Cả nhà Hạ Thiên ba người ngồi bàn ăn nhưng không ai cầm đũa cả. Tại sao vậy? Họ đang đợi khách chứ sao… Anh biết chuyện này từ miệng Thiên Minh rồi nhưng vẫn phải chờ xem bố mẹ anh nói sao đây. Cuộc sống anh mà họ dám nhúng tay vào là sao? Anh là ai chứ? Họ có tôn trọng anh một chút nào hay không chứ… Linh còn đang đợi anh ở nhà. Họ có hay không buông tha cho anh. Mải dài trong đống suy nghĩ. Anh không để ý rằng bên cạnh anh giờ đây đang có một người con gái. Mẹ anh ngồi cạnh khẽ lay tay anh ý đừng ngẩn ngơ nữa. Anh đứng dậy, bộ đồng phục học sinh đã thay bằng bộ đồ ở nhà vô cùng thoải mái. Là Dan Jolie, anh nhìn đồng hồ Gucci trên tay tính giờ.
- Cô muộn 30 phút. Phép tắc lịch sự có lẽ đã quá xưa với cô thì phải. Tiểu thư Đại Hào.
Nghe anh nói xong, bầu không khí tự dưng thêm căng thẳng. Mẹ anh khó chịu nhìn con trai… nhéo anh 1 cái ý bảo ngồi xuống. Gia đình Đại Hào đã tới. Bàn ăn sáu người thoạt qua có vẻ ấm cúng nhưng nhìn rõ. Chỉ có bố mẹ 2 bên vui vẻ chứ anh liên tục nhìn vào đồng hồ cùng điện thoại trên bàn. Toàn mấy chuyện gia đình quý tộc, anh không muốn tham gia chút nào. Anh cần biết được Linh giờ này đang làm gì?
Dan Jolie nhìn anh trầm tĩnh mà thích thú:
- Thiên có vẻ đang mong đợi điều gì quan trọng lắm thì phải?
- Đúng. Thiên à. Nhân vật quan trọng tới rồi. Sao con còn chưa ăn cơm. Nào gắp cho Dan đi, con gái à, ăn thử đi xem có hợp khẩu vị con không?
Mẹ anh đon đả mời gắp cho cô ta trước mặt anh nhưng anh vẫn giả bộ không biết và không hiểu, nhàn nhạt hỏi lại…
- Sao lại là nhân vật quan trọng chứ? Con nhớ chỉ là khách thôi chứ? Sao bố mẹ lại lôi con về đây?
Mẹ anh đá chân anh cười nhẹ:
- Dan à, con đừng để ý lời thằng nhóc này nói nhé. Con mãi là nhân vật quan trọng của nhà bác đó. Con biết mà, thằng bé nó tính cách khác người chút thôi. Toàn kiểu không bằng mặt nhưng bằng lòng ấy mà.
- Vâng! Con hiểu anh ấy bác ạ.
Dan lễ phép e lệ cúi đầu trước mẹ anh lấy lòng rồi gắp thức ăn mời tất cả mọi người. Anh chảng buồn động đũa, Linh ở nhà đang mong anh biết bao, đồ ăn cô nấu còn rất nhiều. Anh phải để dành bụng để chiến đấu. Nghĩ tới đây, anh mỉm cười nhìn vô cùng bắt mắt. Có lẽ điều này làm mẹ anh hiểu lầm đi. Bà vui vẻ tiếp chuyện
- Hai đứa vô cùng đẹp đôi đó nhé! Sớm muộn gì cũng…
- Bà Hạ à…
Mẹ Dan đánh gãy lời của bà. Tâm trạng của bố mẹ anh hôm nay tưởng như đã sẵn chuẩn bị trong dầu đi nhưng anh vẫn chưa hiểu được sao mà mẹ anh vẫn chưa đề cập tới vấn đề này… Tâm trạng của các bà mẹ thật khó hiểu. Bữa ăn cứ thế diễn ra trong sự hiểu lầm của các bà mẹ mà vui vẻ.