Trong hang núi, ngọn lửa chập chờn tỏa ra ánh sáng ấm áp như mặt trời. Lạc Tòng Tâm nhìn người đàn ông ngồi trước đống lửa mặc bộ quần áo đen, khoác lên mình bức màn đêm mịt mùng, lạnh lẽo đến cùng cực khiến mắt cô chua xót, nước mắt chảy dài trên gò má cô.
“Em cũng… phải lòng chàng… từ rất lâu, rất lâu rồi.”
Mùi hương mát lạnh phủ lên người cô, cánh tay anh ôm chặt eo cô, siết đến mức xương sườn cô xẹt qua cơn đau âm ỉ. Cô vùi đầu vào lòng anh, hai má đỏ bừng như lên cơn sốt. Dường như anh cũng bị lây từ cô nên tay anh càng nóng hơn, hơi thở gấp gáp, hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô.
Anh từ từ cúi đầu, cô thấy hàng mi anh run rẩy, che khuất ánh mắt anh.
Thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, thật tỉ mỉ biết bao. Tựa như giọt sương đọng trên ngọn cỏ bỗng nhỏ xuống dòng suối trong veo, vang thành âm thanh tí tách.
Lạc Tòng Tâm nín thở, hoảng hốt mở to mắt. Yết hầu anh lên xuống, chợt, tay anh siết chặt eo cô, nhích người đến gần cô hơn.
Mọi xúc cảm nơi cô đều dồn hết vào cảm giác này, thế giới trong cô đón trận mưa rào, gió rét thét gào, sấm chớp rền vang, vô số dòng điện bỗng chạy dọc mạch máu khiến trái tim cô run lên.
Cô ngửi thấy mùi hương trên người anh, hương thơm ấy như biển sâu chìm vào đêm đen đang giấu đi dòng nước chảy cuồn cuộn, từng cơn sóng dâng trào mang theo vô vàn dấu yêu ẩn sâu dưới đáy biển xô vào bờ.
Lạc Tòng Tâm chợt mở mắt.
Có dòng điện từ đâu lan đến người cô, tâm trí cô trắng xóa, cơ thể mềm oặt trên giường.
Nãy vừa a a a a a a a a a a a!!!
Mặt cô đỏ bừng, trùm chăn kín người thành quả trứng đà điểu.
Tại sao??!! Tại sao!! Lại là giấc mơ này!!
Đã thế còn, còn…
Mị đang bất mãn với dục vọng của mị à a a a a a a a a a a a…
Lần trước sau khi từ chối không thành còn bị Đinh Bộ Trực ép nói ra chân tình giúp quan hệ tình cảm của hai người phát triển cực nhanh, gắn bó như thể tay chân – ô chuyện gì lạ thế này!
Được mỗi cái hôn ngày hôm đó thôi, còn lại cả tháng này Đinh Bộ Trực vẫn rất quy củ, cực kỳ đoan chính. Hằng ngày anh vẫn lái xe đón cô đi làm, mua bữa sáng cho cô, ăn sáng, ăn tối, ăn khuya với cô, ra ngoài sẽ nắm tay cô, khi qua đường sẽ ôm eo cô, tiễn cô về nhà sẽ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, gác cằm lên đầu cô, song, anh tuyệt nhiên không hôn cô một lần nào.
Rất nhiều lần cô thấy được khát khao đang bị đè nén trong ánh mắt anh, nhưng cuối cùng ý chí kiên cường của anh đã chiến thắng.
Lạc Tòng Tâm không hiểu vì sao, lên tra baidu thì ra được mấy kết quả không đáng tin cho lắm. Thứ nhất, người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ. Thứ hai, người đàn ông này quá xấu hổ. Thứ ba, người đàn ông này chỉ muốn tình yêu thiêng liêng thuần khiết trong sáng.
Cô nghiên cứu mãi, thấy Đinh Bộ Trực chẳng giống cái nào. Anh rất an phận nhưng cái sự thèm khát của cô đã bị ngược đãi rồi. Mặc dù cô có lịch sử xem mắt phong phú nhưng thực chất cô chỉ là kẻ tay mơ, người chơi hệ chưa hôn ai bao giờ.
Ngày hôm ấy, Đinh Bộ Trực trao cho cô nụ hôn sâu kiểu Pháp nóng bỏng như bầu trời/ sấm sét/ lưỡi câu/ mặt đất, gợi lên êm dịu trong lòng cô… Khụ khụ, gì vậy trời.
Giấc mơ này chính là phản ứng kết tủa ngay lập tức. Một cơn mộng mà cô đã mơ thấy tận sáu lần chỉ trong một tháng, mỗi lần mơ lại càng rõ ràng hơn, càng mãnh liệt hơn, những giấc mơ ấy cứ nối tiếp nhau…
Đến mức chỉ một giấc mộng đã khiến cô… Lạc Tòng Tâm vội xịt dưỡng ẩm, ép buộc mình phải tỉnh táo lại.
