Nhưng mà trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?
Thích Ca sắp tan vỡ tới nơi rồi.
Y nhìn mắt Lộc Nhất Bạch, Lộc Nhất Bạch mỉm cười chào hỏi với người trong nhà, “Bà ngoại ạ.”
Hắn nhẹ đẩy Thích Ca một cái, “Đây là Thích Ca. Em mau chào bà đi.”
Mấy chữ cuối cùng là nói với Thích Ca, y vội vàng chào, “Bà ngoại ạ.”
Y miễn cưỡng bình tĩnh lại, cố chấp níu lấy tia hy vọng cuối cùng, hy vọng tất cả đều chỉ là trùng hợp. Bà ngoại Lộc Nhất Bạch vốn thích ăn bánh táo tàu hạt thông, có thể là bà tự mua, chứ không phải là hộp y tặng cho ông lão đâu.
Ngay giây tiếp theo hy vọng của y vỡ nát.
“Hai đứa vất vả rồi, mau vào đi.” Bà ngoại nhìn mấy hộp bánh trong tay Lộc Nhất Bạch cùng Thích Ca, cười vô cùng vui vẻ, “Còn nữa, cảm ơn con đã tặng bà bánh táo tàu nhân hạt thông, bà muốn ăn lâu rồi.”
“Vâng, việc con phải làm mà.” Lần này giọng Thích Ca run run.
Xí hổ quá huhuhu.
Xấu hổ thôi thì không sao, nhưng quan trọng là liệu ông ngoại Lộc Nhất Bạch có nghĩ mình ỷ thế hiếp người không vậy trời?
Vốn đã không có ưu điểm gì rồi, còn quậy thành như vậy nữa, còn có gì cứu vớt lại được?
Bây giờ nhớ lại, Thích Ca mới cảm thấy hành động lúc trước của mình ngu xuẩn cỡ nào, ngu lắm luôn.
Ông ngoại Lộc Nhất Bạch làm gì mà cần y ra mặt giùm chứ?
Lộc Nhất Bạch cũng thật quá đáng, hắn hình như đã biết từ sớm rồi, vậy mà không nói một chữ nào với y.
Chỉ tiếc, bây giờ y không thể quay ra mắng vốn Lộc Nhất Bạch.
Thích Ca luống cà luống cuống đi vào ngay sau hắn, thấy ông ngoại ngồi đọc sách trên ghế sofa, chẳng phải chính là ông lão y vừa mới gặp khi nãy sao?
Bây giờ thì không còn tí tia hy vọng nào nữa rồi.
“Ông ngoại ạ.” Lộc Nhất Bạch đi được hai bước bỗng quay đầu lại, lập tức thấy Thích Ca đông cứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tên ngốc này sao lại bị dọa tới nông nỗi này cơ chứ?
Thích Ca thật sự toát hết cả mồ hôi hột, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lộc Nhất Bạch mới hoàn hồn lại, rồi với cái điệu bộ cứng ngắc ấy nói lắp bắp, “Ông, ông ngoại ạ.”
“Tới đây.” Ông ngoại vậy chứ mà rất bình tĩnh, “Ngồi đi.”
Ông còn đích thân rót cho Thích Ca một tách trà, tay cầm tách trà của Thích Ca run run, “Cảm ơn ông ngoại, hôm nay…”
“Khụ khụ.” Ông ngoại bất chợt ho nhẹ hai tiếng, ngắt lời Thích Ca.
Thích Ca xuất thân ngành thị trường, tuy bây giờ đầu óc đã hoang mang mờ mịt lắm rồi, nhưng vào thời khắc mấu chốt thế này thì tốc độ phản ứng vẫn còn nhanh nhạy chán, y lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Thế là trong một chớp mắt, cả bàn đột nhiên im lặng tới kì dị.
Ông ngoại bấy giờ mới chậm rãi nói, “Hôm nay cảm ơn con đã biếu tặng bánh ngọt cho bà ngoại con, bà ấy thích lắm, cũng phải cảm ơn cả bạn của con.”
Thích Ca liếc mắt nhìn Lộc Nhất Bạch một cái, Lộc Nhất Bạch cười nói, “Đều là việc cậu ấy nên làm thôi ông.”
