" Chỉ với cậu? ". Cô nhướng mày.
Nghe vậy, Giang Tự lập tức nổi đoá: " Ý cậu là sao? Ý cậu là tôi không đủ khả năng để PK với cậu à? ".
" Cái này là cậu tự nói! ". Cố Tử không quan tâm tới cậu ta nữa, tiếp tục chơi game.
Giang Tự trợn mắt đuối lý :" Cậu...".
" Này Trình Di Mặc! Tôi nói cho cậu biết, Giang Tự tôi đây thế nào cũng là Đại thần, cậu cùng lắm chỉ chơi được một thời gian ngắn thôi, cậu chắc sẽ thắng tôi sao? ". Giang Tự đầy tự tin.
Cô nhìn Giang Tự cười cười:" Cậu nghĩ sao? ".
Giang Tự kéo ghế ngồi đối diện cô, tự đắc khoe danh của mình:" Thoạt nhìn kỹ thuật của cậu cũng khá tốt, nhưng chắc chắn vẫn kém Đại thần tôi đây! ".
" Vậy sao? Được thôi, tôi PK với cậu! Nhưng thắng thì tôi có được gì từ cậu không? ".Phải có phần thưởng cô mới có hứng thú để thi.
" Cậu có phải tự cao quá không? Chắc gì đã thắng tôi mà còn muốn thứ gì từ tôi? ".Giang Tự lườm cô, dáng vẻ xem thường nói.
Cô nhướng mày :" Vậy thì thôi! ".
Giang Tự nhanh chóng lên tiếng :" Ấy ấy khoan đã! Vậy cậu nói đi, cậu muốn gì? ".
" Tôi muốn một chiếc MV Agusta F4CC! ". Nói xong cô ngước nhìn Giang Tự, chiếc moto này cũng không quá đắc đối với cậu ta. Cậu ta dù gì cũng là đại thiếu gia Giang gia, nên yêu cầu như vậy cũng không quá đáng.
Nghe yêu cầu của cô, Giang Tự thoáng ngạc nhiên: " Đó không phải là moto sao? Cậu có biết chạy không mà muốn thứ đó? ".
Cố Tử nhướn mày:" Không biết chạy thì tôi muốn làm gì? Để trang trí sao?".
Giang Tự đập bàn: " Được! Đến lúc đó cậu chạy cho tôi xem, nhưng mà...chắc gì cậu đã thắng!".
Cô không nhanh không chậm nói :"Đừng nói chắc nịch như vậy. Còn cậu, muốn gì từ tôi?".
" Tôi chỉ đơn giản thôi, nếu tôi thắng thì Di Mặc cậu làm osin cho tôi một năm. Thế nào?". Giang Tự nhìn cô, cậu ta muốn nhìn thấy cảnh cô làm osin cho cậu ta. Chắc chắn là rất vui!
" Thành giao! ". Cô không do dự mà đồng ý. Cô còn không nhìn ra ý đồ của cậu ta sao, chỉ là cô muốn xem vẻ mặt của cậu ta khi bị cô đánh bại như thế nào.
" OK! ".
Giang Tự lấy điện thoại ra vào game, hai người ngồi đối diện nhau tập trung vào điện thoại. Trong lớp có người nghe được chuyện bắt đầu rủ nhau vây kín chỗ ngồi của cô, còn có vài người buông lời khinh bỉ.
Nữ sinh A mỉa mai :" Trình Di Mặc kia chẳng phải là rước nhục vào thân sao? Đại thần Giang Tự là cao thủ trận trăm thắng, cô ta còn mạnh miệng như vậy, đúng là nực cười!".
Nghe thế, nữ sinh cạnh cô ta cũng tiếp lời :" Phải đó, chẳng những vậy cô ta còn muốn Đại Thần Giang Tự đưa phần thưởng cho cô ta khi cô ta thắng. Đúng là tự cao! ".
Nữ sinh B khinh miệt :" Vậy chúng ta cứ chờ xem vẻ mặt của cô ta khi bại trận! ".
Cố Tử không thèm quan tâm tới những lời đó, bây giờ đây nhân vật của cô và Giang Tự đã bắt đầu đánh trêи sàn đấu PK. Càng đánh cô càng cảm thán, tên Giang Tự này quả đúng là Đại thần, kỹ thuật không tồi, có đường lối đàng hoàng. Nhưng đối với cô chẳng là gì, kiếp trước cô là Đệ nhất cao thủ game trong tổ chức. Cô chưa từng thất bại với bất cứ đối thủ nào, kỹ thuật của cô rất khác biệt, lối đánh chưa từng thấy, mỗi lần cô tung chiêu thì sẽ khiến đối phương không kịp trở tay.
Chuyện thắng thua còn tùy vào tâm trạng của cô, nếu cô vui thì sẽ nhường đối phương, cùng đối phương đánh thêm vài chiêu. Còn nếu cô buồn, một chiêu tất thắng.
Hai người đang bước vào giai đoạn kịch liệt, tất nhiên Cố Tử từ đầu đến giờ vẫn chiếm thế thượng phong. Về phía Giang Tự tuy bị cô áp đảo nhưng vẫn có cách đỡ được. Cô thầm khen ngợi sự thông minh của cậu ta.
Quanh hai người bắt đầu có nhiều người hơn, người thì bình luận về trận đánh, người thì im lặng quan sát.
" A, chết tiệt, Trình Di Mặc cậu tung chiêu ác thật đấy! ". Giang Tự bất mãn quát.
" Khốn kiếp, cậu còn nói tôi? Không phải cậu có Thần khí sao? Đây là sự khoan nhượng mà tôi cho cậu đó, đừng có mà trách tôi! ". Nghe Cố Tử nói tục, những người vây xem đều ngạc nhiên. Trình Di Mặc trước giờ ăn nói tuy có phần chảnh choẹ, chua ngoa nhưng chưa bao giờ nói tục. Thế mà hôm nay vì một trận game mà buông lời như thế.
Kiếp trước Cố Tử vốn đã như vậy, mỗi khi chơi game thì hình tượng lạnh lùng, lãnh đạm, kiệm lời của cô liền biến mất không tung tích. Thay vào đó là một ác bá, động chút thì chửi mắng, đối phương chơi tệ thì bảo là ngu ngốc, còn đối phương giỏi thì bảo là kém cỏi.
" Aaaaa! Sao lại thua chứ hả?".
Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về cô, cô thoát game trong sự ngạc nhiên của mọi người. Còn Giang Tự thì đang vò đầu bứt tóc than thở. Cậu ta bây giờ rất ức chế, đây là lần đầu cậu ta bị đánh bại, nhưng bị đánh bại bởi một người vừa mới chơi không bao lâu. Ai mà không tức chứ!
" Tôi chờ phần thưởng của cậu! ". Cô cười nhìn Giang Tự đang tức giận.
" Này Trình Di Mặc! Rốt cuộc cậu đã chơi được bao lâu rồi? ". Dù tức giận nhưng cậu vẫn phải hỏi, thực lực này không phải chơi gần đây mà luyện thành. Cả cậu còn bị đánh bại khi trong tay cậu có cả Thần khí.
Cố Tử nghĩ ngợi chốc lát mới lên tiếng :" Hơn một tháng! ". Giang Tự hung hăn trả lời :" Nói dối! Tôi không tin! ".
" Không tin tùy cậu, về chỗ đi! ". Cố Tử một mặt thản nhiên, không hề quan tâm tới cậu ta.
" Cậu! ". Giang Tự không thể nói được gì, chỉ đành hừ lạnh rồi về chỗ, những người khác cũng tản ra nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng. Họ đều có một suy nghĩ là Trình Di Mặc thật trâu bò. Vốn dĩ sẽ chứng kiến một trận thất bại thảm hại của cô, chỉ là không ngờ kẻ thua cuộc lại là Đại thần Giang Tự của họ. Như vậy chẳng khác nào họ bị cô triệt để tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Những nữ sinh trước đó buông lời mỉa mai Cố Tử, hiện tại lại chẳng hó hé một lời. Mặt mũi lầm lì khẽ liếc cô.
Mọi người vừa rời đi thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, cô mở điện thoại xem thì thấy số lạ, cô chần chừ một lúc rồi ấn nghe.
" Hello Mặc! ". Một giọng nữ vang lên, còn kêu tên cô một cách thân mật. Cô nhíu mày hỏi :" Cô là ai? ".
" Không nhớ tôi sao? Tôi là Trần Tử Du! ". Đầu dây bên kia hớn hở nói. Nghe thế, Cố Tử nhíu mày càng chặt: " Là cô? Sao cô biết số của tôi? ".
Trần Tử Du nói với giọng điệu đương nhiên :" Điều tra là ra mà! ".
Cô chợt nhớ ra, Trần Tử Du là nhị tiểu thư Trần gia, anh cô ta lại là Trần Tử Lăng - Tổng giám đốc Trần thị, muốn biết gì chỉ cần búng tay một cái là tra ra.
" Vậy cô gọi tôi làm gì? ". Cô hỏi.
Trần Tử Du cười nói: " Hôm qua cô nói tên của mình cho tôi, thì tôi đã biết hai chúng ta chung trường, nên đợi khi tôi khoẻ lại tôi sẽ báo đáp cô! ".
" Không cần! ". Suy cho cùng cô cũng chỉ thuận tay cứu cô ta, hoàn toàn không muốn nhận bất cứ sự báo đáp nào. Vì nó chỉ khiến cô cảm thấy phiền toái.
" Như vậy đâu được, tôi nói là tôi sẽ làm, giờ tôi cúp đây. Tạm biệt Mặc!". Trần Tử Du nhanh nhẹn tắt máy không để cô có dịp từ chối.
Cô chỉ biết thở dài, sớm biết như thế đã không cứu người rồi, bây giờ lại chuốc lấy phiền phức.
END.