Nếu có mỗi mình y thì cũng chẳng sao, nhưng bất luận chuyện gì chỉ cần có liên quan tới Lộc Nhất Bạch một chút thôi, Thích Ca liền trở nên rất hẹp hòi, so đo từng tí một.
Trong cuộc sống bình thường nếu muộn đã bị coi là hành vi vô lễ rồi, huống gì là loại chuyện buôn bán hợp tác thế này. Thanh Bách lớn mạnh hơn Diệu Thời gấp mấy lần, mà lại để Lộc Nhất Bạch tới trước chờ, đối phương lại còn không biết tới đúng giờ, ít nhất đã có thể thấy thành ý của bên đó không đủ, chuyện hợp tác này cũng không cần phải bàn tiếp nữa.
“Chúng ta đi không anh?” Đợi thêm vài phút nữa, Thích Ca đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn, y hỏi ý Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, đứng lên, cùng lúc đó điện thoại hắn cũng vang lên, là Kỷ Hạm gọi tới.
Nhận điện xong, Lộc Nhất Bạch lại ngồi xuống lần nữa, “Trên đường tới đây giám đốc Đinh gặp tai nạn xe cộ, bây giờ còn đang ở bệnh viện không tới được, chúng ta tự ăn thôi.”
Thích Ca nghe nói người ta bị tai nạn xe, đương nhiên không tức giận nữa, ngược lại còn rất lo lắng, “Sao lại gặp tai nạn xe? Bị thương có nghiêm trọng lắm không? Chúng ta có nên tới thăm không?”
“Nói đúng ra thì không nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Bọn họ không nói ra địa chỉ, thì hẳn là không muốn chúng ta tới thăm.” Lộc Nhất Bạch bắt đầu gọi món, “Ăn xong chúng ta về nhà.”
Thích Ca yên tâm, không có ý kiến gì nữa.
Lúc hai người ăn xong đã là một tiếng sau đó, Thích Ca đi lấy xe mà cứ có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi đằng sau, lưng cứ ớn lạnh từng đợt. Y theo bản năng quay đầu lại, nơi này chỉ có một chiếc xe đang đậu, không còn ai khác.
Y nhanh chóng lái xe ra ngoài, khi đi ngang qua một chiếc BMW lại phát hiện chiếc xe này không tắt máy, nhưng cửa kính xe thì đóng chặt, không thể thấy rõ bên trong, Thích Ca theo bản năng nhìn biển số xe mấy lần.
Qua chuyện này, hợp tác giữa Thanh Bách cùng Diệu Thời đương nhiên không bàn tiếp nữa, đối phương cũng không sốt sắng tìm tới, cũng không thể để Lộc Nhất Bạch tự tới cửa tìm bọn họ.
Thích Ca vốn còn muốn đi tra xét tình huống của Diệu Thời, nhưng nghe Lộc Nhất Bạch nói cuối tuần này muốn dẫn y đi gặp ông bà ngoại liền lo lắng muốn chết, đang rầu không biết nên tặng cho hai ông bà lễ vật gì, làm gì còn nhớ tới Diệu Thời Diệu Thiếc gì.
Sáng thứ sáu, có một vị khách ghé qua văn phòng của Lộc Nhất Bạch, tên là Lộc Tinh Lam, là chị của Lộc Tinh Thuật.
Sau hội nghị cổ đông, Lộc Tinh Thuật về nhà bị cả nhà họ Lộc mắng té tát, không ai đứng ra bênh vực ông ra.
Phần lớn người nhà họ Lộc đều làm các công việc liên quan tới văn hóa, tính thanh cao đã ăn sâu vào trong xương, bọn họ có thể không thích thương nhân cho lắm, nhưng so ra bọn họ lại càng không thích kẻ phản bội.
Ở công ty, Lộc Tinh Thuật cũng không được yên ổn. Ông ta vốn dựa vào cổ phần công ty cùng với quan hệ với Lộc Nhất Bạch mới có được một chức vụ nhàn tản, không có nhiều thực quyền. Sau khi ông ta phản bội, Lộc Nhất Bạch cũng không khách khí nữa, tùy tiện moi ra vài lỗi hoặc sơ sẩy của ông ta rồi trực tiếp cách chức, đồng thời đưa ra thông báo cấm không cho ông ta ra vào công ty.
Thật ra, nếu Lộc Tinh Thuật thẳng thắn ủng hộ La Phất, Lộc Nhất Bạch đã không để ý. Nhưng ông ta không nên trong lòng thì ủng hộ La Phất, mặt ngoài lại chạy tới chỗ Lộc Nhất Bạch nằm vùng.
Lộc Tinh Thuật không vào công ty được, liền nghĩ tới chỗ ông ngoại bà ngoại Lộc Nhất Bạch. Nghe nói ông ta chạy tới quỳ xuống nhận tội trước mặt hai ông bà, khiến hai ông bà không kiềm được lửa giận, lớn giọng mắng ông ta không có cốt khí. Đừng nói họ cầu tình thay cho ông ta, ngay cả nửa câu bọn họ cũng không đề cập tới với Lộc Nhất Bạch.
Trong khoảng thời gian này Lộc Nhất Bạch cũng không quay về nhà họ Lộc, Lộc Tinh Thuật đã cùng đường bí lối, đến cả chị mình cũng lôi ra được.
Chị của Lộc Tinh Thuật gả cho một vị họa sĩ nổi danh, cũng là nhân vật có máu mặt, Lộc Nhất Bạch không thể chặn người ta ngoài cửa, đánh mặt bà, chỉ có thể mời bà đến văn phòng mình.
“Dì Lam, sao hôm nay dì lại có thời gian tới đây vậy?” Lộc Nhất Bạch tự rót cho bà một tách trà, “Đáng ra dì phải nói con một tiếng, để con đích thân xuống đón dì lên mới đúng.”
Lộc Tinh Lam bảo dưỡng rất tốt, tuổi hơn bốn mươi rồi mà nhìn vẫn như hồi đầu ba mươi, dáng vẻ tao nhã lại đoan chính. Chỉ là chắc bà cũng tự giác mình là bên đuối lý, nên hơi không dám nhìn thẳng vào mắt Lộc Nhất Bạch, “Dì chỉ đi ngang qua thôi, tiện thể muốn lên thăm con. Con bận vậy dì không làm phiền con là tốt rồi, sao có thể để con xuống đón dì.”
Thích Ca ở bên cạnh cũng cười theo, cảnh giác trong lòng hơi giảm đi.
Y từng nghe Lộc Nhất Bạch nói, Lộc Ẩm Khê lúc còn sống có quan hệ rất tốt với Lộc Tinh Lam, chồng Lộc Tinh Lam cũng quen biết với ông bà ngoại Lộc Nhất Bạch từ rất lâu rồi. Nên tuy không gần lắm về mặt huyết thống, nhưng hai nhà vẫn lui tới thường xuyên. Ngày trước lúc Lộc Nhất Bạch không còn mẹ, Lộc Tinh Lam cũng thường xuyên tới chăm sóc cho hắn.
Cũng chính vì lý do đó mà Lộc Nhất Bạch mới có thể đặc biệt quan tâm và tín nhiệm Lộc Tinh Thuật.
Chỉ là không ai ngờ tới, một loại gạo nuôi trăm loại người, Lộc Tinh Thuật chênh lệch quá nhiều so với những người nhà họ Lộc khác.
Thích Ca biết Lộc Nhất Bạch trọng tình nghĩa, y sợ hắn nể mặt Lộc Tinh Lam mà để cho Lộc Tinh Thuật quay trở lại công ty. Vốn dĩ nuôi một kẻ rảnh rỗi cũng không có gì, chủ yếu là từ biểu hiện mấy ngày nay của Lộc Tinh Thuật thì có thể thấy người này không hề có ý định an phận.
“Dì Lam nói vậy nghe xa lạ quá, chỉ cần một câu của dì, con có bận cách mấy cũng phải có thời gian.” Lộc Nhất Bạch nói thật lòng.
Tách trà trong tay Lộc Tinh Lam xoay xoay mấy vòng, vẻ mặt càng lúc càng rối rắm.
Lộc Nhất Bạch lại nói, “Dì Lam, có chuyện gì dì đừng ngại, cứ nói con. Nếu con có thể làm thì sẽ làm, làm không được con cũng sẽ nói thẳng ra.”
Lộc Tinh Lam cúi đầu cười, thả tách trà xuống, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt Lộc Nhất Bạch mà nói, “Cũng không có chuyện gì, dì chỉ đến để xin lỗi mà thôi.”
“Dì Lam nói quá rồi…”
“Chút cổ phần trong tay Tinh Thuật là nhờ có con giúp đỡ mới có thể mua được với giá thấp, chuyện này dì biết. Đứa em trai này của dì đua đòi rồi phản bội lòng tin của con, lúc trước chúng ta quả thật không biết, bằng không đã ngăn cản nó.” Hai má Lộc Tinh Lam đỏ lên, ngay cả phấn cũng không giấu được, “Dì không có ý gì khác, chỉ là muốn nói một câu xin lỗi với con.”
Dù sao bà cũng là nhân vật có danh dự và uy tín, lại là trưởng bối, tuy là người trong nhà bà đuối lý, nhưng phải xin lỗi một tiểu bối như vậy vẫn khiến bà phải ngượng ngùng.
“Dì Lam, dì đừng nói vậy. Việc cậu họ làm vốn không có liên quan gì tới dì, điểm này con hiểu rõ. Thật ra con cũng không tức giận gì với cậu họ, cậu ủng hộ ai là quyền tự do của cậu, con không để ý.” Lộc Nhất Bạch nói, “Nhưng mà cậu họ quả thật đã vi phạm quy định công ty, nếu không cách chức thì khó có thể làm gương cho mọi người. Mặt khác, con là phận cháu không nên nói câu này, nhưng vì là trước mặt dì nên con nói thẳng. Nếu trong tay cậu họ không có tiền không có quyền, có lẽ cậu còn có thể sống yên ổn, nhưng…”
Lộc Nhất Bạch nói đến đó liền dừng.
Lộc Tinh Lam nghe còn có thể đoán được mấy câu trước, nhưng đến câu cuối cùng vẻ mặt bà lập tức nghiêm trọng hẳn lên. Em trai của bà bà hiểu rõ nhất, dù gì cũng là người nhà họ Lộc, lúc trước Lộc Tinh Thuật cũng không phải loại người vì lợi ích mà bán đứng người nhà như bây giờ. Lần này vì sao lại xảy ra chuyện, theo lời ông ta kể lể thì là bị La Phất lừa. Nhưng nói cho cùng, còn chẳng phải do chính ông ta bị danh lợi làm mờ mắt sao.
Lộc Tinh Lam không ngu, bà biết lời Lộc Nhất Bạch nói là đúng, không chỉ là một cái cớ lấy đại ra lòe bà.
Im lặng một hồi, Lộc Nhất Bạch kéo Thích Ca đang há hốc mồm qua, đẩy y lên trước, “À đúng rồi, dì Lam, để con giới thiệu cho dì, đây là bạn trai con Thích Ca.”
Hắn nhẹ nhàng huých Thích Ca một cái.
Thích Ca lập tức ngoan ngoãn cười ngọt, “Con chào dì Lam.”
Lộc Tinh Lam có chút kinh ngạc, vừa rồi bà cảm thấy ngại phần lớn nguyên nhân là do có Thích Ca ở đó.
Bà đến xin lỗi tiểu bối, tiểu bối còn để cho một cấp dưới đứng xem, đương nhiên khiến bà cảm thấy rất mất mặt. Nhưng nếu đây lại là bạn trai Lộc Nhất Bạch, vậy tất nhiên là không giống nữa.
“Dì đã nghe vài chuyện về con, vẫn luôn muốn gặp con, con nhìn đẹp trai ghê ta.” Lộc Tinh Lam thật tâm cười rộ lên, “Tiểu Bạch sao con không nói trước với dì hay mang người ta về nhà, giờ phải làm sao đây, dì tới vội quá không mang theo quà gặp mặt.”
Thích Ca vội vã nói không cần, Lộc Nhất Bạch cũng nói, “Dạo này bận quá, cuối tuần con về.”
“Nhất định phải tới nhà ngồi chơi nha con.” Lộc Tinh Lam lập tức nói.
Lộc Nhất Bạch đáp ứng bà, còn nói vài ba câu chuyện phiếm về Thích Ca, không nhắc gì tới chuyện của Lộc Tinh Thuật nữa.
“Thôi dì không làm phiền hai đứa nữa.” Lộc Tinh Lam đứng lên chào tạm biệt.
“Dì ngồi chơi thêm chút nữa đi ạ.” Lộc Nhất Bạch giữ bà lại, “Kỷ Hạm đang họp, giờ chắc cũng sắp ra rồi.”
Lộc Tinh Lam và Kỷ Hạm cũng quen biết nhau.
“Hôm nay không gặp cũng không sao, bữa nào kêu con bé tới nhà chơi, mấy đứa cùng tới luôn.” Lộc Tinh Lam cầm túi xách lên, “Dì còn phải thuận đường ghé qua Cát Nguyên Ký mua bánh táo tàu nhân hạt thông, tới muộn lại sợ không mua được.”
“Bánh táo tàu nhân hạt thông con có biết, bà ngoại cũng thích ăn món đó.” Lộc Nhất Bạch đích thân tiễn Lộc Tinh Lam ra khỏi công ty, vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt Thích Ca lấp lánh, tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo y, “Sao vậy?”
“Bà ngoại thích ăn đồ ngọt của Cát Nguyên Ký hả anh?” Thích Ca xác nhận với hắn.
Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, nghĩ y có lẽ không biết tới thương hiệu địa phương này, còn cố ý phổ cập cho y nghe, “Bà rất thích, chỉ tiếc là Cát Nguyên Ký không chấp nhận đặt trước, bất kể là ai cũng phải tự xếp hàng đi mua, thường cứ tới trưa là hết sạch hàng. Chứ không thì chúng ta cũng có thể mang một hộp về, chắn chắn bà sẽ rất vui.”
Thích Ca cười toe toét, “Bà ngoại thích ăn loại nào? Trừ bánh táo tàu nhân hạt thông ra còn gì nữa?”
Lộc Nhất Bạch hơi nghi hoặc, “Em muốn đi xếp hàng giờ hả?”
“Khỏi phải xếp hàng.” Thích Ca sốt ruột nói, “Anh nói cho em mau lên, bà thích ăn món nào… Thôi bỏ đi, mỗi loại em đều mua một hộp vậy.”
Y cúi đầu gõ chữ như bay gửi tin nhắn đi.
Lộc Nhất Bạch yên lặng nhìn.
Một lát sau người bên kia trả lời lại, Thích Ca vô cùng vui vẻ, “Đặt mười hộp chắc đủ rồi ha anh?”
Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, “Đủ rồi.”
“Vậy, ông chủ ơi, em có thể xin nghỉ một tiếng để đi lấy quà không ạ?” Thích Ca ngửa đầu, cười tươi như hoa với Lộc Nhất Bạch, “Em muốn đi gặp người nhà bạn trai em, quà này rất rất quan trọng với em đó.”
“Cũng không phải không được.” Lộc Nhất Bạch cười cười, “Nhưng mà muốn xin nghỉ giữa giờ làm để đi làm việc tư thì có phải nên trả giá gì không?”
Thích Ca trừng mắt nhìn Lộc Nhất Bạch, nhanh lẹ nói, “Ông chủ muốn em trả sao? Ôm, hôn, lên giường… gì em cũng làm được.”
Xung quanh đều là nhân viên tới tới lui lui, tuy không dám tới gần bọn họ, hai người nói chuyện cũng nhỏ giọng, nhưng vẫn rất ư là ứ ừ, Thích Ca nói xong mặt cũng hơi đỏ lên.
“Đi thôi.” Lộc Nhất Bạch vậy mà rất bình tĩnh, “Tới garage.”
Thích Ca lập tức đi nhanh hơn, vài bước đã bỏ xa Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch đi theo sau y, không nhanh không chậm hỏi, “Em quen ông chủ của Cát Nguyên Ký à?”
“Quen.” Thích Ca gật đầu, “Anh cũng quen mà.”
Lộc Nhất Bạch: “Là ai?”
Thích Ca: “Trâu Hàn.”
Lộc Nhất Bạch: “…”
“Không nói nhiều nữa, em đi qua đó mang bánh ngọt về trước đã.” Thích Ca gấp gáp lên xe, túm lấy cà-vạt Lộc Nhất Bạch kéo xuống, qua loa mổ một phát lên môi hắn, “Chờ em về rồi anh thích chơi kiểu gì em cũng chiều.”
Lộc Nhất Bạch thấy y lái xe đi, chậm rãi sửa sang lại cà-vạt, mới nhướng mày làm bộ ảo não, “Quên nói cho em, ông ngoại mà không bận thì sẽ tới Cát Nguyên Ký xếp hàng.”
Hết chương 43