Y cứng người tại chỗ, mền rơi dưới đất cũng quên lụm lên.
“Hâm mộ à?” Lộc Nhất Bạch lại rất bình tĩnh, hơn nữa tâm tình hắn dường như rất tốt, chỗ khóe miệng gợi lên độ cong mê người, “Gà con.”
Hắn nói xong thì đi ngang qua người Thích Ca, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Thích Ca bị hơi thở trên người hắn làm cho tâm hoảng ý loạn, đợi tới khi Lộc Nhất Bạch đã vào phòng tắm rồi mới tiếp thu được hắn vừa nói câu gì.
Gà con?
Ý của hắn là gì?
Ngay lúc đóng cửa, Lộc Nhất Bạch lại thò đầu ra, nói với Thích Ca một câu, “Nãy hình như nói sai, phải nói là… gà luộc?”
Gà luộc?
Đậu móa!
Thích Ca không vui, cái người trước kia từng nói y vừa mềm vừa co dãn là ai?
Sao giờ lại quay ra kêu gà luộc?
Đáng tiếc Lộc Nhất Bạch không hề có ý muốn thảo luận chuyện đó với y, vừa nói xong thì đóng cửa phòng tắm lại.
Thích Ca không cam lòng cúi đầu, sờ sờ trên người mình… Thôi được, không có miếng thịt nào, không cách nào so được với dáng người của Lộc Nhất Bạch.
Nghĩ tới dáng người đẹp đẽ của Lộc Nhất Bạch, lại nghe tiếng nước từ trong phòng tắm, Thích Ca không khỏi nghĩ tới những chuyện này nọ từng trải qua trong phòng tắm, còn có phản ứng vừa rồi của Lộc Nhất Bạch, có thể nào hắn đang ở trong đó… Xì tốp, thắng gấp, không được nghĩ tiếp.
Thích Ca mặt đỏ tai hồng, lấy tốc độ sét đánh nhặt cái mền của Lộc Nhất Bạch lên gấp lại gọn gàng, sau đó thay quần áo rửa mặt, rồi xuống lầu mua bữa sáng.
Chờ tới khi đối mặt với Lộc Nhất Bạch lần nữa, không khí ái muội mờ ám trước đó đã sớm biến mất không còn.
Thích Ca sợ chính mình lại lộn xộn, liền tìm vài chuyện công việc tới nói.
Cơm nước xong, hai người đi tới công ty.
Hôm nay Lộc Nhất Bạch có một hội nghị cấp cao, sau đó còn phải ký duyệt rất nhiều văn kiện, buổi chiều hai người lại phải về Vân Châu, thời gian vô cùng gấp gáp.
Thích Ca đi theo tham dự hội nghị, so với cuộc họp hội đồng quản trị ngày hôm qua thì hội nghị hôm nay nhẹ nhàng hơn hẳn.
Những quản lý cấp cao kia nhìn thấy Lộc Nhất Bạch thì cứ như chuột thấy mèo, kính sợ có thừa.
Nhưng Thích Ca vẫn có thể cảm giác được ánh mắt những người đó nhìn y có chút phức tạp.
Trong lòng Thích Ca hiểu rõ, chức vị trợ lý đặc biệt này có yêu cầu phi thường cao, thông thường sẽ không tuyển người mới vào làm.
Lộc Nhất Bạch phá cách đề bạt y, vốn đã không hợp quy củ, khó trách người khác sẽ nghĩ nhiều.
Nếu là mấy ngày trước, Thích Ca có lẽ sẽ uể oải nản lòng một chút, nhưng bây giờ, y chỉ nghĩ phải nỗ lực hơn nữa, không thể để Lộc Nhất Bạch mất mặt.
“Anh học rất nhanh.” Kỷ Hạm hẳn là nhìn ra tâm tư của Thích Ca, bèn khích lệ một câu, chỉ tiếc ngữ khí lẫn thần thái của cô lạnh như băng, chẳng hề mang tới chút ấm áp cho Thích Ca.
Thích Ca đương nhiên không thèm để ý, Kỷ Hạm tuy hơi lạnh nhạt, nhưng năng lực thì lại không thể nghi ngờ, đi theo cô có thể học được rất nhiều thứ.
Hội nghị kết thúc, Thích Ca theo sau Lộc Nhất Bạch trở lại văn phòng của hắn, phát hiện trên bàn làm việc đặt sẵn hai chồng văn kiện dày cộp, đều cần Lộc Nhất Bạch ký tên phê duyệt.
“Đã đặt vé máy bay chưa?” Lộc Nhất Bạch vừa đi vừa hỏi.
“Rồi.” Thích Ca gật đầu, rồi ưỡn ngực, chờ Lộc Nhất Bạch đưa ra công việc tiếp theo.
Lộc Nhất Bạch thấy động tác nhỏ của y, khóe miệng hơi giật giật, chỉ vào một chồng văn kiện nói, “Vậy cậu thử xử lý phần tài liệu này xem sao.”
Thích Ca trợn tròn hai mắt.
Y đương nhiên biết không phải tài liệu nào giao vào tay Lộc Nhất Bạch cũng được hắn đích thân xử lý, nhưng bây giờ y còn đang trong thời kỳ thử việc, lại không có đủ hiểu biết về sự vụ của trụ sở chính, thế này hình như hơi hấp tấp quá rồi đó?
“Nhanh lên, không hiểu thì có thể hỏi tôi.” Lộc Nhất Bạch không cho Thích Ca cơ hội chần chừ do dự, trực tiếp ném con dấu cá nhân của hắn qua.
Thích Ca bất đắc dĩ, chỉ đành phải căng da đầu bắt đầu làm việc.
Không tới vài phút sau, Kỷ Hạm cũng vào văn phòng, nhỏ giọng thảo luận hạng mục gì đó với Lộc Nhất Bạch.
Không khí vốn đang hòa hợp, cửa văn phòng lại bỗng bị người tới mạnh mẽ mở toang ra.
Thích Ca hoảng sợ, đây là văn phòng tổng giám đốc, ai dám làm xằng làm bậy thế này?
Người tới là một người phụ nữ ăn vận như nhà giàu có, vẻ ngoài không tồi, nhưng mặt mày sắc bén khiến tướng mạo bà ta trông có vẻ khắc nghiệt.
Theo sau bà ta là một hàng người dài dằng dặc, bí thư, trợ lý, còn có bảo vệ và cả quản lý cấp cao, người nào người nấy kinh hoảng bất an, lại không ai dám đứng ra ngăn cản.
“Lộc Nhất Bạch!” Người phụ nữ kia nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía Lộc Nhất Bạch.
“Sếp, sếp Lộc… Chúng tôi không cản được phu nhân.” Bên ngoài có người lo nơm nớp giải thích.
Phu nhân?
Phu nhân ở đâu ra?
Thích Ca nhanh chóng đứng lên, nghiêng qua phía Lộc Nhất Bạch.
Y biết mẹ ruột Lộc Nhất Bạch rời bỏ nhân gian từ lâu, khả năng người phụ nữ này là vợ của Lộc Nhất Bạch không lớn, khả năng lớn nhất —— bà ta là vợ của cựu chủ tịch Trịnh Chính Thành, mẹ kế trên danh nghĩa của Lộc Nhất Bạch.
Tuy trước kia không biết thân phận của vị mẹ kế này, nhưng thời điểm Thích Ca cùng Lộc Nhất Bạch ở bên nhau, từ đôi câu vài lời của hắn có thể nghe ra vị này cũng chẳng phải người tốt lành.
“Trịnh phu nhân, nếu có việc thì mời đến phòng tiếp khách chờ một lát.” Kỷ Hạm vốn đang đứng trước bàn làm việc của Lộc Nhất Bạch, cô phản ứng mau lẹ, lập tức bước lên hai bước ngăn cản Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân lại như con đàn bà đanh đá ngoài chợ, túm lấy tóc Kỷ Hạm đẩy cô ra xa, khiến cô lảo đảo đứng không vững, Thích Ca vừa lúc đi tới duỗi tay đỡ cô một phen.
Mà Trịnh phu nhân cũng đã tới trước mặt Lộc Nhất Bạch, bà ta cầm lấy ly cà phê trên bàn hất thẳng vào mặt Lộc Nhất Bạch, “Đừng tưởng tất cả người trên thế giới này đều sợ mày! Lại dám đuổi em ruột ra khỏi nhà, mày đi chết đi!”
Thích Ca buông Kỷ Hạm ra, dùng tốc độ chính y cũng không thể tưởng tượng được nhào qua, ôm lấy Lộc Nhất Bạch, cà phê hắt tới đều rơi cả vào người y.
Trong nháy mắt đó, thời gian phảng phất như bị kéo dài ra vô hạn, như thước phim quay chậm, mỗi một động tác của Thích Ca bị phân tách thành một bức ảnh, khắc sâu vào trong đầu Lộc Nhất Bạch, khiến hắn quên mất hoàn cảnh vị trí hiện tại, quên cả Trịnh phu nhân.
“Bảo vệ!” Vẫn do Kỷ Hạm phản ứng nhanh nhất, tức giận gầm lên một tiếng, thức tỉnh mấy người bị dọa đến choáng váng ở ngoài cửa.
Trịnh phu nhân bị khống chế rất nhanh, nhưng bà ta vẫn còn điên cuồng gào rống, nói đơn giản chỉ là mấy thứ linh tinh như mắng Lộc Nhất Bạch “không được chết tử tế”.
Thích Ca nhìn bà ta bị kéo ra ngoài rồi mới nhẹ thở phào, bò dậy khỏi người Lộc Nhất Bạch, “Anh không sao chứ?”
Lộc Nhất Bạch khẽ chớp chớp mắt, mới vừa thu lại bàn tay cứng đờ trên không trung thì đụng phải eo Thích Ca, trên tay dính đầy chất lỏng trơn trượt.
Ly cà phê kia hắt rất chính xác, từ đầu tóc tới quần áo Thích Ca, không chỗ nào may mắn thoát khỏi.
“Tôi không có việc gì.” Giọng nói Lộc Nhất Bạch hơi khàn, nhìn lướt qua chỗ cửa.
Kỷ Hạm vô cùng hiểu chuyện, đã để người đem Trịnh phu nhân đi, cũng đuổi hết mấy người đứng canh ngay cửa.
“Vừa nãy là phu nhân của lão chủ tịch.” Lộc Nhất Bạch nói, “Bà ta tới để trút giận cho con trai bà ta, lỗi của tôi, nên hạ lệnh không cho bà ta bước qua cửa công ty từ sớm…”
Thích Ca yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Lộc Nhất Bạch bỗng phản ứng lại mình đang nói năng lộn xộn, hắn nhắm mắt, “Bên trong có phòng nghỉ với một phòng tắm nhỏ, cậu đi sửa sang lại cho sạch sẽ. Vừa nãy, cảm ơn.”
“Được.” Thích Ca đáp một tiếng, thoáng do dự, mở miệng khuyên nhủ, “Đối phó với loại người này không cần nói chuyện tình cảm, không được thì cứ trực tiếp báo cảnh sát, đừng đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm.”
Lộc Nhất Bạch gật gật đầu.
Thích Ca đi vào phòng nghỉ của Lộc Nhất Bạch, nơi này không lớn, nhưng đồ nên có thì không thiếu gì cả.
Nghĩ tới đây là không gian cá nhân chỉ thuộc về một mình Lộc Nhất Bạch, hắn từng ngủ ở đây, từng tắm ở đây, có lẽ còn từng làm chuyện càng tư mật hơn nữa… Thích Ca tức khắc cảm giác trong không khí ngập tràn hương vị ấm áp quen thuộc, bất giác sinh ra cảm giác không muốn rời xa.
Thế nhưng tình huống bên ngoài chưa rõ ràng, Thích Ca vẫn lo lắng cho Lộc Nhất Bạch. Y muốn nhanh chóng tắm rửa qua loa chút rồi ra ngoài, ngờ đâu lúc cởi quần áo mới phát hiện, tóc và sau lưng ướt sũng, cũng không biết mỗi một ly cà phê mà lấy đâu ra dung tích lớn như thế.
Thôi, đi tắm gội luôn cho rồi, Thích Ca bất đắc dĩ nghĩ, Lộc Nhất Bạch yêu sạch sẽ, đã làm việc với hắn thì nên chú ý một chút.
Y mới vừa cởi áo sơ mi, cửa phòng nghỉ bất chợt bị đẩy ra.
Thích Ca cả kinh, đồng tử hơi trợn to, muốn lấy quần áo che lại. Nhưng sau khi thấy người đến là Lộc Nhất Bạch thì phản ứng nhanh lẹ, tay run lên, quần áo rơi hết xuống đất.
Đồng tử Lộc Nhất Bạch co rụt, nhưng chỉ giây lát liền trấn định lại, ánh mắt hắn khó khăn dừng trên người Thích Ca một giây liền bình tĩnh dời đi. Lộc Nhất Bạch ngồi xổm xuống tìm trong ngăn tủ một chiếc áo sơ mi, “Cậu đi tắm, mặc cái này trước, Kỷ Hạm đã kêu người đi mua quần áo cho cậu rồi.”
Thích Ca nhận lấy, nói cảm ơn, tâm vẫn không yên, “Trịnh phu nhân…”
“Yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ.” Lộc Nhất Bạch dừng một chút, lại nói, “Bà ta không tổn thương tới tôi được.”
Thích Ca bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộc Nhất Bạch không quay đầu lại rời đi.
Thế mà một chút phản ứng cũng không có, Thích Ca buồn bực tới nghiến răng, bỗng nhớ tới buổi sáng Lộc Nhất Bạch nói y là “gà luộc”, liền lập tức cảm thấy hoảng.
Hiện tại y không có tí xíu xiu lực hấp dẫn nào đối với Lộc Nhất Bạch thật à?
Đây là chuyện vô cùng vô cùng khủng bố!
Thích Ca vọt vào phòng tắm, nhìn vào trong gương, mấy năm nay quả thật gầy đi, lại không thường xuyên luyện tập, trước kia còn mơ hồ có cơ bắp, bây giờ đến cái bóng cũng không còn, làn da cũng chẳng mịn màng như hồi trước.
Khó trách bị Lộc Nhất Bạch ghét bỏ.
Không thể như vậy được!
Thích Ca vừa tắm rửa vừa nghĩ sau khi về phải nhanh chóng rèn luyện, đợi đến lúc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy cái áo sơ mi kia của Lộc Nhất Bạch, tâm tình mới tốt lên được một chút.
Trước kia không thiếu lần mặc áo sơ mi của Lộc Nhất Bạch, khi đó chỉ thấy bình thường, bây giờ hốc mắt lại nóng lên.
Dáng người Lộc Nhất Bạch không thay đổi mấy so với ngày trước, nhưng Thích Ca gầy, nên áo sơ mi mặc lên người y liền trông lớn hơn nhiều.
Thích Ca nghĩ tới dáng vẻ thờ ơ vừa rồi của Lộc Nhất Bạch, dứt khoát không thèm mặc quần, cứ để vậy đợi lát nữa Lộc Nhất Bạch vào đưa quần áo.
Đợi không bao lâu thì có tiếng người gõ cửa, ngay sau đó truyền đến giọng nói của Lộc Nhất Bạch, “Quần áo đã mua về rồi, có tiện không?”
Thích Ca nói với ra, “Tiện”, sau đó cố ý cầm lấy khăn lông lau tóc.
Lộc Nhất Bạch vừa đẩy cửa ra suýt lại lui ra ngoài.
Vóc dáng Thích Ca không lùn, tuy mặc đồ của Lộc Nhất Bạch nhìn có vẻ rộng, nhưng cũng không quá dài, chỉ miễn cưỡng che tới mông, kết quả y không chỉ không mặc quần mà còn cố ý nâng cánh tay lên, chỗ nên lộ hay không nên lộ đều lộ cả.
Lộc Nhất Bạch lia mắt tới cặp chân trắng nõn thon dài thẳng tắp kia, ngón tay nắm chặt tay nắm cửa tới nỗi trắng bệch.
Thích Ca cầm khăn lông, vẫn duy trì tư thế một cánh tay giơ cao, dùng vẻ mặt vô tội lại sửng sốt nhìn Lộc Nhất Bạch.
“Không biết số đo của cậu nên mua đồ thể thao.” Lộc Nhất Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói, “Cậu mặc tạm vậy.”
Thích Ca: “… Vâng, cảm ơn sếp Lộc.”
Lộc Nhất Bạch không hề có phản ứng gì với chiêu câu dẫn của y khiến Thích Ca có chút hoảng, chút uể oải, và cả chút xấu hổ.
Khi y chậm rì rì đi từ phòng nghỉ ra, Kỷ Hạm thúc giục nói, “Trợ lý Thích, anh mau lên, sắp trễ máy bay rồi.”
Lúc này Thích Ca mới nhớ tới chính sự, vội ngồi xuống không ngừng lật xem tài liệu, đến chuyện của Trịnh phu nhân cũng không kịp hỏi.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rốt cuộc cũng kịp giờ lên máy bay, Thích Ca nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng có cơ hội hỏi Lộc Nhất Bạch, “Chuyện Trịnh phu nhân đã xử lý ổn thỏa rồi à?”
Lộc Nhất Bạch ngửi thấy mùi dầu gội sữa tắm giống hệt mình trên người y, phảng phất như quay về quá khứ, thanh âm cũng mềm mỏng hơn nhiều, “Rồi, theo lời cậu nói, báo cảnh sát.”
“Hả?” Thích Ca không ngờ tới hắn lại đi báo cảnh sát thật, ngây người một giây.
Y mặc đồ thể thao, tóc ngoan ngoãn rũ trên trán, cách ăn mặc trẻ trung, cực kỳ giống với bộ dáng năm năm trước.
Thời điểm Lộc Nhất Bạch tỉnh hồn lại, phát hiện tay mình đã theo bản năng duỗi ra vỗ đầu y, “Không có chuyện gì, những người đó đều không quan trọng.”
Tâm Thích Ca như nổi trống, gian nan nuốt xuống, “Thế, với anh mà nói, cái gì mới quan trọng?”
Sắc mặt Lộc Nhất Bạch hơi đổi, thu tay về.
Thích Ca có điểm mất mát, nhưng ngay sau đó lại ý thức được bọn họ đang trên máy bay, Lộc Nhất Bạch không có chỗ để trốn!
Thích Ca đột ngột xoay người, bắt được tay hắn, “Anh Lộc.”
Ngón tay Lộc Nhất Bạch khẽ run lên, nhắm mắt lại, từ chỗ sâu trong yết hầu đáp một tiếng, “Ừm.”
Trong lòng Thích Ca mừng như điên, giọng nói run rẩy, làm rõ với hắn, “Anh vẫn còn nhớ em, có phải hay không?”
Hết chương 19