• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, đôi mắt ảm đạm phản chiếu bầu trời đêm. Nữ nhân đứng trước ánh đèn pha, môi nở nụ cười như có như không.

" Di Mặc, cô từ chối tất cả mọi người chỉ vì một kẻ không bao giờ quay về nữa...như vậy, đáng sao? ". Lâm Gia Hạo bi thương nhìn cô, giọng nói mang chút nghẹn ngào.

Cố Tử im lặng không nói, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn hắn. Chỉ một mực khoanh tay ngước nhìn bầu trời, hơi thở đều đặn không hề động tâm.

" Chính vì cô cứ lạnh lùng như vậy, đã khiến biết bao người đau lòng vì cô, cô biết không?". Đến lúc này, cô mới chầm chậm đặt tầm mắt lên người Lâm Gia Hạo. Môi nhỏ mấp máy lên tiếng :" Tôi nhờ các người thích tôi sao? Tôi nhờ các người quan tâm đến tôi sao? Tôi nhờ các người đau lòng vì tôi sao? ". Lâm Gia Hạo kinh ngạc bởi lời nói của cô. Hắn không nghĩ, cô có thể tuyệt tình như vậy, đến nỗi khiến hắn tổn thương tột cùng.

" Các người chạm đến điểm mấu chốt của tôi, có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?". Cô lặng lẽ nhìn ông bà Trình, rồi lại liếc qua ba người nhà họ Lâm.

" Tiểu Mặc à, ba mẹ xin lỗi! Chúng ta chỉ là không muốn hủy bỏ hôn ước này, cũng chỉ là muốn tốt cho con!". Bà Trình nói.

"Ba mẹ, con biết chuyện này không phải ý của hai người. Phải không chú Lâm, dì Lâm? ". Cô nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên nhưng lại làm ông bà Lâm chột dạ.

"Tiểu Mặc, dì có lỗi với con. Nhưng Tiểu Hạo, thằng bé thật sự rất thích con. Dì làm mẹ, không thể không chiều theo ý của con mình! Với lại, dì cũng rất muốn con trở thành thiếu phu nhân của Lâm gia! ". Lâm phu nhân cố gắng giải thích.

" Con biết không, Tiểu Hạo khó khăn lắm mới có thể mở lòng với người khác. Chuyện khi xưa, nó đã quá đau khổ, chú tin con có thể khiến nó lần nữa động lòng, thì cũng có thể cho nó hạnh phúc. Thế nên, chú phải làm như vậy! ". Chuyện khi xưa của Lâm Gia Hạo cô cũng biết được phần nào. Phải nói là hắn ta cũng khá đáng thương. Nhưng...cô lại chẳng muốn thương hại hắn.

" Mọi người chắc cũng biết vì sao tôi lại rời khỏi Trình gia rồi chứ? Là muốn cho mọi người thời gian ngẫm nghĩ, để tự động giải trừ hôn ước. Nói tôi ngông cuồng cũng được, tùy hứng cũng được. Nhưng ràng buộc tôi thì tuyệt đối không. Tôi chờ đợi suốt một tháng trời để rồi kết quả là bản thân đang nằm trong kế hoạch của mọi người. Làm vậy, mọi người có hiểu cảm giác của tôi không? Cứ như bị mang ra làm trò đùa ấy! ".Cô ngừng một lúc lại nói tiếp:" Có lẽ, mọi người nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua lần nữa đúng không? Thất lễ rồi, lần này không đơn giản là bỏ nhà đi như thế!".

Ông bà Trình nghe thế thì hốt hoảng, lo lắng hỏi :" Tiểu Mặc, con nói vậy là sao? ". Cố Tử cười nhẹ, vẫy tay với ông bà Trình :" Ba mẹ, giữ gìn sức khoẻ nhé!".

Sau đó, cô quay lưng không một chút chần chừ mà nhảy xuống biển. Bóng tối dưới vực nước như một con quái thú hung hãn, cắn nuốt lấy thân ảnh nhỏ bé của cô.

" Tiểu Mặc! ".

