phải chết thì ta sẻ cho các ngươi chết một cách mãng nguyện. -Nguyên nhân cha mẹ các ngươi đắt tội chủ nhân ta là vì gia tộc các ngươi là người của Bạch đạo, và khướt từ lời mời quy thuận Hắc đạo của chủ nhân ta.
-Gì?, ko phải Hắc - Bạch đạo đã chấm dứt chiên tranh từ rất lâu rồi sao!.
-Đúng, nhưng đó là chuyện của lúc trước!, chỉ vì các chủ của Hắc đạo đời trước quá hiền lành nên mới ko có chiến tranh, nhưng bây giời chủ nhân của ta sẻ biến Hắc đạo ngày càng lớn mạnh và nhấn chìm bọn Bạch đạo các ngươi!, haha...!.
-Vậy chủ nhân của các người là chủ tịch của hội đồng Hắc lâm!
-Ngươi thông minh lắm!, đúng!, chính là người,vị vua tương lai của giới vampire.
-Nhưng...nhưng.....
-Ko nhưng nhị gì hết!, tới giờ chết của các ngươi rồi!.
Nói xong tên đó dương thanh kiếm lên trước mặt hai đứa trẻ thì từ xa một chiếc lá bay thẳng về phía hắn và dâm xuyên qua tim hắn vs tộc độ nhanh. Hắn té nhào xuống đất trước sự bỡ ngỡ của đồng bọn, bọn họ hoan mang trước cái chết của hắn chắc hắn là đầu đàn.
-AI?. Một tên trong bọn chúng lên tiếng.
Sự im lặng bắt đầu bao trùm hết ko gian gần xa, dến nổi có thể nghe được tiếng gió thổi một cách rõ rệt cho dến khi từ cành cây cổ thụ nó bay xuống đứng trước mặc bọn chúng, thấy nó thì tên khi nãy lên tiếng.
-Là ngươi?.
-Phải!, là ta!, thì sao?.
-Ngươi là ai?, tại sao lại xen vào chuyện của bọn ta?.
-Ngươi ko cần biết!. Nó khuôn mặt toát lên sát khí nói làm bọn chúng ko khỏi kiên nhường.
-Hừ!, đáng ghét!, ngươi hơi ngạo mạng đó!. Tên đó tức giận khi thấy nó không coi mình ra gì nên lớn tiếng quát nó.
-Im đi!. Nỗi bực mình trong người nó dân trào, từ lúc ngồi trên cây nó đã bực mình khi nghe tên kia nói, nói như vậy chẳng khác nào xem, thường Nam Phong gia(t/g: Nguyên nhân từ từ sẻ bít, hehe), thì...
-Hự???. Ba chiếc lá từ nó phóng ra dâm xuyên qua tim bọn chúng như tên kia, bây giờ trong màng dêm u tối chỉ còn lại ba thân anh là nó và hai anh em kia. Nó bước lại đỡ hai đứa dậy rồi nói.
-Các em tên gì?.
-Dạ...e...em tên Jin Bin còn em của em tên Jin Lin!. Cậu bé trả lời.
-Mấy tuổi?.
-Em 13t còn Lin thì 10t!.
-Bây giờ đã tối rồi các em có chỗ về ko?. Nó tay vuốt lên vần tráng ước đẫm mồ hôi của Bin mà lòng đầy đau sót nó nghĩ một đứa trẻ chỉ 13 tuổi mà phải mất gia đình thật sự rất đáng thương(thích con nít), nếu bây giờ mà nó bỏ đi thì sau này hai đứa trẻ này sẻ sống ra sao?, chỉ nghĩ đến thôi nó đã đau lòng rồi(chị này có lúc như ác quỷ nhưng có lúc ko khác gì thiên thần!, khó hiểu thiệt!)