“Lạc Tòng Tâm, đây là nhu cầu sinh lý bình thường, phình phường như ăn, ngủ, thở vậy, cứ bình tĩnh đã, hít thở thật sâu rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cô tự nhủ với lòng, cầm túi xách, xỏ chân vào đôi guốc, bước lộc cộc xuống tầng. Lúc này Đinh Bộ Trực dựa mình vào chiếc Mercedes đen, khóe môi anh cong lên.
“Chào.”
Một giây giải lao đã!
Thân nhiệt cô tăng vọt, đầu cô bỗng toát ra hơi nước màu hồng, tà niệm thì cứ ngang ngược sinh sôi nảy nở trong lòng cô!
Em xin lỗi, em tội lỗi quá!
Cả ngày cô không dám nhìn mặt anh, sợ mình lại nảy ra suy nghĩ bậy bạ gì đó. Ngay lập tức Đinh Bộ Trực đã nhận ra sự khác thường này. Vì thế mà khi tan làm, không ngoài dự đoán, cô đã bị anh trói chặt bên mình, gọi mỹ miều là đi ăn tối nhưng cô vẫn có cảm giác “Người là con dao, em là con cá” lắm.
Một bữa cơm thôi mà thấy kinh hồn bạt vía, Đinh Bộ Trực thong thả gắp thức ăn cho Lạc Tòng Tâm, cô cũng quét sạch, ăn đến căng bụng, giương mắt chờ anh ăn xong rồi chở mình về nhà.
Có lẽ Ngọc Diện Diêm Vương “mạnh mẽ vang dội” không biết vội là gì, nét ăn điềm tĩnh, cứ ăn được một miếng lại ngước mắt lên bắn sự quyến rũ vào Lạc Tòng Tâm, đã thế anh còn đưa lưỡi ra liếm môi nữa chứ.
Tóc Lạc Tòng Tâm dựng ngược lên, cô cúi đầu, rụt người lại. Cô nghe thấy tiếng anh bật cười. Trên đường về nhà, thái độ của anh cũng khác hẳn ngày thường, mở nhạc tình ca qua Bluetooth thì chớ, lại còn là bài mới của ông hoàng chữa lành Trương Triết Hiên.
Thanh âm trong trẻo, bản phối du dương, tất cả hòa vào nhau xóa tan đêm đen mịt mùng.
Lạc Tòng Tâm là người phàm tục, làm gì đã bị thử thách như bây giờ, cô im im nhưng ánh mắt thì cứ liếc sang Đinh Bộ Trực. Ánh đèn mềm mại như nước chảy phả lên gương mặt anh càng tôn thêm vẻ đẹp rung động lòng người.
Lạc Tòng Tâm ngắm anh đến ngây người, tới khi hoàn hồn thì xe đã đỗ dưới nhà cô từ bao giờ.
Đinh Bộ Trực tháo dây an toàn, thở dài.
“Em cứ nhìn anh thế này thì dễ xảy ra tai nạn lắm.”
Lạc Tòng Tâm: “Dạ?”
“Nói đi, cả ngày nay em mưu đồ cái gì vậy?”
“…”
Em không thể nói thành lời được!
Đinh Bộ Trực cũng chẳng sốt ruột, anh kiên nhẫn đợi cô trả lời. Ánh đèn đường xuyên qua cửa kính xe, tản ra rồi ngả xuống môi anh, sắc đậm như mật ngọt, chỉ cần chạm tay vào thôi thì mật sẽ nhỏ xuống.
Lạc Tòng Tâm thấy tiếng nuốt nước bọt của cô to quá rồi. Đinh Bộ Trực mở mắt, mỉm cười nhìn cô. Tay anh đặt trên ghế cô ngồi, người anh hơi nghiêng về phía cô rồi từ từ tiến tới. Cô thì dán chặt cơ thể vào lưng ghế, như thể bản thân vừa bị bỏ bùa nên giờ người cô cứng đờ cả ra.
Cô ngắm hàng mi cong dài của anh, cảm nhận hương thơm tỏa ra từ người anh. Tay cô siết chặt, hai mắt nhắm nghiền run rẩy.
“Pikachu~~~biubiu~~~”
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô mở trừng mắt. Đinh Bộ Trực cách cô chưa đến nửa mét cũng mở mắt theo, hai mắt chớp chớp.
“Điện thoại em kìa.” Anh nói.
Lạc Tòng Tâm thở phào nhẹ nhõm, tay luống cuống lôi di động ra nhìn.
Đinh Bộ Trực lui về, khẽ bật cười.
“Alo! Ai thế!” Lạc Tòng Tâm hơi gầm lên.
Điện thoại im lặng hai giây.
“Alo, Tiểu Lạc Tâm, bố đây.”
Một thùng nước đá bỗng đổ ào xuống đầu khiến cơ thể cô lạnh ngắt.
“… Bố?”
Lạc Tòng Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sống bằng đấy năm còn được nghe lại giọng nói của người này.
Lạc Thịnh Thần – bố ruột của cô, con người chỉ thích sống theo ý mình, một gã đàn ông bỏ mặc vợ con.
Lần cuối cùng cô nghe được tin của ông là từ lời phỉ nhổ của chú ba.
“Tiểu Lạc à, chú nói nhỏ cho con biết, gã kia lại gọi điện cho mẹ con bảo muốn gặp con đấy, con nói xem, hồi trước chị chú không sửa họ cho con là giữ thể diện cho ông ta lắm rồi, thế mà giờ còn dám mặt nặng mày nhẹ! Cả đời chú chưa bao giờ gặp ai mặt dày trơ tráo như lão này!”
Lúc ấy cô không để tâm lắm bởi bố cô luôn quan niệm ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ nên ông ta đã từng quả quyết rằng sẽ không bao giờ gặp lại “đứa con gái lỗ vốn” này nữa.
Vì thế bây giờ chắc cũng chỉ là cuộc gọi hỏi thăm sức khỏe bình thường thôi.
Lạc Tòng Tâm: “Bố, chào bố.”
Lạc Thịnh Thần ở đầu bên kia im lặng mấy giây, giọng nói nghẹn ngào.
“Con vẫn gọi bố là bố… Bố rất vui…”
“Mẹ bảo rồi, dù bố làm gì đi nữa thì bố vẫn là bố của con.”
“Được, được. Mai, mai là cuối tuần rồi, con có được nghỉ không?”
“Có.”
“Thế con đi gặp bố được không?”
“…”
“Hai mươi năm nay bố không gặp con nên rất nhớ con, con sẽ đến cho bố được thấy con phải không?”
Lạc Tòng Tâm trầm mặc.
Trong ký ức chẳng còn sót lại được bao nhiêu của cô, mỗi lần ông ta mở miệng ra là quát tháo, làm gì có chuyện ăn nói khép nép như lúc này?
Bất thường thế này thì chắc chắn bị ma nhập rồi!
“Giờ con sống tốt hơn rồi, gặp nhau cũng được.” Lạc Tòng Tâm nói: “Tạm biệt.”
Không đợi đối phương đáp lại, cô đã tắt điện thoại cái rụp. Hình như Đinh Bộ Trực hơi bất ngờ nên quay sang nhìn cô.
“Bố ruột của em, hai mươi năm không liên lạc.” Lạc Tòng Tâm giải thích.
Anh híp mắt.
“Đinh tổng, em về đây, tạm biệt.” Cô mở cửa xe rồi nhảy xuống.
“Lạc Tòng Tâm.” Đinh Bộ Trực cất lời: “Nếu xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh.”
“… Vâng.”
Lạc Tòng Tâm thất thểu đi vào nhà, rửa mặt, chui vào trong chăn, mở điện thoại ra ấn vào wechat của mẹ.
Mẹ, hôm nay người kia gọi cho con, ông ta bảo muốn gặp con.
Xóa.
Mẹ, mẹ còn giữ liên lạc với người kia không?
Xóa.
Mẹ, hôm nay con nhận được một cuộc gọi mà chắc chắn mẹ không đoán được là ai đâu.
Xóa.
Lạc Tòng Tâm thở dài, cô ném điện thoại sang bên cạnh, ngước mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Hai mươi năm trước, cô tỉnh dậy trên giường, cũng nhìn chằm chằm vào trần nhà cũ kỹ hệt bây giờ, nghe được tiếng bố mẹ cãi nhau ở bên ngoài.
“Lạc Thịnh Thần, lương tâm anh ở đâu, sao anh có thể đối xử với mẹ con tôi như thế?!”
“Cô không biết xấu hổ mà dám lên mặt với tôi à? Cô không sinh được con trai, khiến dòng họ Lạc không có người nối dõi, tôi còn ở bên cô bảy tám năm trời là tận tình tận nghĩa lắm rồi!”
“Thì ra đây là cái cớ cho anh lăng nhăng bên ngoài à?!”
“Người ta khác cô, người ta vừa đẹp vừa giỏi, tiền tài quan hệ trong Nam có hết, sau này bọn tôi sẽ còn kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa người ta còn sinh được con trai cho tôi!”
“Vậy… Ư…”
“Đã siêu âm kiểm tra hết rồi, trăm phần trăm là con trai, cô hỏi nhiều thế cũng vô ích, một câu thôi, có ly hôn không! Không ly hôn thì ra tòa!”
“Được… Tốt, tốt thôi! Ly thì ly!”
Cứ ngỡ rằng ký ức ấy đã phai phôi nhưng đâu ngờ nó lại rõ đến thế, tựa như câu chuyện hôm qua.
Đúng vậy, sao có thể quên được đây – cái cảm giác long trời lở đất chỉ trong một đêm… sao cô có thể quên được đây!
Lạc Tòng Tâm nhắm mắt, ngổn ngang trăm mối mà thở dài.
Điện thoại rung lên, hiện ra một tin nhắn mới.
11 giờ thứ bảy, bố đợi con ở phòng 302 khách sạn Phi Hồng, không gặp không về. Bố thật sự rất nhớ con, con gái yêu của bố.