Tô Nhược Tín ló đầu tới, hoàng tử dương cầm phi ra khỏi phòng bệnh như một cơn gió.
“Ba, mẹ, bác sĩ, chị tỉnh!”
Mẹ Lạc, ba Tô, bác sĩ cùng chạy ào vào, vây quanh giường bệnh đến cá cũng không chui lọt.
“Nhìn thấy ngón tay tôi chứ? Đây là số mấy?!” Bác già hơn năm mươi tuổi lắc lư hai ngón tay trước mặt Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm: “Bác sĩ, đây là số hai…”
“Tỉnh! Hoàn toàn tỉnh táo!”
“Mọi người ra đây mà xem, bệnh này hiếm thấy lắm đấy. Đầu đập mạnh như vậy mà cũng không bị di chứng, không thành người thực vật, có thể nói đây là kỳ tích trong y học… Bảo vệ bệnh nhân là điều vô cùng quan trọng, tôi đã nhấn mạnh rất nhiều…”
Trưởng khoa dường như đã coi Lạc Tòng Tâm thành ca bệnh điển hình vào tài liệu giảng dạy, ông cứ nói liền tù tì rồi dặn dò mẹ Lạc xong mới đi.
“Tiểu Lạc à, con uống nước không? Muốn ăn gì?” Mẹ Lạc đi đến cạnh giường, tóc bà bạc rõ, nếp nhăn hằn trên mặt cũng nhiều thêm, người gầy rộc hẳn đi.
Ba Tô và Tô Nhược Tín cũng chẳng khá hơn là bao, khuôn mặt tiều tụy, chỉ mỗi đôi mắt là rực sáng.
“Sếp… Đinh Bộ Trực đâu?”
“Vẫn chưa tỉnh.” Tô Nhược Tín đáp: “Bác sĩ nói mấy ngày nữa mới tỉnh lại.”
“Anh ấy… Không có chuyện gì chứ?”
“Chỉ chấn động não nhẹ thôi.” Tô Nhược Tín chỉnh chăn cho cô: “Chị ăn đi đã, lúc nào gặp anh ấy chả được.”
“Chị… Ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày hai đêm.”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Thì ra mới ba ngày…”
Tô Nhược Tín: “… Chị không sao chứ?”
“Hả?”
“Vẻ mặt chị trông như muốn khóc…”
Cô nhìn đăm đăm lên trần nhà, lắc đầu: “Không, chị không muốn khóc.”
Tô Nhược Tín kể lại ngày hôm đó cho cô nghe. Khi cô ngã xuống đất, Đinh Bộ Trực cũng nhảy theo ôm chặt lấy cô. May mà ở dưới cảnh sát đã chuẩn bị đệm khí nên hai người mới không bị tan xương nát thịt, tuy nhiên đầu cô bị tổn thương nghiêm trọng và Đinh Bộ Trực lại mất quá nhiều máu nên cũng bất tỉnh.
Còn Đường Cam Thảo tốt số nên chỉ bị chầy da chút xíu, nhưng tiếc là cả đời ông ta sau này sẽ chỉ mục ruỗng trong tù mà thôi. Ngay cả anh Tần lúc cảnh sát tìm ra hắn thì hắn đã bị què chân nằm kêu gào trên đất, nghe bảo vì Đinh Bộ Trực phát điên nên đã đánh gãy chân hắn.
Lạc Tòng Tâm nghe xong đống tin gây chấn động này cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngoài việc ngày nào cũng hỏi thăm tình hình của Đinh Bộ Trực ra thì cô vô cùng bình tĩnh – bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí bác sĩ còn chẩn đoán cô bị “Rối loạn căng thẳng sau chấn thương.”
Mẹ Lạc, ba Tô và Tô Nhược Tín thấp thỏm mấy ngày, cứ sợ cô sẽ làm ra chuyện gì tồi tệ nhưng Lạc Tòng Tâm hồi phục rất nhanh, ăn ngủ đầy đủ, ba ngày sau đã có thể xuống giường hoạt động bình thường.
Chuyện đầu tiên sau khi xuống giường là đi thăm Đinh Bộ Trực. Phòng bệnh của anh nằm trên tầng cao nhất ở khoa nội trú quốc tế, đó là một căn phòng rộng lớn hoa lệ, có đến sáu y tá chuyên nghiệp phụ trách, cực kỳ xa xỉ.
Khi cô đến cửa phòng bệnh thì gặp được Đường Cam Triết và Đường Cam Du cùng một người phụ nữ cô chưa gặp bao giờ. Người phụ nữ ấy ăn mặc giản dị mà sang trọng, mang trong mình khí chất quý tộc, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú như đúc cùng một khuôn với Đinh Bộ Trực.
Lạc Tòng Tâm vừa nhìn đã nhận ra bà là mẹ của anh.
Mẹ Đinh: “Cháu là Lạc Tòng Tâm?”
Lạc Tòng Tâm cúi đầu: “… Cháu xin lỗi…”
Mẹ Đinh híp mắt, đi đôi cao gót tám xăng quanh người cô hai vòng rồi chợt giơ tay lên. Lạc Tòng Tâm nhắm tịt mắt lại. Không có dấu tay tát bốp lên mặt như dự đoán mà chỉ có bàn tay bao lên khuôn mặt cô rồi nhéo nhéo má thôi.
Cô mở mắt, ngạc nhiên bừng trên gương mặt.
Mẹ Đinh ho khan, thu tay về nhưng ánh mắt vẫn rực sáng long lanh nhìn Lạc Tòng Tâm như đang được chứng kiến động vật quý hiếm sắp bị tuyệt chủng vậy.
“Con bé là bạn gái A Trực thật à?” Bà hỏi Đường Cam Triết rồi nhận được cái gật đầu của anh.
“A Trực nói con bé là người yêu đời đời kiếp kiếp của mình?” Bà lại quay sang hỏi Đương Cam Du.
Đường Cam Du vừa trợn mắt vừa gật đầu.
“Con gái giỏi lắm!” Mẹ Đinh nắm tay Lạc Tòng Tâm xong vung vẩy: “Lấy thân mình nuôi hổ, dũng cảm quá.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Cô thấy tai mình có vấn đề. Mẹ Đinh mỉm cười thêm trìu mến, bà xoa đầu cô: “Vào thôi, A Trực đang đợi cháu.”
Lạc Tòng Tâm đi vào phòng bệnh, mẹ Đinh khép cửa lại. Phòng bệnh trống trải tĩnh lặng, chỉ có một giường và một ghế, Đinh Bộ Trực ngủ trên chiếc giường trắng muốt, bình lặng yên ả. Cô bước đến ngồi xuống cạnh giường. Ánh nắng lúc bốn giờ chiều dịu dàng tươi sáng phả lên gương mặt anh, khiến hàng mi vừa dài vừa dày của anh ngả màu trắng.
Tim cô như bị một bàn tay nào đó bóp nát, đau đớn chua xót biết bao. Cô nhìn anh, nhìn hàng mày, đôi mắt, từng đường nét trên khuôn mặt và cả hơi thở của anh – anh không giống Tống Trực cho lắm nhưng cô biết anh chính là Tống Trực.
Đây là cảm giác từ sâu thẳm tâm hồn, không thể nói thành lời nhưng lại vô cùng chắc chắn. Cuối cùng cô đã hiểu ra, cô không hề sợ anh mà cô… sợ anh phải gặp lại mình.
Đôi mắt cô đau nhói bức bối, song nước mắt lại chẳng thể tuôn rơi. Cô nhẹ nhàng nắm tay anh, đầu ngón tay họa nên hình dáng xương tay anh, tay anh trắng đến thế, đẹp đến thế, sạch đến thế, khác hẳn bàn tay nhuốm máu dính độc trong giấc mơ…
Phổi cô đau nhức, dạ dày co thắt nhanh chóng, mật đắng tràn vào cổ họng. Tay cô run run, cơ thể cũng run lên từng hồi, người cô run rẩy ngả xuống giường, cô áp má lên tay anh như mèo con đòi chủ âu yếm vuốt ve.
Gió lùa qua khe cửa, rèm cửa trắng tung bay, mặt trời chuyển giao, ánh sáng dung hòa, quãng thời gian nghìn năm đằng đẵng đang từ từ chảy trôi trong căn phòng nhỏ.
Thời gian tích tắc trôi đi, mặt trời ngả dần về phía tây, sáng rực như máu.
Lạc Tòng Tâm chợt cảm giác được Đinh Bộ Trực vừa cử động. Cô ngồi thẳng người, lông mi anh cũng đang rung rung. Cô vội lùi về phía tường. Hoàng hôn buông xuống, phòng bệnh cũng tối đi, phủ lên một lớp màu buồn mang mác.
Đinh Bộ Trực dần mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà rồi quay đầu sang nhìn cô. Đôi mắt màu ngọc lưu ly mát lành như nước chảy, giá buốt như băng trôi.
Lạc Tòng Tâm cắn răng, cơ thể cô run rẩy, phải gắng lắm mới không để thân mình ngã khụy.
Cô nên nói gì bây giờ?
Cô nên làm gì đây?
Cô không nên ở nơi này!
Cô không nên xuất hiện trước mặt anh!
Cô đã hại chết anh một lần, chẳng lẽ vẫn còn mặt mũi mà hại anh thêm lần nữa sao?!
Cô…
Cô không hề có tư cách để đứng trước mặt anh…
Đinh Bộ Trực yên lặng nhìn cô hồi lâu.
“Cô…” Đôi mắt màu ngọc lưu ly hơi đỏ, sắc nước chợt lóe lên rồi biến mất: “Là ai?”
Đinh Bộ Trực mất trí nhớ. Khi bác sĩ đưa ra kết luận, mọi người trong phòng đều ngây dại.
Đường Cam Triết: “Trời cao mở mắt rồi à?”
Mẹ Đinh: “Thế hai triệu mẹ nợ nó giờ có cần trả nữa không?”
Đường Cam Du: “Vớ vẩn, cũng có phải phim thần tượng quê mùa đâu!”
“Tôi không mất trí nhớ.” Đinh Bộ Trực nằm trên giường lạnh mặt trả lời.
Đường Cam Triết: “Tôi là ai?”
Đinh Bộ Trực: “Nhà tư bản lòng dạ đen tối.”
Đường Cam Du: “Tớ thì sao?”
“Cặn bã bụng bồ dao găm.”
Mẹ Đinh: “Thế còn mẹ?”
“Người mẹ vĩ đại mãi mãi trẻ trung, hiền lành, xinh đẹp, nợ con hai triệu, tháng sau đến hạn trả.”
Ba người: “Người ta không mất trí nhớ!”
Lạc Tòng Tâm bước lên phía trước một bước rồi dừng xong lại lùi về.
“Tôi vẫn muốn hỏi.” Đinh Bộ Trực nhìn cô: “Cô ấy là ai, y tá ở đây à?”
Giờ lại đến lượt cả ba người Đường Cam Triết, Đường Cam Du và mẹ Đinh cứng họng.
“Bác sĩ, anh ấy mất trí nhớ thật à!”
“Mất trí nhớ tạm thời.” Bác sĩ trả lời: “May mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày lắm.”
“Ảnh hưởng lớn chứ!” Đường Cam Triết hốt hoảng nói: “Cậu ta quên bạn gái mình rồi!”
“Bạn gái, ai?” Đinh Bộ Trực hỏi.
Đường Cam Du đẩy Lạc Tòng Tâm ra trước giường.
“Cô ấy tên là Lạc Tòng Tâm, cậu từng nói cô ấy là người yêu đời đời kiếp kiếp của mình.”
Đinh Bộ Trực vô cảm nhìn Lạc Tòng Tâm. Tim cô như muốn ngừng đập.
“Lạc Tòng Tâm…” Anh nhíu mày: “Tôi nhớ cô rồi.”
“Cô là nhân viên công ty kế hoạch quảng cáo chí nhánh Xuân Thành” Anh nói: “Tháng sau tôi đến nhậm chức ở đó.”
Trái tim lơ lửng giữa không trung rơi bộp xuống lồng ngực, đau đớn khôn nguôi.
“Đúng vậy, Đinh tổng.” Lạc Tòng Tâm nở nụ cười tiêu chuẩn: “Tôi là Lạc Tòng Tâm, hôm nay đến đây để xin từ chức.”
Anh em nhà Đường lẫn mẹ Đinh sốc toàn tập.
“Việc này không phù hợp với quy định, tôi còn chưa chính thức chuyển công tác, cô muốn từ chức thì phải đến xin lãnh đạo đương nhiệm phê chuẩn.” Đinh Bộ Trực trả lời, ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng hời hợt như nhìn một món đồ vô dụng đã chết ngắc.
Tim cô co thắt dữ dội như đã ảnh hưởng đến việc lưu thông máu và oxy nên giờ não cô mê man trĩu nặng, cô lùi một bước rồi lại lùi thêm bước nữa.
“Tôi xin lỗi… Đinh tổng…”
Đinh Bộ Trực ngó sang Đường Cam Triết.
“Đường tổng, tôi đã xem xét trường hợp sát nhập mà cậu từng đề cập, tôi có đưa ra hai đề án…”
Lạc Tòng Tâm lui về phía cửa, lặng yên nhìn Đinh Bộ Trực. Anh ngồi thẳng, ánh mắt kiên định, lời nói vững vàng.
Anh là Đinh Bộ Trực không hề quen cô. Anh là Đinh Bộ Trực đầy quyết đoán, là phó tổng giám đốc Đinh Bộ Trực của tập đoàn Đường thị, là Đinh Bộ Trực nhân trung long phượng.
Lạc Tòng Tâm cụp mắt, mở cửa lặng lẽ bước ra ngoài. Cô đi khỏi phòng bệnh, bước qua hành lang, tiến vào thang máy ấn xuống tầng một. Thang máy ở khu nội trú quốc tế vừa thoải mái vừa sạch sẽ, vào lúc này gần như không có người bên trong.
Cô nhìn hình bóng mình trên cửa thang sáng bóng, mờ ảo mà đong đưa.
Thang máy chạy xuống tầng một “Đinh” lên một tiếng, cô nhẹ bước ra khỏi thang. Bên ngoài trời đã tối mịt, chẳng trông thấy nổi một vì sao. Cô đi ra vườn hoa, ôm tay ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn ánh đèn ở khu nội trú quốc tế. Ánh đèn khắp 40 tầng họa thành từng vì tinh tú, ấy là những ngôi sao cô chẳng thể với tới, còn khó chạm hơn cả những cánh sao trên bầu trời.
Lạc Tòng Tâm mỉm cười rồi lại cười, cứ cười mãi để xong khuôn mặt ướt đẫm lệ tuôn.
Bãi bể nương dâu, vật đổi sao rời, A Trực, cuối cùng anh cũng quên em.
Thật tốt biết bao nhiêu.
Trong phòng bệnh, Đường Cam Triết nhìn Đinh Bộ Trực bỗng trầm lặng mà thở dài.
“Mua bán sát nhập cái gì, cậu nói linh tinh gì đấy?”
Đường Cam Du: “Hả?”
Mẹ Đinh: “Sao?”
Đường Cam Triết: “Cậu không mất trí nhớ đúng không? Cậu còn nhớ cô ấy đúng không?”
“Đinh Bộ Trực, con làm gì vậy hả!” Mẹ Đinh tức điên, giơ tay lên véo tai anh nhưng chưa gì bà đã ngây người.
Đinh Bộ Trực ngồi thẳng trên giường mang khuôn mặt vô cảm với đôi mặt màu lưu ly đang rơi nước mắt trong câm lặng.
Đường Cam Du và Đường Cam Triết cực kỳ hoảng loạn, vội vã lùi về góc tường. Mẹ Đinh nhìn anh mãi rồi thở dài: “Thằng nhóc này, sao lại phải khổ như vậy chứ…”
Hàng mi anh buông xuống, hai tay anh siết chặt ga giường.
Xin lỗi em…
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phiên ngoại:
Ghi chép cuộc trò chuyện nhà họ Đường.
Đường Cam Triết: Đinh Bộ Trực mất trí nhớ!
Đường Cam Lan: Vờ lờ?! Thật hay giả!
Đàm Trì: Ai thế?
Đường Cam Lan: Đinh Loan Loan.
Đàm Trì: À, mặt truyện tranh. Cậu ấy mất trí nhớ?
Đường Cam Du: Giả vờ mất trí nhớ!
Đường Cam Lan: Hả? Quái gì? Sao lại thế?
Đường Cam Triết: Nghe bảo vì chuyện gì ràng buộc kiếp trước kiếp này…
Mẹ Đinh: Chẳng ngờ con người phong lưu một đời như tôi đây lại sinh ra được đứa con si tình như này, ô hô thương thay.
Đường Cam Lan: Máu chó thế!
Đàm Trì: Ừ. Em thích.
Đường Cam Lan: Ờ!