“Phải ạ phải ạ, toàn là việc con nên làm.” Thích Ca lập tức bắt kịp nhịp điệu, “Lúc trước con không biết bà ngoại thích, biết sớm thì con đã gửi tặng sớm hơn rồi ạ. Con nói với bạn một tiếng để sau này mỗi ngày đều gửi một hộp sang đây ạ, bà ngoại nếu bà muốn đổi món thì chỉ cần nói với con một câu thôi là xong ngay.”
Bà ngoại vui vẻ ra mặt, ông ngoại lại cướp lời nói, “Không cần phải gửi tặng mỗi ngày chi cho phiền phức, lớn tuổi rồi không ăn nhiều đồ ngọt được, bà ngoại con muốn ăn thì ông tự đi mua.”
Trong nhất thời Thích Ca không hiểu lắm rốt cuộc giữa hai ông bà có tình thú gì đó, hay là do thật ra ông ngoại vẫn không ưa y, đành phải quay sang nhìn Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch chớp mắt, ý bảo y không cần phải tranh công với ông ngoại.
Thích Ca liền không nói nữa, còn bà ngoại lại hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì khác, “Cơm nấu xong hết rồi, rửa tay ăn cơm trước đã.”
Dì giúp việc đã bưng đồ ăn lên bàn, Thích Ca nhớ kỹ gia huấn nhà Lộc Nhất Bạch, lúc ăn cơm không dám nói lời nào, cũng không dám tạo ra bất cứ tiếng động gì, chỉ hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt mình.
Sau đó y liền phát hiện, một bàn mười mấy món đồ ăn gần như đều là đồ chay cả.
Thích Ca không biết liệu đây là thói quen nhà bọn họ, hay là họ đang suy nghĩ cho y, cây kim trong lòng cứ dao động qua lại giữa bất an cùng cảm động.
Lúc ăn cơm nhà họ Lộc quả thật không nói chuyện, trên bàn gần như không có một tiếng động nào. Thích Ca nhịn tới khi ăn xong, đang định tìm Lộc Nhất Bạch lặng lẽ hỏi, lại bị ông ngoại gọi lại, “Tiểu Thất, con có biết chơi cờ không?”
“Cờ nào ạ?” Thích Ca sợ hãi hỏi.
Lộc Nhất Bạch không hổ là được học cầm kỳ thư họa từ nhỏ, hầu như có thể chơi tất cả các loại cờ, năm năm trước khi hai người quen nhau, hắn cũng đã muốn dạy Thích Ca rồi. Mỗi tội Thích Ca thật sự không có tài năng trên phương diện này, vậy nên chỉ miễn cưỡng học xong cờ vua, trình độ lại không khác gì cua bò ngang trên bàn cờ.
Ông ngoại vừa hỏi, y lập tức chột dạ quá chừng.
“Hai người chơi cờ vua đi.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ đầu Thích Ca, ý nói y không cần sợ, sau đó theo sau bà ngoại đi mất.
Hai chân Thích Ca mềm nhũn, nhưng không thể không ngồi xuống đối diện ông.
“Ông ngoại à, con chơi cờ dở tệ, ông…”
“Tệ là được rồi.” Ông ngoại lỡ miệng tặc lưỡi, lại đổi miệng ngay, “Ý ông là, không cần phải giỏi như Lộc Nhất Bạch, chơi cho vui thôi, dở hay không cũng chẳng quan trọng.”
Thích Ca mờ mịt hai giây, bỗng nhớ tới lúc trước Lộc Nhất Bạch nói với y, hồi đó hắn bị ông ngoại bắt học này học nọ, trong lòng khó tránh khỏi giận dỗi. Thế nên mỗi lần hắn chơi cờ với ông ngoại đều rất dốc sức, chưa bao giờ nhường ông. Kể từ khi Lộc Nhất Bạch tám tuổi tới giờ, ông ngoại hắn chưa bao giờ chơi cờ thắng hắn.
Trước khi gặp ông, Thích Ca tưởng tượng ra ông ngoại là kiểu học giả nghiêm túc cứng nhắc, kiểu mà nói chuyện với ông thì phải cân nhắc từng câu từng chữ, cười trước mặt ông cũng không thể nhếch miệng lộ răng vậy.
Hôm nay lúc ở Cát Nguyên Ký, y không biết thân phận của ông, chỉ cảm thấy ông có chút được voi đòi tiên. Sau đó cũng hiểu ra, ước chừng là ông ngoại nhận ra mình, mới cố tình làm như vậy. Ông ngoại hẳn là muốn khảo nghiệm y, cảm giác trong lòng Thích Ca tự nhiên sẽ thay đổi.
Tổng thể mà nói, thì vẫn là sợ.
Mãi tới giờ phút này y mới thấy được một mặt trẻ con của ông ngoại.
Chơi cờ thua Lộc Nhất Bạch, liền đòi lại từ vợ Lộc Nhất Bạch, thật sự có chỗ… đáng yêu.
Trình chơi cờ của Thích Ca vốn nát bét, căn bản không cần phải suy nghĩ gì nhiều, dù có vắt hết óc cũng bị ông đánh không còn mảnh giáp.
Thích Ca chơi cờ mà không có chút ham muốn thắng bại gì, chỉ nhìn ông ngoại vui vẻ chính y cũng không thấy vui vẻ theo.
“Ông ngoại, hôm nay không phải con cố tình khoe khoang hay bắt nạt người ta đâu ạ.” Thích Ca vẫn rất lo lắng chuyện hồi sáng, sợ ông có ấn tượng xấu gì với mình, “Chỉ là muốn đối phó với kẻ vô liêm sỉ thì cũng phải dùng cách vô liêm sỉ mới được, lúc đó con…”
“Con không sai.” Ông ngoại khoát khoát tay, “Hôm nay không có xảy ra bất kỳ chuyện gì cả.”
Thích Ca khẽ thở phào, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy hình như tai ông hơi đỏ lên.
Đây là bị sao vậy nhỉ? Một hồi sau Thích Ca mới hiểu ra.
Có lẽ ông ngoại cũng cảm thấy để y thấy được ông bị người ta bắt bí rất xấu mặt, nên mới hy vọng tất cả đều quên mất cảnh ban sáng.
Người trong nhà này đều quá đáng yêu, tâm trạng nôn nóng khẩn trương của Thích Ca chầm chậm bình tĩnh trở lại.
Lúc trước khi gặp người lớn, Thích Ca tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, luôn cảm thấy mình sẽ bị xoi mói bới móc khắp nơi, thậm chí ngay cả tình huống bị đuổi ra khỏi cửa cũng được y thầm mô phỏng trong đầu.
Nhưng thái độ của ông bà ngoại lại khiến y không dám tin, bọn họ với Thích Ca không quá nhiệt tình, cũng không lạnh lùng phân rõ giới hạn. Bọn họ đối xử với Thích Ca như người trong nhà, khiến áp lực lên người Thích Ca bé đi rất nhiều.
Thích Ca nhớ rất rõ, Lộc Nhất Bạch từng nói ông bà ngoại không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, vậy nghĩa là hắn làm rất nhiều chuyện sau lưng y mới có được kết quả tốt của ngày hôm nay.
Lúc này đã không còn sớm nữa, Lộc Nhất Bạch đến gọi hai người đi nghỉ ngơi.
Xét thấy ngày mai còn phải gặp mấy người thân họ hàng khác nữa, đêm nay hai người không về nhà của mình.
Thích Ca đi theo Lộc Nhất Bạch vào trong phòng hắn, bên trong đơn giản tới gần như là quá đáng, đồ trang trí không phải sách thì cũng là sách.
Cho nên, một cái vòng tay thắt nút đồng tâm kết nho nhỏ treo trên đầu giường hắn liền trở nên đặc biệt chói mắt.
Lộc Nhất Bạch thấy vẻ mặt Thích Ca không đúng lắm, nhìn theo tầm mắt y cũng thấy được cái vòng tay đó, vành tay hơi đỏ lên, đi qua định lấy xuống.
Thích Ca bỗng nhào qua, ôm lấy cánh tay hắn, hai mắt sáng trưng nhìn hắn, “Đây là cái lúc trước em tặng cho anh đúng không?”
Năm đó tuy Thích Ca cưa đổ Lộc Nhất Bạch, nhưng cũng giống rất nhiều người lần đầu nói chuyện yêu đương, luôn muốn theo đuổi cái gọi là vĩnh viễn. Y nghe người ta nói nếu tự mình lấy dây đỏ thắt thành một cái đồng tâm kết để người yêu đeo, chỉ cần không gỡ ra thì có thể cả đời ở bên nhau.
Thích Ca giống như đứa ngốc, chạy đi mua dây đỏ, tìm tài liệu dạy cách thắt khắp nơi, tay chân y vụng về, mất mấy ngày mới thắt được hai cái vòng tay. Y trịnh trọng đeo vào cho Lộc Nhất Bạch, còn bắt hắn cả đời không được gỡ xuống.
Khi đó Lộc Nhất Bạch thấy cái thứ ngây thơ này thì lông mày nhăn tít vào nhau, lại nghe nói gì đó mà không gỡ xuống.
Nhưng mà, cuối cùng lại chính là Thích Ca phản bội lời thề của y trước.
Đồ tự mình làm, liếc mắt một cái thôi Thích Ca cũng có thể nhận ra, đây đúng là cái lúc trước.
Hiện tại nhìn thấy cái vòng tay này, rất nhiều chuyện này nọ không cần nói ra cũng đã đủ hiểu. Trong lòng Thích Ca dâng lên một cảm giác không nói nên lời, vừa áy náy lại vừa cảm động, chỉ gắt gao vùi đầu vào trong lồng ngực Lộc Nhất Bạch, không muốn để hắn nhìn thấy nước mắt của mình.
“Lần chúng ta gặp mặt ở Vân Châu, thứ em đeo trên cổ tay có phải cùng một sợi với nó không?” Lộc Nhất Bạch nhẹ nhàng vuốt ve nơi gáy Thích Ca, khẽ hỏi.
Thích Ca ủ rũ gật đầu.
Sau khi chia tay Lộc Nhất Bạch, y không nỡ vứt bỏ vật cũ này, cũng không dám có hy vọng xa vời gì. Vậy nên y tháo nút đồng tâm kết ra, thắt thành một sợi dây thừng đỏ bình thường, miễn là trường hợp không quá trang trọng thì y đều đeo nó. Người khác có hỏi y chỉ một mực nói là để trừ tà.
Sau đó Lộc Nhất Bạch quay lại, trong lòng y chột dạ không thôi, ngay cả chỉ là sợi dây thừng cũng không dám đeo nữa.
Lộc Nhất Bạch không hỏi lại gì, chỉ là nâng cằm y lên, đúng lúc đối diện một đôi mắt đỏ bừng.
Lộc Nhất Bạch cúi đầu, cánh môi mềm mại dán lên mí mắt đang khẽ run run, “Không sao cả, ngoan nào.”
Thích Ca sửng sốt, lập tức quên mất khi nãy đã lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình, nhất định không thể làm chuyện bậy bạ trong nhà ông bà Lộc Nhất Bạch. Y kéo cổ áo Lộc Nhất Bạch xuống hôn lên.
Hai người lăn lộn trên giường, đốm lửa mau chóng bắn ra khắp nơi.
Da thịt lõa lồ chạm vào lớp vải mới mềm mại trên giường, Thích Ca cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại, vội vã chống lên ngực Lộc Nhất Bạch, thở hồng hộc nói, “Không, không được.”
Ánh mắt Lộc Nhất Bạch sâu hun hút, khó thăm dò ra cảm xúc bên trong, hắn thì thầm, “Em chắc chứ?”
Thích Ca từ từ nhắm hai mắt lại, dùng một tia lý trí duy cuối cùng mà nói, “Lỡ bị ông bà ngoại nghe được…”
Lộc Nhất Bạch không nói nữa, không khí trở nên im lặng.
Thích Ca bất chợt có cảm giác bất an, Lộc Nhất Bạch có tức giận không nhỉ?
Y lén mở mắt ra, lập tức nhìn thẳng vào ánh mắt mang ý cười của Lộc Nhất Bạch.
“Anh có cách này, bất kể em có kêu thế nào cũng không ai nghe thấy.” Lộc Nhất Bạch cúi người, bế ngang Thích Ca vào phòng tắm.
Hết chương 45