Bị đánh thức bởi câu nói của nó, một số người ra ngoài chỉ còn lại Woo, Tea Hin, Hong, Ha Rum và hắn.
Hong sắp sếp lại chỗ học của mình , bỏ chiếc laptop màu hòng vào cập rồi đi lại chỗ nó. Tea Hin cũng giống Hong, một người nhiều chuyện như anh thì ko thể nào làm ngơ vs việc xẩy ra hồi sáng, trong đầu anh hiện tại có rất rất nhiều câu hòi dành cho nó mà ko biết nó có chịu trả lời ko đây.
-Tara mình.... Hong vẫn chưa mở miệng nói hết câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Ha Rum cắt ngan.
Ko biết hôm nay cô nàng này ra sao nhưng mỏi cử chỉ hành động đều khác thường, có phần lo sợ hơn mọi ngày, mà nhắc đến cô thì lại nhớ đến chuyện máy học sinh khác đứng khóc trên hành lang, thật ra chuyện gì đã xẩy ra chuyện gì.
-Alo!.
-Sao chứ, vậy ba có biết nguyện nhân tai sao ko, chúng ta đâu có đắc tội gì đâu!. Giọng nói lo sợ, hắn, Woo, Tea Hin, và cả Hong cũng phải chú ý đến Ha Rum.
-Phá sản ư?!, con về liền!. Cúp máy, mặt của cô nàng xanh như tàu lá chuối, hai tay ôm chặc chiếc điện thoại mà rung.
-Ha Rum, chuyện gì vậy?. Hắn thắc mắc hỏi, nhìn nét mặt hiện giờ của cô làm hắn lo lắng.
-Yun!, làm sao đây híc... công ty của ba mình sắp phá sản rồi híc...làm sao đây híc...híc....!. Hai dòng lệ từ đôi mắt trào ra, nét lo sợ đã bao trùm hết khuôn mặt cô.
-Phá sản?, làm sao có chuyện đó được!. Ngạc nhiên khi nghe cô nói, bất kì công ty nào phá sản đều có thể nghe được chứ công ty của nhà Ha Rum thi ko thể, suy nghĩ một hồi anh hỏi tiếp.
-Tại sao?.
-Vì vốn đầu tư bị rút hết rồi!, hiện tại công ty ko đủ tiền để xoay sở híc...híc.
-Rút vốn, cậu giỡn hả, làm sao có chuyện đó được chứ, ko phải 60% vốn đầu tư là của nhà Woo sao.
-Đúng rồi!, Woo à, chuyện gì vậy hả híc... sao nhà cậu lại rút hết cổ phần chứ híc...
Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển hướng, Woo cũng ko biết tại sao lại xẩy ra chuyện này, anh ít khi tham gia vào việc của công ty nhà mình.
-Woo cậu giải thích đi, chuyện này là sao hả?. Tức giận khi hắn nhìn thấy thái độ ko biết gì của Woo.
-Yun!, cậu đừng có hòi tôi, cậu cũng biết là tôi ko tham gia vào mấy chuyện ở công ty mà.
-Nhưng dù sao cậu cũng phải biết chứ, ko thể nào ko biết gì!. Cơn thịnh nộ tiếp tục dân trào.
-Làm ơn im dùm cái đi, muốn nói gì thì tìm chỗ vắn vể rồi nói, ko thấy là đang làm phiền người khác sao?. Đóng cái loptop màu trắng lại, bỏ vào túi sách, mắt ko hề hướng về hắn nhưng lời nói thì hết sức là chăm chọc, cách nói chuyện này của nó quả thật rất dể làm người khác bực.
-Cô... /-Muốn biết ngưyên nhân ko, tôi bật mí cho nhé. Hắn định lên tiếng mắng nó thì đã bị nó chen vào nói, lần nào hắn định nói gì thì cũng bị nó chen vào, mà cũng lạ, một người như hắn lạ nhẫn nhịn với nó như vậy thì hơi khác thường, bình thường là hắn đã làm cho người nói chuyện với hắn như nó sống dỡ chết dỡ rồi.
-Cô biết sao?. Nghe tới thì Ha Rum nhảy vào hỏi.
-Ừ!, nghe ko?. Nó.
-Nghe, nói đi!. Ha Rum bỗng dưng lại trở nên ngây thơ với nó làm cho Tea Hin và Hong hoảng một trận, hai người cứ như nước với lữa vậy mà.
-Động não đi, Ngoài Woo ra thì ai có khả năng làm việc này nữa?!.
Nghe nó nói thì Woo bắt đầu suy nghi và anh đã nghĩ ra. -Anh sao?.
---------------------------------------------------
-Hoo tiền bối sao?, ko đâu, làm gì có chuyện đó!. Ha Rum nói, cô ko tin là oppa nó làm, vì cô và gia đình mình chưa hề làm chuyện gì có lỗi.
-Hong!, mình đi có chút việc, lát gặp lại!. Đeo túi sách lên rồi quay sang Hong nói, trước khi đi nó còn để lại một nụ cười giang xảo, và cũng như mọi hôm, chính cái nụ cười của nó đã làm cho bao con tim phải ngừng đập, kề cả nam lẫn nữ, một sức hút từ nó tỏa ra có thể dễ dàng mê hoặt tất cả.
-Nhất định ko phải đâu, anh Hoo sẻ ko làm vậy đâu!. Tea Hin chen vào, anh ko biết là oppa nó có phải là người rút vốn ra hay ko nhưng nếu có thì chắc chắn phải có lí do, mà theo anh biết thì Ha Rum ko có làm gì khiến anh giận hay bất mãn.
-Đúng vậy!, chắc ko phải đâu!. Hắn tiếp lời chì có Woo là im lặng.
Sự im lặng của anh ko kéo dài vì anh nghĩ ra được một kết luận. -Theo tôi thì người làm việc này có khả năng lớn nhất là anh Hoo.
-Woo!, cậu cũng nghị là anh Hoo hả?!. Thấy Woo đôi phần khẳn định là anh mình thì Ha Rum lại tiếp tục bất an.
-Ừ!, vì trong nhà chì có anh mới làm việc này được thôi, cậu biết là tôi ko tham gia vào những chuyện này mà.
-Nếu vậy thì làm sao đây?. -Ko được, phải hỏi nguyên nhân mới được!. cô vừa nói vừa suy nghĩ, và cuối cùng cô rút ra kết luận là hỏi nhân vật chính.
-Đúng vậy!, tôi cũng muốn biết tại sao anh lại làm vấy!.
.................
-Em thấy sao?, hả giận chưa?. Đặt tách trà lên bàn kính, người con trai nói.
Cầm tách tra lên một cách nhẹ nhèn, người con gái vận bạch y ung dung mà thưởng thức. -Cũng được!, nhưng quá nhẹ!, cũng nhanh nhĩ, làm mình mất cơ hội ra tay.
-Nương tay được thì nương đi!, dù gì thì cũng là bạn của em anh mà!. Người con trai đó nói tiếp.
-Nhưng ko có quan hệ vs em!. Đặt tách trà xuống một cách nhẹ nhàng, đáp trả một cách nhanh gọn.
-Thì coi như tích đức đi!. Cuộc nói chuyện chỉ kéo dài được vài phút thì cách cửa phòng mở ra, hắn, Woo Tea Hin và Ha Rum bước vào một cách hối hả.
-Cái "tích đức" tìm kìa!, giải quyết đi.
-Anh!, là anh sao?. Woo hòi.
-Biết rối sao?, nhanh nhĩ!. -Tiểu Bạch!, em cũng biết cách trả thù nhĩ!. -Hay đấy, ngoài em a chắc ko ai dám làm vậy đâu.
-Thanks!, quá khen, tại oppa thôi.
-Tara!, cậu cũng ở đây sao?. Woo hòi.
-Ừ!. Giọng nói lạnh lùng lại tuôn ra, nhưng Woo lại thích như vậy, chỉ có nó mới mang cho anh cảm giác như vậy.
-Anh Hoo!, nguyên nhân?. Hắn nhảy vào nói, một phần thì chú ý đến oppa nó nhưng phần còn lại thì chú ý dến người con gái bạch y đang ung dung ngồi trên ghế kia.
-Đơn giản!, cậu thử suy nghĩ đi!.
-Anh!, em ko có kiên nhẫn!. Nói tiếp, ánh mắt ngày càng giận giữ.
-Tàn trữ!. Một nguyên nhân hết sức ngắn gọn nhưng lại làm cho bao nhiêu thắc mắc ập đến cho bốn thân ảnh đang đúng kia.
-Tàn trữ?. -Anh giỡn hả?.
-No!.
-Vậy thì Ha Rum tàn trữ cái gì?.
-Thẻ bài S!.
-Thẻ bài S?, anh Hoo, em ko có!. Ha Rum nhào vô thanh minh.
-Có!, em đã giữ nó mà ko đưa cho nhà trường, vật đó em ko đủ tư cách giữ. Một cái nguyên nhân dể hiểu mà oppa nó phải vặn óc suy nghĩ mới ra, cũng hay thiệt, nghĩ được cái nguyên nhân này.
Một cái lí dó quá tuyệt vời, đến nổi nó cũng phải vỗ tay khen cái lí do của oppa nó. Đứng dậy đi lại chỗ oppa, nó nói. -Hay!, vậy mới đúng là oppa cùa em chứ.
-Tara!, cậu biết chuyện này trước rồi phải ko!. Ha Rum thấy nó vửa vỗ tay vừa nói khiến cô càng thêm bực tức trong người.
-------------