• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông bà ngoại còn không phản đối, những họ hàng thân thích khác đương nhiên càng không có ý kiến gì.

Thêm nữa, lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của Lộc Nhất Bạch, hắn đã không còn là một doanh nhân bình thường nữa, hắn trở nên thành công như vậy, sẽ không có ai dám làm Thích Ca khó xử ngay trước mặt hắn.

Chuyện Thích Ca lo lắng cuối cùng vẫn không xảy ra, trái tim treo lơ lửng của y rốt cuộc cũng bình ổn lại.

Bọn họ còn gặp cả chị em Lộc Tinh Lam, có thể là Lộc Tinh Lam đã về nhà nói chuyện với Lộc Tinh Thuật, nên lần gặp mặt này Lộc Tinh Thuật gần như chỉ tới làm nền. Ông ta không làm phiền Lộc Nhất Bạch, lại càng không lắc lư trước mặt người lớn trong nhà, những người khác cũng không đề cập gì tới Lộc Tinh Thuật nữa.

Lộc Nhất Bạch đối xử với Lộc Tinh Thuật giống như tất cả những họ hàng thân thích khác, chuyện lúc trước, tất cả đều ăn ý vờ như chưa từng xảy ra.

Mãi cho tới trưa chủ nhật, hai người mới kết thúc lần về nhà gặp mặt trưởng bối này, trở về nhà riêng của Lộc Nhất Bạch.

“Mệt chết em rồi.” Thích Ca vừa vào nhà liền vội vã nằm ườn trên sofa.

Mọi người không làm y khó xử là một chuyện, nhưng trong lòng y tự có lo lắng lại là một chuyện khác.

Lộc Nhất Bạch buồn cười nhìn y một cái, “Có tới mức đó không?”

“Sao lại không tới mức đó chứ?” Thích Ca ghé vào tay dựa của sofa, thều thào nói, “Anh có biết là chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả đời của em không? Mấy bữa nay em không dám thả lỏng một tí xíu nào.”

Lộc Nhất Bạch đi tới, ngồi xuống bên cạnh y, nghiêng đầu cười nói, “Phải là anh liên quan tới hạnh phúc cả đời của em mới đúng chứ nhỉ?”

Có lẽ trên người hắn có một cục nam châm, Thích Ca không kìm được cứ phải dán dính vào hắn, y nhịn không được bắt đầu chuyển sang hướng bậy bạ, “Anh á hả, anh thì liên quan tới hạnh phúc cá nhân của em.”*

*ở đây Thích Ca đang nói “tính phúc” chứ không phải “hạnh phúc” nhưng tiếng Việt mình không có cái từ đó.

Lộc Nhất Bạch, một chính nhân quân tử đúng hiệu, đã bị Thích Ca dẫn đường dắt lối đến nỗi chỉ cần một câu nói của y là có thể liên tưởng đến mấy chuyện không thuần khiết ngay, nên hắn hiểu ý Thích Ca gần như là lập tức.

“Hóa ra em lại lo lắng chuyện này.” Lộc Nhất Bạch nghiêm trang nói, “Không sao, bây giờ chúng ta đang rảnh, vừa lúc có thể kiểm nghiệm một chút.”

Thích Ca ngửa đầu nhìn hắn, “Anh có thể đừng dùng cái giọng bàn công chuyện để nói mấy thứ này với em không? Cứ vậy riết rồi mai mốt nói chuyện công việc với anh em sẽ nghĩ bậy mất.”

“Cái này chẳng lẽ không phải là công chuyện?” Lộc Nhất Bạch nháy mắt mấy cái, “Đây là công chuyện vô cùng quan trọng, còn quan trọng hơn cả công việc nữa.”

Thích Ca: “…”

Hai người đang tán tỉnh nhau, không khí chầm chậm nóng lên, di động của Thích Ca lại đột ngột vang lên.

Là bên nhà cũ gọi điện tới, hẳn là có liên quan tới Dư An Chi, Thích Ca lập tức ngồi xuống nhận điện thoại.

Quả nhiên là chuyện nhà họ Dư, hôm qua cha của Dư An Chi nảy sinh xung đột với một người nào đó, kinh động tới cả cảnh sát, đã bị cưỡng chế đưa tới bệnh viện trị liệu.

“May mà không phải là đánh nhau với An Chi.” Thích Ca thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra để bác Dư đi trị liệu cũng tốt, không thì em cứ phải lo lắng đề phòng bác, sợ bác ấy gặp chuyện không may.”

Lộc Nhất Bạch lắc đầu, “Em không thấy rất trùng hợp sao?”

“Là sao?” Thích Ca sửng sốt.

Sao lại trùng hợp?

Trạng thái tinh thần của bác Dư không tốt, nảy sinh mâu thuẫn với người khác là chuyện bình thường, lần trước chẳng phải đã xảy ra với bọn họ rồi hay sao?

“Bác Dư bị bệnh nhiều năm như vậy cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn, Dư An Chi vừa về ông ta liền gây chuyện tới nỗi vào cục cảnh sát?” Lộc Nhất Bạch kể ra.

“Là bị Dư An Chi kích thích sao?” Thích Ca rõ ràng đã hiểu sai, “Vậy có khi nào nó gặp chuyện gì không? Nhưng ai cũng nói không thấy An Chi đâu cả mà.”

Lúc trước bọn họ trở về đã kích thích tới bác Dư rồi, giờ Dư An Chi xuất hiện, chắc chắn còn kích thích hơn nữa.

Chỉ sợ bác Dư không tự khống chế được mình, làm ra chuyện tổn thương Dư An Chi.

Lộc Nhất Bạch biết y quan tâm quá mức nên không nghĩ rành mạch, đành nói rõ ra, “Anh cảm thấy chuyện này chính là do Dư An Chi làm ra.”

“Hả?” Thích Ca trừng to hai mắt, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của hắn.

Nếu Dư An Chi trở về trấn Tùng Hương, chắc chắn đã hiểu rõ tình huống gia đình mình bây giờ. Cậu đi thăm mẹ mình, đương nhiên cũng không thể vờ như không thấy bệnh tình của ba mình.

Nhưng chính cậu cũng biết, một khi cậu xuất hiện sẽ chọc tới cha mình. Thế nên cậu không lộ diện, nghĩ ra một phương pháp thô bạo nhưng hiệu quả, cưỡng ép đưa cha mình vào thẳng bệnh viện.

Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết.

Còn có một cách nói khác, âm u hơn, rằng có lẽ Dư An Chi vẫn hận cha mẹ cậu năm đó bức bách cậu đến nỗi tự sát, nên giờ quay lại âm thầm trả thù cha mình.

Nhưng đừng nói Thích Ca, ngay cả Lộc Nhất Bạch cũng hiểu xác suất của giả thiết thứ hai rất thấp.

“Nếu giả thiết của anh không sai, vậy có thể chứng minh Dư An Chi hiện tại rất an toàn, hơn nữa đã có năng lực tự bảo vệ mình.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ đầu Thích Ca, “Em cũng đừng quá lo lắng.”

Thích Ca quay sang cười xán lạn với hắn, “Được rồi.”

Y lại gọi một cú qua, nếu phỏng đoán của Lộc Nhất Bạch là thật, vậy quá nửa là Dư An Chi sẽ âm thầm tới bệnh viện thăm cha cậu. Y bây giờ là đang tìm một người để tiếp tục theo dõi cậu, tiến thêm một bước để xác định an toàn của Dư An Chi.

Người bên đó nhanh chóng gửi về tin tức, Dư An Chi quả thật đã tới bệnh viện, cậu nộp một khoản tiền vào tài khoản của cha mình, đồng thời dặn dò các bác sĩ và y tá hết lòng chăm sóc ông.

Cơ mà bọn họ không thật sự thấy người, hẳn là Dư An Chi đã đoán được bọn Thích Ca sẽ kêu người đi tìm hiểu tung tích của cậu, nên nhờ hộ sĩ và y tá chuyển lời giúp: nếu có người hỏi thăm về cậu, cứ nói là cậu đang tốt lắm, không cần phải lo lắng.

“Thế này thì đã yên tâm chưa?” Lộc Nhất Bạch ở ngay cạnh Thích Ca, nghe được hết tình huống kể lại từ đầu dây bên kia.

Thích Ca thở phào một hơi, giờ mới thật sự yên tâm.

“Thế…” Lộc Nhất Bạch dừng một chút, “Chừng nào thì em chuyển nhà?”

Lúc vừa tới Lận Xuyên, Lộc Nhất Bạch phải diễn trò cho đám người La Phất xem, nên phần lớn thời gian đều ở trong nhà ông bà ngoại, Thích Ca thì ở lại nhà của Trâu Hàn.

Sau đó, giải quyết xong chuyện của La Phất thì Dư An Chi lại mất tích, Thích Ca cùng Trâu Hàn đều vô cùng lo lắng, hai người thường xuyên phải trao đổi tin tức, cũng không nhắc gì tới chuyện này.

Bây giờ, mọi chuyện đều đã gần kết thúc, Lộc Nhất Bạch muốn để Thích Ca dọn qua đây ở cùng nhau.

Thích Ca nhớ tới lúc trước trên máy bay Lộc Nhất Bạch nói để y ở trong ký túc xá công ty, liền cố ý nói, “Em cảm thấy ở nhà Tiểu Hàn cũng rất tốt, tạm thời em không định chuyển đi.”

Lộc Nhất Bạch: “…”

Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói, “Vậy cũng được.”

Lúc này đổi thành Thích Ca cạn lời, sao không kiên trì thêm một chút nữa? Cứ đầu hàng nhanh như thế sao? Vậy cũng được là ý gì?

Lộc Nhất Bạch còn nói, “Có tin tức của Dư An Chi rồi, chúng ta có nên báo cho Trâu Hàn một tiếng không?”

Thích Ca đương nhiên chỉ có thể nói “phải”, sau đó liền chuẩn bị gọi cho Trâu Hàn.

Lộc Nhất Bạch đè tay y lại, “Gặp mặt rồi nói, lại nói anh còn chưa chính thức mời Trâu Hàn ăn một bữa. Nói miệng không bằng hành động, để anh mời cậu ta luôn hôm nay đi.”

Dấm chua của Thích Ca nói đến là đến, hệt như bà dì cả, “Anh còn chưa có chính thức mời em ăn một bữa đâu.”

Trong khoảng thời gian này, hai người bận đến sứt đầu mẻ trán, cả hai thường cùng ăn cơm, nhưng chính thức hẹn hò thì đúng là không có.

“Trâu Hàn là người ngoài, em là bạn trai anh, thân sơ khác nhau, cứ mời Trâu Hàn trước đi.” Lộc Nhất Bạch vậy mà còn nói đạo lý với Thích Ca, “Em còn muốn ở tiếp trong nhà người ta, anh không nói một tiếng cảm ơn thì thật là không có phép tắc gì cả, em coi có đúng không?”

Thích Ca: “… Em sai rồi, em chuyển qua nhà anh được chưa?”

Lộc Nhất Bạch: “Nhưng mà nhà của anh không có thoải mái bằng nhà của Trâu Hàn đâu.”

“Anh là đồ quỷ hẹp hòi.” Thích Ca hung hăng hôn hắn, “Em chuyển, nhưng anh phải chính thức mời em ăn trước đã.”

Lộc Nhất Bạch đứng lên, sửa sang lại quần áo, lịch thiệp cúi người một chút, vươn tay phải ra với Thích Ca, “Là vinh hạnh của anh.”

Tim Thích Ca đập bùm bụp không ngừng, nháy mắt như trở về năm năm trước hồi lần đầu gặp gỡ Lộc Nhất Bạch, mỗi một cái nhấc tay của người đàn ông này đều có thể khiến nhịp tim y gia tốc.

Lộc Nhất Bạch nhìn đồng hồ, hỏi ý Thích Ca, “Chúng ta đi xem một bộ phim trước rồi đi ăn cơm tối, em thấy sao?”

Trước kia, thời điểm hai người ở bên nhau đều rất thích xem phim điện ảnh, tuy biết rạp chiếu phim có camera hồng ngoại để nhìn trong bóng tối, nhưng hoàn cảnh tối tăm mờ mịt, cùng với không khí và hiệu ứng âm thanh của một số bộ phim, dễ dàng sinh ra cảm xúc nóng bỏng ám muội.

Thích Ca đặc biệt thích dụ dỗ hắn vào những thời điểm đó, nhìn hắn bị mình đùa giỡn đến đỏ mặt tía tai lại không có chỗ nào để trốn, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Sự ngọt ngào giữa hai người khi đó, không phải chỉ có tiếp xúc thân mật mới thể hiện ra.

Sau này khi bọn họ đã hòa hợp trở lại, thì không có thời gian đi xem phim, bây giờ Lộc Nhất Bạch nhắc tới, lý nào mà Thích Ca lại không đồng ý?

Y chạy đi thay một bộ thường phục có tác dụng tôn dáng.

Lộc Nhất Bạch cười cười, cũng thay một bộ đồ cùng tông.

“Muốn xem phim gì?” Lộc Nhất Bạch hỏi.

“Nào cũng được anh.” Thích Ca không mấy khắt khe trong việc lựa phim.

Vốn mục đích y xem phim không phải là bản thân bộ phim, dù sao bất kể phim gì đi nữa y cũng đều có thể tìm ra trò để tán tỉnh mập mờ với Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa, chủ động lái xe.

Thích Ca ngồi trên xe gọi điện cho Trâu Hàn, kể tình huống của Dư An Chi cho cậu nghe, còn nói thêm tối nay sẽ dọn hành lý đi.

Không biết Trâu Hàn đã nói gì, Lộc Nhất Bạch chợt nghe thấy Thích Ca dùng giọng điệu khoe khoang trần trụi mà nói, “Không được, chồng tao nhất định cứ muốn đi hẹn hò với tao.”

Sau đó Lộc Nhất Bạch còn nghe được tiếng “cút” đầy giận dữ như muốn xuyên thủng màng tai của Trâu Hàn, khóe miệng hắn không kiềm được mà cong lên. Mấy năm chia cách này, may mà bên cạnh Thích Ca vẫn có bạn tốt.

“Sao anh lại cười, xem phim thôi mà vui vẻ tới nỗi đó luôn hả?” Thích Ca cúp điện thoại, lại không nhịn được mà bắt đầu quấy rối Lộc Nhất Bạch, “À em biết rồi! Thật ra anh rất thích bị em đùa giỡn chọc ghẹo đúng không? Lần nào cũng cố ý vờ như ghét lắm, chứ thật ra là anh hiểu rõ tính em, muốn câu em để em tiếp tục chọc anh, nên tính ra em chọc anh làm anh thoải mái lắm chứ gì, anh nói xem có đúng không nào?”

Ở chỗ dừng đèn đỏ, Lộc Nhất Bạch nghiêng đầu nhìn Thích Ca, ánh mắt nóng rực như lửa, “Phải.”

Thích Ca bị ánh mắt ấy đốt cho câm nín, không thể nói nên lời.

Đi vào rạp chiếu phim, hai người đều không để ý đến việc sẽ coi phim gì, Lộc Nhất Bạch đi vào mua vé và đồ uống.

Thích Ca đứng chờ ở cửa, bỗng nhiên bị ai đó đụng phải.

“Ai da, xin lỗi nha.” Một giọng nữ sợ hãi hoảng hốt vang lên.

Thích Ca vừa ngẩng đầu thì thấy một cô gái trẻ tay cầm cà phê, chân tay luống cuống, hai má đỏ bừng.

“Không sao đâu.” Thích Ca cũng không phải người dễ giận, tất nhiên sẽ không so đo với cô, khoát tay tỏ vẻ không sao.

“Nhưng mà, quần áo của anh…” Cô gái chỉ vào ống tay áo của Thích Ca, mặt càng đỏ hơn, “Không thì, để em giặt cho anh…”

Bấy giờ Thích Ca mới nhận ra, cà phê đã đổ ra dây vào tay áo y.

Hôm nay để nhìn cho đẹp trai, y mặc một cái áo khoác sáng màu, thế nên vết bẩn nhìn vô cùng bắt mắt.

“Không sao, tôi tự xử lý được.” Thích Ca thấy người ta sắp khóc tới nơi rồi, chỉ đành cười cười, lại thấy Lộc Nhất Bạch vẫn còn đang xếp hàng, liền trực tiếp đi vào toilet gần đó.

Vết bẩn cà phê gây ra vốn không thể rửa sạch được, Thích Ca không có cách nào, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo.

Sợ Lộc Nhất Bạch phải đợi lâu, Thích Ca đi ra ngoài.

Lộc Nhất Bạch đã không còn ở chỗ khi nãy nữa, tầm mắt Thích Ca đảo một vòng, đột nhiên sững người.

Lộc Nhất Bạch tay cầm hai ly nước đứng ở lối vào, có một người phụ nữ đang ôm chặt lấy hắn.

Trong mắt những người khác, hai người này là một cặp đôi ngọt ngọt ngào ngào. Quả thế, xung quanh đó có không ít người đứng vây xem, thậm chí còn có người giơ máy lên chụp hình.

Nhưng Thích Ca biết bọn họ không phải người yêu gì cả, chắc chắn là tới ăn vạ!

Y lập tức giận dữ, đang định tới hỗ trợ, thì thấy Lộc Nhất Bạch nghiêng ly nước trong tay về phía cánh tay người nọ, chất lỏng tối màu chỉ trong nháy mắt đã dây lên ống tay áo trắng phau phấp pha phấp phới như thể đang cosplay tiên nữ, bẩn bẩn thỉu thỉu dán sát vào cánh tay cô ta, giống như một đống giẻ lau chồng chất trên cánh tay, không còn nhìn ra được chút vẻ tiên nữ nào nữa.

Mấu chốt là chất lỏng trong ly vốn đang để lạnh, lại thêm thời tiết lúc này đã mát mẻ hơn, mặc váy cho xinh đẹp thì đương nhiên không thể ấm áp được mấy. Người phụ nữ nọ bị chất lỏng lạnh lẽo đổ vào người thì thét chói tai, nhưng vẫn không buông tay ra.

Tiếng thét của cô ta thu hút rất nhiều ánh mắt, nơi như rạp chiếu phim vốn có rất nhiều cặp tình nhân tới, vừa nãy hai người ôm nhau khiến chung quanh ai cũng tưởng bọn họ là một đôi. Bây giờ mới có người nhận ra hai người này không giống một đôi, dù có là tình thú cũng không có ai chơi kiểu vậy, không kìm lòng được chỉ chỉ trỏ trỏ bên đó.

Lộc Nhất Bạch không đổi sắc mặt, đồ uống trên tay vẫn tiếp tục nghiêng, “Không buông ra thì tôi sẽ đổ thẳng xuống đầu đấy.”

Người nọ dường như không cho rằng hắn sẽ thật sự làm vậy, trên mặt lộ vẻ chần chừ.

Lộc Nhất Bạch không chút do dự giơ ly nước trong tay còn lại lên đỉnh đầu cô ta.

Hai giọt nước lạnh như băng rơi vào đầu rồi cô ta mới hiểu được, Lộc Nhất Bạch thật sự không phải người biết thương hương tiếc ngọc. Hắn thật sự dám đổ nước lên đầu con gái, đến khi đó người xấu mặt chỉ có mình cô ta, bấy giờ chịu mới buông tay ra.

Hết chương 46

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK