• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Bao nhiêu một đêm? ". Nghe thấy câu này, Cố Tử lạnh lùng nhìn người nói. Một lão già bụng phệ, hói đầu, người toàn mùi rượu. Cô nhíu mày, im lặng không lên tiếng.

" Tôi hỏi cô bao nhiêu một đêm!". Lão ta tức giận quát vì sự im lặng của cô.

" Này ông có ý gì hả? ". Trần Tử Du định đứng lên thì bị cô giữ lại, cô ta nhìn cô khó hiểu. Cố Tử chỉ lắc lắc đầu.

Trần Tử Du nhíu mày:" Cô sao thế? Lão ta đang xúc phạm cô đấy! ".

"Địa bàn của người khác, không nên manh động!". Cô bây giờ không muốn gây sự. Trần Tử Du nghe cô nói cũng có lý nên ngồi xuống. Xung quanh nghe thấy động tĩnh đều dừng lại mọi hoạt động để xem kịch vui.

" Con mẹ nó, chỉ là một con điếm mà giả vờ thanh cao. Tôi hỏi cô một lần nữa bao nhiêu một đêm?". Dáng vẻ không quan tâm của cô như châm dầu vào lửa giận của lão.

Cố Tử chẳng buồn nhìn lão lấy một cái, lạnh lùng buông một tiếng :" Cút!".

" Mày to gan quá nhỉ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Hôm nay tao phải bắt mày nằm dưới thân tao xin tha mới hả giận! ". Lão già định đưa tay kéo cô, Cố Tử liền nhanh chống đạp một phát vào cái bụng phệ của lão, khiến lão lùi ra sau vài bước. Lão chưa kịp định thần thì đã bị cô đấm cho một phát vào mặt, tiếp đó cô xoay người, giơ chân quất vào đầu lão làm lão ngã lăn ra.

Cố Tử bước tới, giẫm mạnh lên khuôn mặt béo tròn của lão, ánh mắt lạnh lùng như muốn xé xác lão ra. Những người nhìn thấy cảnh này đều hú hét không thôi.

" Tôi là người ông có thể chạm vào sao?". Thanh âm lạnh lùng vang lên, cô nhấn chân mạnh thêm một chút như muốn giẫm nát cái đầu của lão.

Lão gào thét, tay nắm chặt cổ chân cô:" Mày thả tao ra, mày có tin là tao sẽ khiến mày không thể sống yên không hả? Không muốn chết thì thả tao ra! ".

" Muốn thì thử đi, tôi cũng muốn chết đây!". Cô tăng thêm lực chân, lão hét lớn đến lợi hại:" Có chuyện gì xảy ra thế? Cô gái, cô làm sao vậy? ". Một người đàn ông trung niên vội vã chạy ra.

Trần Tử Du bước tới gần cô lên tiếng: "Ông là quản lý sao? ". Người đàn ông vội gật đầu:"Đúng vậy! Cho hỏi có chuyện gì xảy ra sao? ".

" Lão già này động tay động chân với bạn tôi!". Trần Tử Du hất mặt về phía lão già đang nằm dưới đất, miệng không ngừng nói "thả tao ra, mày sẽ phải chết!".

" Cô gái đừng làm quá như thế chứ? Chỉ đụng một chút thôi không phải sao?". Quản lý mờ ám đặt tầm mắt lên người cô Cố Tử, nhìn từ trêи xuống dưới với vẻ mặt đầy xem thường, đối với gã đã vào đây thì chắc cũng chẳng ra cái dạng gì.

" Ông...". Trần Tử Du định nói thì bị hành động của Cố Tử làm cho nuốt lại.

Cô đưa tay bóp chặt cổ tên quản lý, bàn tay nổi cả gân xanh. Khuôn mặt gã vì khó thở mà trở nên đỏ bừng, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ không thể tin được.

Mắt cô bây giờ chỉ toàn là sát khí, đôi đồng tử đỏ ngầu đến đáng sợ nhìn tên quản lý đang thoi thóp trong tay và lão béo không ngừng la hét dưới chân. Những người ở đây đều sợ đến co rúm người, có người lại tỏ vẻ thích thú.

" Có chuyện gì ở đây vậy?". Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên.

Thân ảnh cao lớn, lịch thiệp của một người đàn ông đang bước về phía cô. Cô không quan tâm đến chỉ nhìn chằm chằm tên quản lý.

" Anh là ai?". Thấy tên đàn ông lạ mặt xuất hiện, Trần Tử Du càng thêm khó chịu. Lại một tên muốn gây sự sao?

" Tôi là giám đốc của Dark_RS!". Người đàn ông lạnh lùng nói.

Lúc này Cố Tử mới quay sang nhìn người đàn ông, đôi mắt không chút gợn sóng. Anh ta thoáng ngạc nhiên sau đó là vui mừng. Lòng thầm cười nhẹ.

Đúng là có duyên thật!

" Hoá ra là giám đốc, anh xem người của anh này. Khách của các người động tay động chân với bạn tôi, vậy mà tên quản lý này lại nói chỉ chạm một chút thì chẳng sao cả. Còn nói bạn tôi làm quá, anh xem nên xử lý thế nào đây? ". Trần Tử Du thật sự tức giận rồi.

Dám có ý xấu với Mặc của tôi, tôi thiến hết các người.

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt đầy hứng thú:" Thật xin lỗi, vị tiểu thư này cô có thể thả người xuống để chúng tôi xử lý không?".

Cô cũng không muốn giết người, nên quăng tên quản lý xuống. Nhưng chân vẫn giẫm lên lão già bụng phệ kia. Tên quản lý mặt trắng bệch nằm thoi thóp dưới sàn.

" Lôi hắn ra!". Người đàn ông lạnh lẽo nói với thủ hạ ở phía sau, lập tức có hai người mặc vest đen đến lôi tên quản lý sắp chết kia đi.

Hắn nhìn lão già béo phì dưới sàn sau đó dời tầm mắt về phía cô, nói:"À... cô có thể cho tôi xử luôn tên này luôn không?".

Cố Tử chỉ im lặng nhấc chân lên, giẫm mạnh vào mặt lão già, một tiếng "rắc" vang lên giữa không gian lặng thinh. Cô xoay người trở về chỗ ngồi, Trần Tử Du cũng đi theo.

" Xử lý cho tốt!". Người đàn ông nói với chàng trai đeo kính phía sau, rồi bước tới ngồi cạnh cô. Những người khác thấy hết kịch xem thì trở lại cuộc vui ban nãy, có vài người vẫn nhìn chăm chăm cô.

" Xin lỗi hai vị về việc vừa rồi. Tôi là Tần Hi Vũ, giám đốc của Dark_RS!". Tần Hi Vũ cầm ly rượu phục vụ vừa bưng tới nhấp một ngụm, nhìn cô nói.

Cô vẫn không để tâm vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng cô đang chửi thề hàng vạn lần.

Mẹ kiếp, thế quái nào lại gặp tên nam chủ này ở đây chứ? Con mẹ nó chỉ đi giải khuây cũng có thể gặp vai chính.

Lẽ nào ông Trời trách cô sống quá lâu sao?

Trần Tử Du cười nhạt nhìn Tần Hi Vũ :"Ra là Tần tổng, nghe danh đã lâu giờ mới được tận mắt thấy. Hân hạnh!".

" Xem ra tôi cũng nổi tiếng quá nhỉ? Có thể cho tôi biết tên của hai người không? ". Hỏi là như thế, chứ thực ra hắn sớm đã biết mọi thứ về cô rồi. Trần Tử Du nheo mắt: " Tôi tên Trần Tử Du! ".

Cô nhàn nhạt trả lời:" Trình Di Mặc! ".

Tần Hi Vũ nhếch môi :"Chào, Trình tiểu thư! "

" Chào! ". Cố Tử đáp lại qua loa, với vai chính tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều. Anh ta quay sang Trần Tử Du hỏi :"Chào Trần tiểu thư! Chắc cô là em của Trần Tử Lăng nhỉ? ".

" Anh biết anh tôi? " .Trần Tử Du nghi hoặc.

Hắn nhấp một ngụm rượu:" Còn biết rõ nữa là khác!".

" Anh là bạn trai của anh tôi à? ". Trần Tử Du trợn mắt. Cố Tử ngồi cạnh suýt chút nữa đã phun hết rượu ra ngoài.

Rốt cuộc con nhỏ này có biết mình đang nói gì không thế?

"...". Tần Hi Vũ nhất thời câm nín.

Cái người ngu ngốc vẫn thản nhiên hỏi :"Này hỏi anh đấy! Anh là bạn trai của anh hai tôi sao? ".

Tần Hi Vũ vội vã giải thích : "Khụ...khụ... tôi là bạn thân của cậu ấy".

Em gái cậu nghĩ gì vậy Trần Tử Lăng?

Trần Tử Du ngượng ngùng: " À...làm tôi cứ tưởng...xin lỗi nhé!".

" Không sao! Trần tiểu thư hỏi như vậy chẳng lẽ cô không biết tôi? ". Vậy mà tên họ Trần kia lại không nói một tí gì về hắn cho em gái cậu ta biết?

" Tôi chỉ nghe anh hai nói rằng anh ấy có một thằng bạn thân khốn nạn họ Tần thôi, không nghĩ đó là Tần tổng đây! ". Trần Tử Du cười hì hì, vẻ mặt vô tội nói. Cô liếc nhìn biểu cảm của Tần Hi Vũ, chỉ biết cười thầm.

Tần Hi Vũ cố kéo một nụ cười: " Hoá ra cậu ta lại nói về tôi với cô như thế!".

Trần Tử Lăng, tôi mà không đánh chết cậu tôi sẽ không mang họ Tần!

" Còn nữa, anh ấy nói anh là một người bỉ ổi, không biết liêm sỉ, cặn bã, làm mất mặt anh ấy!" . Trần Tử Du không nhận thấy lửa giận của Tần Hi Vũ, tiếp tục chăm lửa.

Đến nước này Cố Tử không thể kiềm chế được nữa, khoé môi cong lên, cười tươi hơn cả thường ngày.

Tần Hi Vũ bừng bừng lửa giận thì bất chợt nụ cười của cô lọt vào mắt hắn, hắn ngẩn người, ánh mắt bị xoáy vào nụ cười ấy. Đẹp thật...

" Này cô cười gì đấy! ". Trần Tử Du khó hiểu lay cô.

" Không, không có gì! " .Cô thu liễm lại nụ cười, tiếp tục uống rượu.

Tần Hi Vũ cũng nhanh chóng thu lại tầm mắt, cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh mà lên tiếng:" Xem ra tôi phải gặp cậu ta để hỏi rõ. Còn bây giờ tôi xin lỗi chuyện lúc nãy vì đã ảnh hưởng tới buổi tối của hai người! ".

" Không sao! ". Trần Tử Du xua tay.

Tần Hi Vũ phục hồi dáng vẻ lịch thiệp:" Để thể hiện thành ý, tôi tặng hai người thẻ thành viên bạch kim, sau này tới đây vui chơi miễn phí! "

" Không cần, sau này tôi không tới đây nữa!" .Tới để gặp nhân vật chính thì chả khác gì tự tìm cái chết, tôi đây thèm vào.

Nghe vậy, Tần Hi Vũ vẫn không thay đổi sắc mặt :" Vậy được, tùy cô, buổi tối hôm nay tôi miễn phí cho hai người thay lời xin lỗi! ".

Không đến nữa? Không sao, tôi sẽ đến tìm!

" Tốt, cứ thế đi! ". Trần Tử Du hớn hở, miễn phí thì ai mà không thích. Ba người ngồi nói chuyện với nhau, nhưng chủ yếu là hai người kia còn cô thỉnh thoảng mới chen vào vài câu.

" Khuya rồi, về thôi! ". Cô nhìn đồng hồ trêи điện thoại thì thấy đã 10 giờ tối, quay sang hối thúc Trần Tử Du.

" Ở lại uống thêm một chút nữa đi Mặc ca ca!". Trần Tử Du ôm cánh tay cô nũng nịu, điều này lọt vào mắt Tần Hi Vũ. Hắn vội áp chế suy nghĩ muốn đánh Trần Tử Du.

" Muốn thì ở lại, tôi về trước! ". Cô đứng lên gật đầu chào Tần Hi Vũ, rồi bước ra khỏi quán bar:" Khó ưa! ". Trần Tử Du bĩu môi rồi nhanh chóng chạy theo cô.

Tần Hi Vũ vẫn ngồi đó, nhìn về phía cửa ra vào. Khoé môi cong lên, mắt tràn ngập ý cười.

END.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK