“Bọn họ không định gửi Lý Tinh Tinh vào trường nội trú nữa phải không ạ?”
Lạc Tòng Tâm nhìn Lý Tinh Tinh, em cúi thấp đầu, hai tay đan vào nhau, miệng méo xệch, tựa như bất cứ khắc nào cũng có thể khóc nấc lên.
Ánh mắt cô dời đi. Có những chuyện người ngoài chẳng thể nào xen vào.
“Giám đốc Lý nói nếu như Lý Tinh Tinh muốn ca hát thì có thể cân nhắc đến con đường đào tạo chuyên nghiệp.” Đinh Bộ Trực nói.
Lạc Tòng Tâm: “Gì??!!”
Bách Dương: “Sao anh biết?”
“Tôi biết đọc khẩu hình miệng.” Đinh Bộ Trực cầm tách cà phê, tiếp tục thuật lại với khuôn mặt không cảm xúc: “Bố và mẹ thương lượng với nhau rồi, con đã trưởng thành thì nên tự lựa chọn con đường cho mình, bố mẹ không nên ép buộc con, nhưng nếu con đi theo con đường chuyên nghiệp thì sẽ mệt mỏi, khổ sở hơn bây giờ rất nhiều, con nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Đây là lời mà Lý Thái Bình nói, chỉ qua một đêm, nếp nhăn trên khuôn mặt chú nhiều hơn gấp ba lần, từng nếp hằn trên làn da chú, nhăn nheo như một quả cam già vừa đắng vừa chát.
Ánh mắt Lạc Tòng Tâm nhòa đi.
Lý Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm, không thể thốt lên lời.
Mẹ Lý nắm tay em.
“Con là con gái của bố mẹ, dù con lựa chọn con đường thế nào đi nữa, bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con.” Đinh Bộ Trực tiếp tục làm mặt đơ nói lại từng lời.
Lý Tinh Tinh khóc òa lên, em ôm mẹ khóc nức nở.
“Cảm ơn mẹ, cảm ơn bố! Cảm ơn.”
Hai vợ chồng Lý Thái Bình nhìn nhau, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Nhưng mà…” Lý Tinh Tinh lau nước mắt: “Con không hề có ý định làm ca sĩ chuyên nghiệp, con chỉ thích hát thôi chứ con vẫn muốn được thi đại học.”
Vợ chồng Lý Thái Bình: “Hả?!”
Bách Dương: “Gì?!”
Lý Thái Bình: “Vậy lần này con…”
Lý Tinh Tinh: “Bố, con đã nói với bố từ lâu rồi, lần này con đi biểu diễn chỉ vì muốn giúp bạn con thôi. Còn bố cứ chuyện bé xé ra to, vì bố cứ nói vứt con vào trường nội trú rồi gạt lời con nói ra ngoài tai, không chịu nghe con giải thích nên con mới…”
“Lý Thái Bình: “…”
Lý Tinh Tinh: “Đều do bố~”
Lý Thái Bình gãi đầu cười to: “Vâng vâng vâng, đều do bố.”
Cả nhà ba người ôm nhau vừa khóc vừa cười, còn ba người bên kia thì trợn mắt há mồm.
Bách Dương gục xuống bàn: “Cái trò quỷ gì dậy cà…”
Đinh Bộ Trực nhấp một ngụm cà phê: “Đúng là lo buồn không đâu.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Sao anh nhảm nhí thế nhờ~
Vấn đề trong nhà giám đốc Lý đã được giải quyết mà không mang đến bất cứ rủi ro nào, giám đốc Lý bắt đầu đặt sinh mạng vào công việc, ngày ngày nhiệt tình vùi đầu vào làm việc không biết mỏi mệt, mỗi ngày đến công ty sớm tận 15 phút, cây trong phòng làm việc cũng đã tăng lên sáu chậu.
Lạc Tòng Tâm nhận được hai hộp dimsum siêu to thay quà cảm ơn, đoán chừng hai hộp này sẽ cứu rỗi bữa sáng cho cô suốt một tuần, nghe nói giám đốc Lý cũng gửi Đinh Bộ Trực một phần nhưng đáng tiếc lại bị anh từ chối khéo léo.
Cuộc sống của Lạc Tòng Tâm lại trở về nề nếp trước kia, nhưng thi thoảng cô sẽ nhớ tới căn hộ cao tầng thoải mái sáng sủa đẹp đẽ của Đinh Bộ Trực cùng phòng ngủ với chiếc giường lớn siêu cấp tiện nghi – ừ, chỉ thỉnh thoảng nghĩ tới thôi mà.
Đảo mắt cái mà tháng chín đã qua đi, trước Tuần lễ vàng Quốc khánh ba ngày, Lạc Tòng Tâm nhận được vé vào cửa miễn phí cho buổi lễ kỷ niệm Quốc khánh ở trường từ tay Lý Thái Bình
“Lần này có con gái chú biểu diễn, Tiểu Lạc nhất định phải tới xem nhé.” Lý Thái Bình lại kín đáo đưa cho Đinh Bộ Trực một vé: “Đinh tổng cũng đi với Tiểu Lạc đi!”
Đinh Bộ Trực: “Ừ.”
Lạc Tòng Tâm nhìn chữ trên vé mời mà nụ cười dần vơi đi.
Trường Trung học Xuân Thành số 20 mời bạn đến với buổi biểu diễn mừng ngày Quốc khánh Trung Quốc.
Lạc Tòng Tâm: “Thì ra Lý Tinh Tinh cũng học ở trường 20 ạ.”
Lý Thái Bình: “Đúng thế, Tiểu Lạc học chung trường với con gái chú à, đúng là trùng hợp nhỉ.”
“Đúng thế…” Lạc Tòng Tâm than thở: “Trùng hợp quá ạ…”
Trường Trung học Xuân Thành số 20 là một trong những trường trọng điểm với đội ngũ giáo viên dày dặn kinh nghiệm, đứng thứ năm thành phố.
Đây là trường cũ của Lạc Tòng Tâm.
Đây là nơi cô đã dành cả ba năm thanh xuân.
Có người nói cấp ba là khoảng thời gian khó quên nhất đời người, từng ký ức đều trân quý, là bảo vật đáng giá phải được cất giấu để suốt đời mang theo.
Nhưng với cô thì cấp ba là tấm bảng đen dày đặc con số đọc mãi không hiểu, là những đề vật lí dày thật dày, còn có…
Lạc Tòng Tâm đứng dưới gốc cây bách xum xuê, ngẩng đầu nhìn lên từng phiến lá xanh mướt, ánh mắt trời xuyên qua kẽ lá vấy lên khuôn mặt, ấm áp biết bao nhiêu.
“Đây là trường cấp ba của em?”
Đinh Bộ Trực đi tới, hai tay nhét túi quần, anh mặc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, cổ áo hở hai cúc, để lộ ra xương quai xanh mê người.
Cổ áo sơ mi của anh bị gió thổi tung như màu tuyết vui vẻ bay tới làm Lạc Tòng Tâm phải híp mắt. Dường như cô được trở lại vào buổi chiều hôm ấy. Ánh mặt trời rực rỡ, bóng cây chập chờn, chàng niên thiếu rạng rỡ đứng dưới tán cây nở nụ cười tỏa nắng. Cùng một khung cảnh, những người khác nhau, thời gian thay đổi, cảnh còn người mất.
Lạc Tòng Tâm mỉm cười.
“Em cười cái gì?” Đinh Bộ Trực hỏi.
Lạc Tòng Tâm: “Bùi ngùi cho cái thanh xuân đã chết của tôi.”
Đinh Bộ Trực: “…”
Văn nghệ mừng Quốc khánh được tổ chức ngoài trời. Ngoài sân trường đông nghịt học sinh, giáo viên cùng gia đình, từng âm thanh huyên náo thấu trời xanh. Tổng cộng có hai mươi tiết mục, bao gồm hợp ca, nhảy, tương thanh (*), ngâm thơ, biểu diễn ban nhạc, v…v… các màn biểu diễn đều vô cùng phong phú.
(*) Tương thanh là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Ban nhạc của Lý Tinh Tinh và Bách Dương biểu diễn ở tiết mục số mười chín, phong cách lần này rất quy củ, không mặc quần áo cầu kỳ quái lạ, nhóm diễn các bài hát truyền tải năng lượng tích cực vô cùng phổ biến, nhận được vô vàn sự ủng hộ, vỗ tay nhiệt liệt của học sinh.
Tiết mục cuối cùng là màn đồng ca của năm mươi học sinh lớp mười hai, các em hát ca khúc Tôi và Tổ quốc, giọng hát nộ lực, có sức cảm hóa cực mạnh, cuối cùng biến thành ca khúc thầy trò cả trường đồng thanh hát. Sau khi bài hát kết thúc, toàn trường đứng dậy vỗ tay không ngừng.
MC: “Cảm ơn mọi người, cảm ơn chàng trai đã đệm piano, Tô Nhược Tín – hoàng tử piano của trường 20 chúng ta.
Nam sinh đệm đàn piano đứng dậy, cúi người cảm ơn khán giả.
Nữ sinh dưới sân khấu điên cuồng hét chói tai, thậm chí còn điên hơn cả lúc Bách Dương lên biểu diễn, đến Lý Tinh Tinh cũng phát rồ phát dại.
“Mịa, chỉ đàn piano thôi chứ có gì giỏi đâu.” Mặt Bách Dương coi thường: “Mã ngoài còn chả đẹp, chẳng hiểu đám con gái phải kích động làm gì.”
“Cậu ấy có đôi mắt rất đẹp.” Đinh Bộ Trực nói.
“Mắt á, mắt cậu ta sưng to như hột đào vậy, có chỗ nào đẹp hả giời?!”
Lý Tinh Tinh huých Bách Dương phản bác: “Cậu không nhận ra ánh mắt Tô Nhược Tín rất giống chị Lạc à?”
“Gì?!” Bách Dương nhìn lướt qua Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm cúi đầu, tay xoa lông mày.
“Tôi từng nghe lỏm được nhóm phụ huynh nói về cậu nhóc đó. Nghe bảo thằng bé chơi piano giỏi lắm, đã nhận được cả giải thưởng quốc tế rồi, thằng bé học cũng học rất giỏi, đã thế nhà còn thêm cả cô chị đang học tiến sĩ đấy.” Lý Thái Bình cảm khái: “Gia đình như thế đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm, cô vẫn đang tiếp tục “chà” hàng lông mày.
Buổi biểu diễn kết thúc, Lạc Tòng Tâm đi theo dòng người đông nghịt phụ huynh và học sinh ra đến ngoài cổng.
Từng tốp học sinh đang bàn luận về các tiết mục, tiêu điểm chú ý dĩ nhiên vẫn thuộc về Bách Dương và hoàng tử piano, còn các phụ huynh thì quan tâm đến thành tích nhiều hơn.
“Đinh tổng, Tiểu Lạc, chốc nữa hai người đến nhà tôi ăn cơm đi, coi như là bữa cơm cảm ơn của nhà tôi.” Lý Thái Bình: “Cả Bách Dương cũng đi nữa đi, lần trước bác đã hiểu nhầm cháu, bác xin lỗi.”
Bách Dương cầm theo cây guitar quay sang nhìn Lý Tinh Tinh nhưng nhận ra Lý Tinh Tinh không hề nhìn cậu mà ánh mắt cô bé đang nhìn chằm chằm vào đám người đang tụ tập ngoài cổng trường.
Trung tâm của đám đông chính là hoàng tử piano Tô Nhược Tín và bố mẹ của cậu, phụ huynh đứng xung quanh như đang học hỏi kinh nghiệm.
Mặt Bách Dương đen mặt: “Tớ có việc rồi, tạm biệt.”
Nói xong xoay người hất theo cái guitar chạy vọt đi.
“Buổi chiều tôi còn có cuộc họp, không đi.” Đinh Bộ Trực nói.
“Cháu cũng không đi đâu, giám đốc Lý, Đinh tổng, hẹn gặp lại.” Lạc Tòng Tâm che kín nửa gò má, hòa vào đám người, đến khi cô sắp sửa vượt khỏi dòng người rồi thì đột nhiên có người gọi cô lại.
“Chị.”
Da mặt Lạc Tòng Tâm run lên, cô quay đầu nhìn.
Tô Nhược Tín trong dòng người chạy nhanh tới, còn dẫn theo cả một đám người cũng đi tới vây xem.
“Wow, chẳng lẽ đây chính là cô chị học tiến sĩ ở nước ngoài đây sao?”
“Không ngờ lại trẻ thế luôn!”
“Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Lạc Tòng Tâm: “Hợ!”
Lý Thái Bình lẫn Lý Tinh Tinh đầy một vẻ kinh ngạc, Đinh Bộ Trực nhướng mày, bố mẹ Tô Nhược Tín thì bất ngờ mừng rỡ vội đi tới.
“Cái con bé này, sao đến mà không chịu nói cho ba mẹ một tiếng.” Mẹ Tô Nhược Tín – ánh mắt bà và Lạc Tòng Tâm giống nhau như đúc – bà kéo cánh tay Lạc Tòng Tâm, vừa thở hổn hển vừa nói.
Lạc Tòng Tâm: “… Con quên mất…”
“Tiểu Lạc mấy tháng không về, cả nhà nhớ con lắm đấy.” Người đàn ông trung niên bên cạnh mẹ Lạc cười ngại ngùng, ông có làn da rất trắng, từng nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, mặc dù ông có dáng người hơi mập nhưng nhìn qua cũng biết được thời trẻ ông là một trai đẹp chính hiệu, Tô Nhược Tín bây giờ cũng phải giống ông hồi đấy đến năm mươi phần trăm.
Lạc Tòng Tâm nhếch mép: “Ba Tô…”
“Bác trai, bác trai, chào hai bác.” Đinh Bộ Trực tiến tới cúi người chào.
“Ồ quao quào quào…” Học sinh bốn xung quanh ồ ạt wow lên.
Mẹ Lạc: “Cậu là?”
“Cháu là Đinh Bộ Trực.” Đinh Bộ Trực nói: “Cùng công ty với Lạc Tòng Tâm.”
Mẹ Lạc, ba Tô đồng loạt trợn tròn mắt, Tô Nhược Tín thì liếc Lạc Tòng Tâm làm cô chớp mắt điên cuồng: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, không phải anh còn có việc sao?”
“Không vội.” Đinh Bộ Trực cười nói: “Trùng hợp thế này, thôi thì chúng ta ăn trưa với nhau đi.”
Cơm này không ăn được đâu nha.
Lạc Tòng Tâm đặt tay lên trán, nhìn trộm tứ phía sau kẽ tay. Đây là một nhà hàng ba sao Michelin, ẩm thực Pháp, đắt cực kỳ đắt, cô chỉ được thấy qua các tạp chí, nghe nói một người đến đây cũng phải tiêu hết mười nghìn tệ.
Không nói đến việc trang trí và bát đũa trưng bày, đáng sợ nhất là nhân viên phục vụ ở đây đều là các anh đẹp trai mắt xanh tóc vàng, nói tiếng Pháp một trăm phần trăm.
Mẹ Lạc và ba Tô mặt lờ mờ gượng ép như đang ngồi trên đống lửa.
Tô Nhược Tín nhìn menu, thỉnh thoảng lại giương mắt liếc Đinh Bộ Trực, biểu cảm rất chi là vi diệu.
Vì cái mẹ gì phải đến nơi đắt như vàng mà ăn cơm vầy?
Đinh Không Trực, đừng bảo anh lại muốn trừ tiền thưởng của tôi nữa đi!
Lạc Tòng Tâm bắn ánh mắt ai oán sang Đinh Bộ Trực nhưng bị anh phớt lờ chẳng thèm quan tâm. Anh cầm thực đơn thấp giọng đặt món, miệng anh nói một chuỗi tiếng Pháp như niệm chú nhưng cô lại thấy anh đang nguyền rủa mình.
Sau khi gọi món xong, Đinh Bộ Trực nhìn bốn người, khẽ mỉm cười: “Sao thế ạ?”
Dưới ánh đèn, vẻ đẹp của anh muốn chọc mù mắt người. Anh đừng cười nữa, nụ cười của anh càng khiến tôi sợ hãi đấy!
Nội tâm Lạc Tòng Tâm đang gào thét chói tai.
Mẹ Lạc rõ ràng đã bị khí thế của Đinh Bộ Trực trấn áp mà sững sờ, ngược lại thì ba Tô bình tĩnh hơn nhiều.
“Cậu là sếp của Tiểu Lạc?”
Đinh Bộ Trực gật đầu: “Chẳng qua do phân công chức vụ bất đồng quá ạ.”
“Để cậu phải tốn kém rồi.”
“Đây là việc cháu nên làm.” Đinh Bộ Trực cười nói: “Công ty chính của bọn cháu có cổ phần ở nhà hàng này, tới đây ăn cơm có thể được hoàn tiền.”
Mẹ Lạc và ba Tô thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, không phải chị làm cho một công ty quảng cáo nhỏ sao? Sao công ty lại có cổ phần ở nhà hàng này được.” Tô Nhược Tín hỏi.
Lạc Tòng Tâm: “Chị nào biết…”
“Đinh Bộ Trực: “Công ty chúng tôi thuộc tập đoàn Đường thị.”
Ba người đối diện: “Gì?!”
“Sao đến giờ con vẫn không nói cho mẹ nghe chuyện này?” Mẹ Lạc hỏi.
Lạc Tòng Tâm: “Chỉ là chi nhánh bên lề, không đáng nhắc tới.”
Đinh Bộ Trực: “Lạc Tòng Tâm khiêm tốn quá. Thực ra ở công ty cô ấy là người vô cùng ưu tú, cháu đã viết xong giấy đề cử để cuối năm cô ấy tham gia huấn luyện ở công ty mẹ rồi.”
Lạc Tòng Tâm: “Hả?!”
Mẹ Lạc và ba Tô bốn mắt nhìn nhau, bộc ra biểu cảm hiểu chuyện tuyên bố không lên tiếng.
Lạc Tòng Tâm: “Ba mẹ đừng hiểu nhầm, con với Đinh tổng là quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng!”
“Đúng thế, bọn cháu chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần thôi.” Đinh Bộ Trực nói mà mắt sáng như sao câu dẫn người nhìn, vừa mị hoặc vừa dịu dàng.
Mẹ Lạc: “Biết biết!”
Ba Tô: “Hiểu rồi hiểu rồi!”
Tô Nhược Tín cúi đầu uống nước.
Lạc Tòng Tâm: “…”
Con không như thế! Con không có như thế! Đừng nói bậy bạ!!!
Một bữa ăn mà cả chủ cả khách đều vui vẻ, chỉ có Lạc Tòng Tâm kinh hồn bạt vía. Toàn bộ bữa cơm, Đinh Bộ Trực không hề ngừng tay, lúc thì rót nước cho cô, lúc thì lấy giấy ăn cho cô, còn luôn miệng nói đây là món cô thích ăn, kia là đồ cô thích uống, nhìn có vẻ sâu sa nhưng thực ra nhìn kỹ lại thì sẽ thấy anh không hề có động tác khác người nào, cả bữa ăn đều vô cùng lịch lãm.
Hai người bạn già rõ ràng đang hiểu nhầm, vì thế ánh mắt nhìn Đinh Bộ Trực cũng thương mến thương hơn, thậm chí còn nhiệt tình bảo anh bao giờ rảnh thì qua nhà chơi, Lạc Tòng Tâm nghe mà chỉ muốn chui luôn xuống lỗ.
Người thông minh nhất là Tô Nhược Tín. Cả bữa cậu ta chỉ vừa ăn vừa cười, thậm chí còn hơi phòng bị và hời hợt với Đinh Bộ Trực.
Sau khi bữa ăn kết thúc, mẹ Lạc và ba Tô vẫn còn nói chuyện không ngừng với Đinh Bộ Trực ở ven đường.
Ba Tô: “Tiểu Lạc nhà chúng tôi rất nhát gan, còn hơi ngốc nữa, cậu ở vị trí lãnh đạo thì mong cậu để ý đến con bé nhiều hơn!”
Đinh Bộ Trực: “Vâng ạ.”
“Tiểu Lạc có được sếp như này đúng là có phúc.” Mẹ Lạc liếc sang cô: “Sếp Đinh này, cậu phải đốc thúc đốc thúc cho Tiểu Lạc đi lên cao hơn nhé.”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm: “Tất nhiên ạ.”
Trái tim thiện lương của mị mỏi mệt lắm rồi, chuyện gì đang xảy ra vầy cà!
Lạc Tòng Tâm im lặng đi qua đường, giả vờ làm cái thùng rác.
“Chị.” Tô Nhược Tín đi tới, mặt mày nghiêm túc hỏi: “Chị thích anh ấy à?”
Lạc Tòng Tâm ngạc nhiên: “Tô Nhược Tín, em đang nói linh tinh gì thế?! Chị, chị chị, anh ta, anh ta… Sao, sao có thể chứ?!”
“Nếu như chị không thích anh ấy thì nên nói rõ ràng.” Tô Nhược Tín thở dài như ông cụ: “Người này giống hệt chim ưng luôn đấy.”
“Hả?”
Ánh mắt Tô Nhược Tín nhìn thẳng vào cô: “Anh ấy đã để ý đến con mồi nào thì sẽ không bao giờ buông tay.”
Lạc Tòng Tâm: “Mẹ!”
Cô ngồi trên xe Đinh Bộ Trực, hai tay đặt trên đầu gối, cả người toát mồ hôi.
Tâm trí cô chỉ quẩn quanh mỗi câu nói của Tô Nhược Tín.
Anh là chim ưng.
Đã để ý đến con mồi nào.
Thì sẽ không bao giờ buông tay.
Không thể nào không thể nào không thể nào!!
Lạc Tòng Tâm lén nhìn gò má Đinh Bộ Trực.
Bóng đêm phủ xuống làm nhan sắc anh như được phủ thêm ánh sáng huyền ảo, như tranh như mộng.
Người đẹp thế này, người giàu thế này, người có năng lực thế này sao có thể vừa ý mình được??!!
Tô Nhược Tín chắc chắn bị ảo giác rồi…
Mặc dù Lạc Tòng Tâm rất không muốn thừa nhận nhưng chỉ số thông minh của Tô Nhược Tín thì cao hơn cô cả một đoạn dài dài.
Từ bé đến giờ, khả năng học tập của thằng bé đã cực kỳ khủng bố chứ đừng nói đến việc có thiên phú đánh piano, khiến người ta không thể theo kịp.
Bây giờ Lạc Tòng Tâm lại nhớ ra, hồi Tô Nhược Tín mới bốn tuổi, sau mấy buổi dạy thôi, giáo viên piano đã phải kinh ngạc.
“Em bé này chính là thiên tài mười năm khó gặp!”
Khi ấy mẹ và ba Tô mừng rỡ như điên, hai người ôm Tô Nhược Tín vừa hôn vừa nhảy cẫng lên.
Lạc Tòng Tâm đứng nhìn ở bên cạnh, trong tay là bài kiểm tra giữa kỳ. Đấy là bài thi môn toán với số điểm 49 đỏ chót, thầy còn viết bút đỏ in đậm lời phê trên trang giấy.
Mời phụ huynh!
Lạc Tòng Tâm không đành lòng đưa bài thi cho mẹ xem, nhìn mẹ vui vẻ hạnh phúc như vậy, đây là niềm hạnh phúc trên khuôn mặt mẹ mà mười năm qua cô chưa bao giờ được chứng kiến.
Một khắc ấy, cô đã hiểu.
Tô Nhược Tín đại diện cho niềm hy vọng và cuộc sống mới, còn cô chỉ khiến mẹ nhớ về quãng thời gian thống khổ khi xưa.
Có mẹ dịu dàng, có ba hiền hậu, có người con trai đáng yêu thông minh, đấy mới là một gia đình hoàn mỹ, mà cô chỉ là người ngoài ghé thăm.
Người như cô nên là cái loại nhìn qua đã biết cuộc đời sẽ như thế nào. Bước đầu xem mắt, bước tiếp kết hôn, sinh con, già đi, bệnh tật rồi đến bước cuối chết đi. Còn người rực rỡ như Đinh Bộ Trực, đoán chừng anh chỉ xuất hiện trong cuộc đời cô một quãng ngắn ngủi mà thôi, sau đó… biến mất.
Như vậy sẽ tốt vô cùng.
Đinh Bộ trực nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, ngắm từng biểu cảm luân chuyển trên khuôn mặt Lạc Tòng Tâm mà khẽ thở dài.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đinh Bộ Trực: Khổ cực cả ngày, xong mai lại đâu vào đấy, hỡi ôi tôi khổ quá mà.
**