Tiếng hét thất thanh của bà Trình vang lên trong không gian chỉ toàn tiếng sóng biển. Một tiếng hét đầy hoảng sợ và thê lương. Bà gấp rúc chạy đến vách đá, tuyệt vọng nhìn nơi con gái mình rơi xuống. Từng giọt nước mắt lăn dài trêи đôi má già nua, tay phải ôm lấy ngực trái, từ từ khụy xuống khóc lóc một cách đau đớn vô cùng. Những người phía sau cũng nhanh chóng chạy đến, họ lần lượt tìm kiếm bóng dáng cô trong màn đêm đen dưới vách đá.

" Mau xuống tìm Tiểu Mặc! Mau cứu lấy con bé!! ". Ông Trình ra lệnh cho đám nam nhân áo đen đằng sau.

" Ông chủ, bây giờ trời đã khuya nếu nhảy xuống biển tìm tiểu thư sẽ rất nguy hiểm! ". Một nam nhân trong đó lên tiếng.

" Tôi không cần biết! Phải nhanh cứu lấy Tiểu Mặc! Nếu không các người cũng đừng hòng sống!! ". Lời nói chứa đầy sự cứng rắn, đe doạ khiến đám nam nhân lúc nãy còn một chút ngập ngừng, liền ngay lập tức sốt sắn.

" Gọi điện cho đội cứu nạn, cứu hoả, cảnh sát, bệnh viện nhanh chóng tới đây!! ". Nam nhân có vẻ là người đứng đầu của đám người kia ra lệnh. Từng người từng người một tản ra tìm kiếm lối đi khác dẫn xuống biển.

Đằng kia, Lâm Gia Hạo bất lực ngã lên nền đá lạnh lẽo. Hắn chẳng thể ngờ, mới đây cô còn đứng nói chuyện với hắn, bây giờ đã vung mình xuống với sóng dữ. Mà tất cả nguyên nhân của chuyện này là vì hắn. Vì hắn cố chấp muốn buộc cô ở bên cạnh, muốn cô mãi mãi thuộc về hắn. Đúng! Tất cả là do hắn! Chỉ vì hắn nên cô mới buông bỏ tất cả kể cả mạng sống của mình!

" Tiểu Mặc, tại sao con lại bỏ rơi mẹ chứ? Tiểu Mặc...". Bà Trình được ông Trình ôm trong vòng tay. Kϊƈɦ động khóc đến lợi hại. Ông Trình cố gắng giữ bình tĩnh để làm chỗ dựa cho vợ mình.

" Ba...". Lâm Gia Hạo đứng dậy, vô hồn nhìn ông Lâm. Có ý khẩn cầu điều gì đó. Ông Lâm như hiểu được, chầm chậm gật đầu.

Hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi ấn gọi. Vài giây sau đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông, thanh âm chững chạc, rắn rỏi :" Alo?".

" Đội trưởng Lập, cho em mượn người của anh được không? ". Lâm Gia Hạo lên tiếng, giọng hắn lúc này đã khàn hẳn.

" Nhóc có chuyện gì sao? Cần mượn bao nhiêu người? ". Lập Bân là đội trưởng chỉ huy toàn bộ quân nhân của Lâm gia. Và là thuộc hạ thân tín dưới trướng ông Lâm. Lâm Gia Hạo và người này cũng xem như anh em thân thiết, mỗi khi gặp nguy hắn sẽ tìm đội trưởng Lập mượn người.

" Toàn bộ! ".

" Cái gì!? Toàn bộ? A Hạo này, em gây ra chuyện gì mà mượn nhiều như thế? Quân nhân chứ đâu phải gạo tiền mà có thể cho em mượn toàn bộ? Không thể được!". Lập Bân nhất mực từ chối.

" Ba em bảo, ở đảo X đang có chút rắc rối! ". Lâm Gia Hạo nói.

" Em đang ở đâu? Anh mang người đến ngay!". Thái độ của Lập Bân nhanh chóng thay đổi.

" Ngoại ô! Anh có năm phút! ".

" Năm phút không kịp. Ba mươi phút!". Chỉ có năm phút, chẳng phải là ép người quá đáng sao?

" Quân khu phía Nam cũng đang gặp trục trặc!". Lâm Gia Hạo nhàn nhạt nói.

" Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi! Tôi đến ngay đây. ". Lập Bân liền cúp máy. Lâm Gia Hạo bỏ điện thoại vào túi, từng bước tiến tới chỗ ông bà Trình.

" Chú Trình, dì Trình con nhất định sẽ tìm Di Mặc về cho hai người! ".

Tại một làng chài ở vùng biển phía Tây...

Ánh nắng mặt trời chói lọi chiếu xuống gương mặt nữ nhân đang nằm trêи nền cát. Nữ nhân nheo mắt lại đưa tay che trước mặt. Nằm một chút, chống người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quang cảnh xung quanh.

" Tới rồi! ".

Cố Tử thả lỏng cơ thể, đứng dậy phủi cát trêи người mình. Hai tay chống lên eo, nhìn từng đợt sóng thi nhau chạy vào bờ. Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cô chỉ muốn chửi thề. Sau khi nhảy xuống biển, cô bơi suốt hai tiếng mới đến được bờ. Trời lại tối đen, sóng biển dữ dội. Nếu không phải thân thủ cô tốt, có lẽ đã chết trôi rồi! Nếu không chết trôi thì là chết cóng! Bây giờ là mùa đông, cô lại nhảy xuống biển, nói không lạnh là giả.

Cố Tử không nhịn được chửi một tiếng :" Con mẹ nó, sớm biết thế đã không nhảy xuống! ".

" Cô gái, sao lại đứng đây? ". Một vài người dân đi ngang qua, thấy cô đứng thẫn thờ thì vội đến hỏi.

Người phụ nữ trung niên nhìn cô từ trêи xuống dưới, mang theo vẻ mặt đánh giá :" Cô gái, hình như cô không phải người ở đây? ". Cố Tử cong môi cười khẽ lên tiếng :" Tôi đến từ thành phố S! ".

Người phụ nữ hỏi :" Ra là người thành thị, sao cô đứng một mình? Không có người nhà đi cùng sao? ". Cố Tử lắc đầu:" Tôi tự đến! ". Là tự bơi đến!!

" Vậy thì cô nên về nhà sớm đi, mùa đông bãi biển này khá vắng vẻ. Nếu không có ai đi cùng cô thì sẽ rất nguy hiểm đấy! ". Người phụ nữ khuyên răn.

" Tôi biết rồi, cảm ơn! ". Cô gật đầu chào rồi rời đi. Một người đàn ông trong số đó như phát hiện ra điều gì, liền thắc mắc :" Cô gái đó...tới đây như thế nào vậy? ".

Người phụ nữ nhìn tên đàn ông như nhìn kẻ ngốc :" Tất nhiên là xe ô tô rồi, còn không thì là phi cơ riêng! Dù gì cô ấy cũng là người thành thị, ăn mặc sang trọng. Chẳng lẽ đi bộ đến đây? ".

" Nhưng chẳng phải từ hôm qua tới giờ chúng ta không thấy chiếc ô tô xa lạ nào, kể cả phi cơ cũng chẳng có hay sao? ". Người đàn ông phản bác.

" Đúng là không có..." Người phụ nữ gật gù đồng tình. Nhóm của bọn họ là thành viên của câu lạc bộ yêu cây cảnh của vùng biển này. Tuy vậy tai mắt của họ khắp nơi, chỉ cần có người lạ tới nơi này thì tức khắc ba phút sau họ sẽ biết. Cư nhiên, cô lại đột ngột xuất hiện nhưng họ chẳng biết một chút gì cả. Tin tức có người lạ đến cũng không có. Khó trách họ không hiểu vì sao cô đến được đây.

" Khi nãy tôi quan sát kỹ, thấy quần áo của cô ấy hơi ẩm ướt, dính đầy cát trắng, nhất là tóc. Nhìn xem, dưới đất còn in cả hình dáng của một người đang nằm! Thử nghĩ, chúng ta không nhận được tin có người lạ tới, vậy mà cô gái này lại ở đây. Có phải cô ấy từ trêи trời rơi xuống không? ". Người đàn ông xoa cằm suy luận.

" Thần kinh, làm ơn nói cái gì thực tế chút đi!". Người phụ nữ trừng mắt.

" Chẳng lẽ...là bơi tới?".

END.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK