• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao người ta lại có thể thích một người khác biệt hoàn toàn với mình như vậy?

Đây là một vấn đề rất ảo diệu.

Đặc biệt là khi ở trong cái thời đại vội vã bây giờ. Thích một người có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như: gia thế, trình độ học vấn, tính cách, sở thích, giọng nói, duyên phận,…

Trước kia Lạc Tòng Tâm cũng từng thích vài người. Ví dụ như cậu bạn mặc áo sơ mi trắng của những năm tháng cấp ba hay như thần tượng mà cô theo đuổi thời đại học.

Khi thích một ai đó, ánh mắt ta cũng ngập tràn bóng hình người ấy, mỗi lần gặp anh, con tim đong đầy hạnh phúc và yêu thương, tựa như từng khắc từng khắc đều muốn tuôn trào.

Song lại chẳng thể kéo dài được bao lâu.

Với bạn nam hồi cấp ba, yêu thầm được hơn một năm, sau khi tốt nghiệp cả hai mất liên lạc thế nên chẳng giải quyết được gì.

Hồi đại học theo đuổi idol thì cô có đến tận ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám thần tượng, thời gian theo đuổi dài nhất cũng chỉ đến nửa năm, ngắn nhất còn không qua được một tháng, bây giờ nghĩ lại thì thấy cái mình thích cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu của người ấy mà thôi.

Thích thì rầm rộ ồ ạt, đến khi không thích thì quay lưng hững hờ.

Có lẽ đây cũng là tốc độ khi yêu của người hiện đại ngày nay.

Lạc Tòng Tâm suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Sao cô phải đi thích Đinh Bộ Trực chứ?

Suy nghĩ đến hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đưa ra được kết luận – bởi vì khuôn mặt anh.

Dù sao thì cái người kia vừa độc mồm độc miệng lại còn bới lông tìm vết, khiến người ta không sao mà thích nổi, cái duy nhất thích được chỉ có mặt đẹp thôi, anh đứng im một chỗ liếc mắt cũng đủ làm tim cô đập rộn ràng rồi.

Suy nghĩ được thông suốt giúp Lạc Tòng Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Dựa theo kinh nghiệm theo đuổi idol của cô, nếu như cô thích một người vì vẻ ngoài thì thời gian kéo dài cũng chỉ đến ba tháng mà thôi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đợi đến mùa xuân năm sau, Đinh Bộ Trực đã trở thành đóa hoa của ngày hôm qua trong lòng cô rồi.

Lạc Tòng Tâm yên chí thoải mái ngủ một giấc đến sáng, thậm chí còn không nằm mơ.

Sáng sớm thức giấc với ánh ban mai dịu dàng, một ngày mới lại được bắt đầu.

Lạc Tòng Tâm quấn quýt trước gương một lúc lâu, cuối cùng vẫn mặc chiếc váy xanh hôm qua vừa mua lên người.

Bí quyết để quên bức tường cũ là phải sơn tường mới.

Vì vậy xem mắt là điều cần thiết.

“Chu choa, Tiểu Lạc, váy xinh quá đi mất, hôm qua mới mua phải không?”

Vừa vào phòng làm việc chị La đã chạy ra đón, kéo Lạc Tòng Tâm xoay một vòng, chị gật đầu lia lịa: “Thấy chưa, cô gái nhỏ vẫn còn trẻ thì nên mặc như thế này, đẹp!”

Lạc Tòng Tâm: “Cảm ơn chị La.”

“À—” Chị La thấp giọng: “Hôm qua sao Đinh tổng lại đi với Đường tổng thế? Chị đi rồi em có thám thính được tin gì không?’

“Quần tất đen trong xe A Trực lần trước là của chị đấy, em đừng hiểu nhầm gì hết nhé~”

Giọng nói Đường Cam Du bỗng vang lên mà không hề báo trước, tim Lạc Tòng Tâm thịch một tiếng, đau đớn lại trỗi dậy li ti.

“Bọn họ…” Cô hít một hơi, ép buộc bản thân phải mặc kệ cảm giác này: “Chắc quan hệ bọn họ tốt lắm.”

“Hai người đang nói về Đường Cam Du với Đinh tổng à?” Lữ Quang Minh cũng bu lại, giơ điện thoại lên: “Không phải cái này chứ ạ?”

Trên màn hình là một tin giải trí, tiêu đề cực kỳ bắt mắt.

[Bạn trai thần bí của Đường Cam Du bước ra ngoài ánh sáng!]

Bên dưới là chín cái ảnh mờ mờ ảo ảo, Đường Cam Du ôm cánh tay một người đàn ông đi dạo trong trung tâm mua sắm vàng rực ánh đèn. Quần áo hai người mặc giống hệt những gì Lạc Tòng Tâm thấy ngày hôm qua.

Chị La: “Quào, lên tin nóng luôn.”

Lạc Tòng Tâm cười gượng rồi trở về bàn làm việc.

“Chào buổi sáng.” Lý Thái Bình cầm bình tưới cây đi tới: “Hôm qua chú có gửi một khoản tiền trợ cấp quần áo đấy, hy vọng mọi người có thể… Ối giời, Tiểu Lạc đã mặc váy mới rồi!”

Lữ Quang Minh: “Giám đốc Lý, sao đột nhiên lại có tiền hỗ trợ quần áo thế ạ?”

“Chú nghe nói trong quý tới sẽ có người được chọn để đi đào tạo ở trụ sở chính của tập đoàn nên có lẽ đó là phúc lợi của công ty đấy.” Lý Thái Bình: “Con gái chú vẫn còn đang học lớp mười một nên nhường cơ hội này cho mọi người.”

Lữ Quang Minh: “Cảm ơn giám đốc Lý, cháu nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tổ chức!”

Chị La: “Đi đi đi, bàn về trình độ lẫn đức hạnh thì chắc chắn phải là chị, không thì cũng nên là Tiểu Lạc đấy, em thấy có đúng không Tiểu Lạc?”

Lạc Tòng Tâm cười cười, không lên tiếng đáp lại.

“Chào mọi người.” Đinh Bộ Trực đi vào phòng làm việc.

“Chào Đinh tổng.”

Lạc Tòng Tâm sắp nhảy cẫng người lên, chân đập vào bàn cái rầm một tiếng.

Ánh mắt Đinh Bộ Trực dừng trên người cô, đôi mắt anh khẽ lóe sáng, khóe miệng cong lên: “Mười phút nữa bắt đầu họp.”

Đinh Bộ Trực đi vào phòng làm việc, Lữ Quang Minh, Lý Thái Bình và chị La thì phấn khích không thôi.

Lữ Quang Minh: “Cảm giác hôm nay tâm trạng Đinh tổng cực kỳ tốt.”

Lý Thái Bình: “Có phải do chú già rồi không, tại chú vừa thấy Đinh tổng cười.”

Chị La: “Chú không hoa mắt đâu, tôi cũng nhìn thấy.”

Ba người sáu mắt nhìn nhau: “Quả nhiên là Đinh tổng, cười lên đẹp trai quá đi mất.”

Lạc Tòng Tâm nhắm mắt, yên lặng ngồi xuống, tay ôm trước ngực.

Không có chuyện gì thì đừng cười lên như vậy! Tim tui hông chịu nỗi anh có hỉu hôn!

Một ngày làm việc kết thúc mà không có bất cứ nguy hiểm cận kề.

Lạc Tòng Tâm gần như phải đếm từng giây từng phút đợi đến lúc tan làm, kim giây vừa nhảy đến 17:00 đã vọt ra khỏi phòng đi chấm công, còn không kịp đợi máy tính tắt.

Một tiếng trước, mẹ Lạc đã nhắn tin cho cô thông báo địa điểm xem mắt, còn thêm cả bản giới thiệu đơn giản về đối tượng hẹn hò lần này.

Số 106 tên là Vương Minh Phi – 36 tuổi, bí thư của Trường Đại học Mở Trung Quốc, tính cách thẳng thắn, bên dưới còn kèm theo một tấm ảnh cá nhân.

Người đàn ông trong bức ảnh khá giản dị, mặc áo sơ mi trắng và quần tây, thắt lưng siết chặt bụng dưới, trông có hơi hướng của người bụng ních đầy thịt rượu.

Lạc Tòng Tâm chỉ nhìn một lần đã tắt luôn điện thoại, ngồi trên bàn tự thôi miên bản thân.

Không được trông mặt mà bắt hình dong! Không được trông mặt mà bắt hình dong!

“Cô là Lạc Tòng Tâm đúng không, may quá may quá!”

Một người đàn ông hùng hổ ngồi ở bàn đối diện, mặt mày vui vẻ cười lộ ra tám cái răng.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Đũy mẹ!

Anh ta còn nặng hơn trong hình ít nhất 15 cân, mặc dù cũng đang mặc áo phông trắng như trong ảnh nhưng quần áo phải chống đỡ với khối mỡ trong cơ thể nên trông cực kỳ nhàu nhĩ, tựa như một khoanh thịt tròn vo. Ngũ quan thì – nói thật, Lạc Tòng Tâm còn không thấy rõ, cô chỉ cảm thấy loáng thoáng một cục bột đang lắc lư trước mắt mình.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Thẩm mỹ của chú ba càng ngày càng khó hiểu.

Buổi xem mắt chính thức được bắt đầu.

Bước đầu tiên, cười chào hỏi thăm sức khỏe nhau.

Lạc Tòng Tâm: “Chào anh, tôi cảm thấy anh đang rất vui.”

Vương Minh Phi: “Cô không đẹp như trong ảnh, còn gầy hơn cả trên hình, tôi cảm thấy phụ nữ nên đầy đặn chút mới tốt.”

Lạc Tòng Tâm: À à.

Bước thứ hai, dò xét gia sản của đối phương.

Vương Minh Phi: “Bây giờ cô đang làm chực vụ gì thế? Lương bao nhiêu tiền vậy? Tôi nhớ cô bây giờ đã 27 rồi, tuổi này thì hẳn nên làm đến chức giám đốc rồi nhỉ, nhưng tôi thấy không cần thiết, đàn bà mà, điều quan trọng nhất cuộc đời vẫn là giúp chồng dạy con, sau khi kết hôn thì cô hãy từ chức, ở nhà làm nội trợ, sinh con, dù sao tiền lương một tháng của tôi tận hơn 10 nghìn tệ, nuôi các cô cũng không thành vấn đề. Bây giờ Trung Quốc đã đề xuất gia đình sinh hai con rồi, tôi cảm thấy đứa đầu tiên nên sinh con gái, đứa thì hai thì sinh con trai là tốt nhất, sau này chị gái còn có thể giúp đỡ em trai… Bla bla blo blo quác quác…”

Khóe miệng số 106 còn đọng cả nước dãi, xong anh ta còn há miệng ra nữa chứ, mà nước dãi càng để lâu thì càng có thể ngửi thấy mùi thôi thối.

Lạc Tòng Tâm cầm ly nước bằng hai tay, cổ họng như bị xương cá mắc ngang qua vậy.

Không phải cô chưa bao giờ gặp phải đối tượng hẹn hò như thế này, thậm chí cô còn gặp nhiều trường hợp lạ lùng hơn này nhiều, nhưng lần nào cô cũng có thể đối phó bằng gương mặt vô cảm, thế nhưng lần này Lạc Tòng Tâm lại cảm thấy mình như ngồi trên đống lửa.

Gương mặt quá đỗi đẹp trai của Đinh Bộ Trực cứ phiêu du trước mắt cô như ma quỷ xua mãi không tan.

Lạc Tòng Tâm thầm thở dài, cảm nhận được đủ đầy cái gọi là thanh đạm sang xa xỉ thì dễ nhưng xa xỉ về thanh đạm thì khó đến nhường nào.

“Tiểu Lạc à, tôi cảm thấy chúng ta rất có tiếng nói chung, không thì chốc nữa chúng ta đi xem phim, sau đó đi hát karaoke rồi tối tôi đưa cô về? Cô thấy thế nào?”

Không biết số 106 lấy đâu ra tự tin mà đề nghị như vậy.

Lạc Tòng Tâm nở nụ cười giả tạo không thể kiềm chế được.

“Không cần, ngày mai tôi còn phải đi làm sớm.”

“Đừng khách sáo như thế, dù sao hai chúng ta cũng phải nói đến chuyện kết hôn—”

Số 106 vui vẻ hạnh phúc, tay còn bò qua bàn sờ soạng tay Lạc Tòng Tâm.

Chán ghét trào lên trong dạ dày Lạc Tòng Tâm khiến cô phải đứng dậy.

“Tôi đi trước!”

“Đừng mà, hai ta đang nói chuyện vui vẻ mà—”

Số 106 đứng dậy dang hai cánh tay ra cản Lạc Tòng Tâm.

Đúng lúc đó có một bàn tay ở phía sau Lạc Tòng Tâm nắm lấy khuỷu tay cô rồi kéo mạnh cô về phía sau.

Lưng cô va vào lòng ai đó, một mùi hương mát lạnh nhưng hòa với máu tanh bỗng phủ kín đầu cô.

“Dám về sớm, trừ 100 tệ.”

Đinh Bộ Trực!

Số 106 sửng sốt vội lùi về phía sau hai bước.

“Anh, anh là—”

Đinh Bộ Trực tiến lên phía trước ôm Lạc Tòng Tâm đứng bên mình.

Mặt anh lạnh như sương, ánh mắt trong trẻo dọa người.

“Tuần trước tôi vừa ăn cơm với ba mẹ cô ấy.”

Số 106: “Gì?!”

Lạc Tòng Tâm: “Hả?!”

“Váy cô ấy đang mặc là do tôi chọn.”

Số 2016: “Vãi?!”

Lạc Tòng Tâm: “Hả hả!!”

Đinh Bộ Trực nhìn về phía Lạc Tòng Tâm: “Chả lẽ không đúng à?”

Lạc Tòng Tâm: “Gì—”

“Cô Lạc, cô không biết nghĩ ư, nếu cô đã có bạn trai rồi sao lại đến đây xem mắt làm gì?!!” Số 106 rống lên.

“Hả! Chuyện này… Chuyện này… Không phải!” Lạc Tòng Tâm hốt hoảng xua xua tay nhưng đã bị Đinh Bộ Trực nắm chặt bàn tay.

Anh nói: “Mong anh cút cho.”

Số 106 buồn bã chạy đi.

Lạc Tòng Tâm cứng người ngồi một chỗ, vừa thấm thía vừa hoài nghi đời người.

Đinh Bộ Trực ngồi bên cạnh cô, anh cởi cúc áo, nới lỏng cà vạt, anh cầm cốc nước của cô đổ sang ly nước khác rồi đập ly nước cái cộp xuống bàn.

Lạc Tòng Tâm hơi chột dạ, cổ còn rụt lại.

Không đúng! Mình cần gì phải chột dạ?!

Lạc Tòng Tâm lại ngồi thẳng eo.

Đinh Bộ Trực híp mắt: “Nghe nói đây là lần xem mắt thứ 106 của em?”

Lạc Tòng Tâm: “Đây là chuyện riêng của tôi.”

Đinh Bộ Trực bất ngờ, mắt lại híp vào, khóe miệng anh hơi nhếch lên, đôi mắt nheo lại, ánh mắt anh như đang ẩn giấu một hố băng rộng hai mươi nghìn mét vuông, lạnh lẽo chết người.

Lạc Tòng Tâm dựng hết cả tóc gáy.

Mặc dù Đinh Không Trực đang cười nhưng sao cô cứ có cảm giác – nguy hiểm rập rình thế nhỉ?

“Thế Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh muốn uống gì? Cà phê? Trà? Hay coca?” Lạc Tòng Tâm lập tức chọn thiệt thòi về mình.

Đinh Bộ Trực không lên tiếng, chỉ lôi điện thoại ra ấn vài cái.

Cùng lúc ấy, điện thoại Lạc Tòng Tâm đổ chuông, lại là tài liệu Đinh Bộ Trực gửi tới.

Tóm tắt các trường hợp nổi bật về hoạt động đô thị quốc gia năm 2018 – 2019 (300 trường hợp)

Đinh Bộ Trực: “Phân tích mười nghìn chữ các trường hợp này, sáng mai nộp cho tôi.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Lạc Tòng Tâm: Để chụy đây mèo méo meo cho mấy phát &%**%!!!!!

Cô nhắm mắt, uống thêm ngụm nước, lại nhắm mắt, lại uống thêm mấy ngụm nước nữa.

Nước dọc theo cổ họng chảy vào dạ dày mang đến sự mát lành, nhưng trong lòng cô lại bốc hỏa.

“Đinh tổng.” Lạc Tòng Tâm nói: “Anh đang lôi việc công ra giải quyết việc tư.”

“À thế à?” Đinh Bộ Trực ép người tới: “Thế em cảm thấy việc tư của tôi là gì?”

Cà vạt được anh nới lỏng nên cổ anh bị lộ ra, lúc nói chuyện, yết hầu anh còn khẽ lăn khiến Lạc Tòng Tâm còn nghe thấy cả tiếng anh nuốt nước bọt.

Cô cũng nuốt nước bọt theo anh, muốn lùi về phía sau nhưng sau lưng là cửa sổ mất rồi nên không thể lui được nữa.

Đinh Bộ Trực không tiến về phía trước, anh cúi mắt, hàng mi dày che đi đôi mắt anh, chỉ còn thấy ánh sáng lập lòe.

“Tôi có việc tư thật.” Giọng nói anh run rẩy như đang đầu độc người nghe: “Đấy là—”

“Tôi có việc, đi trước đây!” Lạc Tòng Tâm chợt nhảy bật lên, đầu cô như bị đập phải thứ gì đó nhưng cô cũng chẳng thèm để ý tới nó nữa, che đầu cầm túi chạy như bay ra khỏi cửa.

Trong tiệm cà phê giờ chỉ còn một mảnh lặng yên, tất cả mọi người im ắng nhìn Lạc Tòng Tâm chạy như điên ra khỏi tiệm rồi lại im ắng nhìn về phía Đinh Bộ Trực.

Đinh Bộ Trực che mũi, mắt giật điên cuồng, có máu từ từ nhỏ giọt xuống tay anh.

Là máu mũi, người nào đó vừa bị Lạc Tòng Tâm hung hăng đập đầu vào mũi—

Người hóng hớt xem thì chỉ biết nhịn cười, có người còn bật cười thành tiếng.

“Quý khách, xin hỏi quý khách có cần khăn giấy không?” Nhân viên nhịn cười tiến đến hỏi han.

“Không cần.” Đinh Bộ Trực che mũi đứng dậy.

“Thưa anh.” Nhân viên nói tiếp: “Vừa nãy hai vị khách kia còn chưa trả tiền cà phê, hết tổng cộng 526 tệ.”

Đinh Bộ Trực: “…”

*

Lạc Tòng Tâm nhận ra cô đang đứng ở trong vườn hoa cổ xưa với một giỏ hoa ở trong tay, có rất nhiều thị nữ mặc trang phục thời xưa đang đi bộ cách đấy không xa.

Lần mơ này lại có thêm diễn viên quần chúng cơ đấy.

Lạc Tòng Tâm nhìn bốn xung quanh mà mịt mờ.

Nên đi đâu bây giờ?

“Cái gì, ngươi nói người kia là nàng sao?”

“Nực cười, loại thân phận như nàng ta với cái vẻ ngoài như thế thì cũng chẳng xứng đi xách giày cho tướng quân!”

“Chao ôi, đừng nói như vậy chớ, người ta cũng là con gái nhà quyền quý.”

“Cha chỉ là một viên quan nhỏ mà cũng xứng với chức con gái nhà quyền quý ư?”

“Nghe nói tướng quân đối xử với nàng rất khác!”

“Vì tướng quân thương hại nàng ta đấy!”

“Hoặc do bản thân không có liêm khiết mới dám đi câu kết với tướng quân đại nhân.”

“Giống hệt cha vậy, không cần thể diện luôn.”

Giọng các nàng không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, rõ ràng đang xì xầm cho Lạc Tòng Tâm nghe thấy.

Một nỗi buồn sâu thẳm từ trái tim chộn rộn ngoi lên, cô cảm nhận được ánh mắt mình cay cay, cô vội vàng cúi đầu, giả vờ như mình chưa nghe thấy bất cứ điều gì, bước thật nhanh về phía trước.

Đột nhiên cô vấp chân phải thứ gì đó khiến cả người mất thăng bằng, ngã uỵch xuống đất.

“Ai ui, ngươi đi bộ mà có mắt như mù à?”

“Hạ tiện, không đi được thì đừng đi.”

“Ai ui ai ui, dẫm phải chân ta, đau quá đi mất, ta muốn người bồi – A!”

Xung quang bỗng im phăng phắc.

Một đôi giày da được thêu hoa văn bằng bạc ở hai bên xuất hiện trước mặt Lạc Tòng Tâm.

“Tham kiến tướng quân” Mọi người quỳ xuống hô to.

Lạc Tòng Tâm luống cuống tay chân muốn đứng dậy nhưng lại không thể đứng nổi, chân cô đau muốn chết.

Người trước mặt ngồi xổm xuống, một tay ôm eo cô, một tay xuyên qua chân cô, đột ngột bế ngang cô lên.

Khí lạnh bỗng truyền ra khắp bốn phương tám hướng.

“Tướng quân, xin buông tay.” Lạc Tòng Tâm gần như đang cầu xin anh.

“Không được.”

Mái tóc đen lạnh lẽo chỉ khẽ chạm lên gò má Lạc Tòng Tâm nhưng đã khiến cô đỏ bừng cả mặt.

Lạc Tòng Tâm tuyệt vọng cúi gập đầu xuống không dám nhìn xung quanh nhưng ánh mắt của đám người ấy như có chất gì đó đang đổ hết lên người cô – kinh ngạc, giễu cợt, chán ghét, ghen tị…

Nhưng rất nhanh thôi những ánh mắt ấy đã bị một thanh âm át đi.

Ấy là tiếng tim đập của anh, rất nhanh, rất nhanh tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh.

Anh bước nhanh ra vườn hoa, chặn hết tất cả những ánh mắt khinh bỉ cùng thái độ xem thường ở sau lưng.

“Tướng quân, buông em ra!”

“Không được.”

“Tướng quân!”

“Đừng hòng!”

“Tướng quân!”

Anh dừng bước, cúi đầu xuống nhìn cô chăm chú.

“Em sợ ta sao?”

Gương mặt anh phủ một lớp sương mù trắng xóa, mờ mịt không tỏ, nhưng cô có thể nhìn thấy ánh mắt mạnh mẽ như lửa của anh.

Lạc Tòng Tâm chỉ hơi dòm anh thôi đã hốt hoảng cúi đầu: “Nô tì không dám.”

“Vậy vì sao em không dám nhìn vào ta?”

Hơi thở anh phả qua mặt Lạc Tòng Tâm, mang đến một hương thơm mát lạnh.

Lạc Tòng Tâm không biết lấy sức mạnh từ đâu mà hướng thẳng người lên, nhưng bỗng dưng nghe thấy rầm một tiếng, không hiểu đầu đập vào cái gì.

Bàn tay ôm cô đột nhiên buông thõng xuống, Lạc Tòng Tâm té dập mông xuống đất, trong cái khoảnh khắc này cô thậm chí còn không thể phân biệt nổi mình đang bị đau đầu hay đau mông nữa.

Anh mặc áo bào ngồi xổm người, tay đỡ trán, khẽ bật cười, ánh mặt trời như đang dát vàng lên từng đường nét khuôn mặt anh, khiến đôi mắt anh quyến rũ biết bao nhiêu…

Lạc Tòng Tâm lăn long lóc xuống giường, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới che chăn kín mặt.

Xong rồi, có phải mình còn đang bất mãn đúng không!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại:

Đinh Bộ Trực tắt máy tính, mặc áo vest đi ra khỏi phòng làm việc rồi nhìn về cái bàn nào đó.

Không thấy Lạc Tòng Tâm.

Đinh Bộ Trực nhìn đồng hồ, 17:01

“Lạc Tòng Tâm đâu rồi?” Đinh Bộ Trực hỏi.

Lữ Quang Minh: “Chị Lạc vừa mới đi rồi, Đinh tổng có chuyện gì không? Có gì để em gọi điện cho chị ấy?”

“Không sao.” Đinh Bộ Trực vừa bước đi đã dừng lại: “Cô ấy đi vội lắm à?”

Chị La: “Hôm nay con bé phải đi xem mắt, hôm qua còn cố tính đi mua váy mới đấy!”

Đinh Bộ Trực: “Cái gì?!”

Lữ Quang Minh: “Hôm nay là lần xem mắt thứ 106 của chị Lạc phải không ạ?”

Lý Thái Bình: “Chú thấy Tiểu Lạc muốn phá kỷ lục thế giới lắm rồi đấy.”

Chị La: “Chú nói xem, Tiểu Lạc vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện, vẻ ngoài cũng mặn mà, sao xem mắt nhiều thế vẫn không tìm được đúng người—”

“Ở đâu?!” Đinh Bộ Trực hỏi.

Ba người: “Gì?!”

Đinh Bộ Trực hít một hơi: “Hôm nay Lạc Tòng Tâm xem mắt ở đâu?!!”

Lý Thái Bình: “Chú, chú không biết…”

Chị La: “Chị, chị không hỏi qua…”

Lữ Quang Minh: “Em lại càng không biết! Đinh tổng đừng trừng mắt nhìn mọi người như thế, chúng em có biết gì đâu!”

Đinh Bộ Trực híp mắt bấm điện thoại.

“Alo, chào bác Lạc, cháu là Đinh Bộ Trực, đúng thế, lần trước cháu đã ra mắt với bác rồi. Cho cháu hỏi hôm nay Lạc Tòng Tâm xem mắt ở đâu thế bác? Đúng vậy, cô ấy còn chưa làm xong việc! Phải! Mau sớm! Quay về! Tăng ca!!”

**

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK