“Được rồi, đừng giả bộ nữa, đi nhanh đi, nơi này không phải là nơi cô có thể đến.” Lễ tân châm chọc nói.
Khương Khuynh Tâm nhịn xuống nỗi khuất nhục này, cúi đầu đẩy hành lý, quay người rời đi.
Đêm muộn, rất nhiều khách sạn đã không còn phòng, cô dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm được một phòng với giá ba trăm nghìn trong một khách sạn bình dân.
Chỉ là cô không biết rằng lúc cô vừa vào khách sạn liền có người chụp hình cô rồi gửi vào trong nhóm lớp học cấp ba trước đây.
Tại một bên khác, sau khi Hoắc Hử đến bệnh viện, viện trường của bệnh viện thú y đích thân xuống khám bệnh.
Hoắc Hử mím đôi môi mỏng âm lãnh ngồi ngoài cửa chờ đợi.
Hiện tại anh cực kỳ hối hận, đáng lẽ không nên như bị quỷ ám mà tùy ý kết hôn với một cô gái xa lạ.
Mười lăm phút sau, cửa phòng cấp cửu mở ra.
Viện trưởng Lưu
từ bên trong bước ra, Hoắc Hử lập tức đi đến, gương mặt anh tuấn căng ra hỏi: “Nó thế nào rồi?”
Viện trường Lưu đẩy mắt kính, cười nói: “Mèo nhà anh đã có thai hai tuần rồi.”
Hoắc Hử:
“Chúc mừng chúc mừng.”
Viện trường Lưu hai tay nắm thành quyền: “Chúc mừng anh có thêm thành viên mới.”
Hoắc Hử hít một hơi thật sâu, cố
gắng đè nén sát ý đang dâng trào trong lòng.
Hai tuần?
Vậy chính là trước khi đến Đồng Thành, ở trong nhà cũ tại thành phố Giang Châu đã bị một con mèo vô danh nào đó thừa dịp không có ai mà lẻn vào.
Nếu như để anh bắt được con mèo đó, anh nhất định sẽ lột da róc xương nó.
“Khụ.
Xem ra anh không vừa lòng đứa nhỏ này, có phải muốn bỏ đi không?”
Viện trưởng Lưu đã nhìn thấy đủ loại người nuôi thú cưng, lập tức đoán được mấy phần.
“Nếu như không muốn giũ’ lại có thể làm phẫu thuật triệt sản để loại bỏ thai nhi, nhưng có chút tàn nhẫn.
Tôi vừa siêu âm rồi, bên trong có ba chú mèo nhỏ, một thai ba đứa, được coi là có may mắn đó.”
vẫn còn chưa nói xong liền cảm thấy có một luồng sát ý lạnh lẽo rơi vào trên người mình, viện trưởng Lưu rùng mình một cái, không dám nói chuyện tiếp nữa.
Hoắc Hử âm trầm hỏi: “Mèo mang thai có nôn giống như người không?”
“Việc này còn tùy, phải xem thể chất của từng con mèo.” Viện trưởng Lưu cười giải thích: “Có một số người không hiểu rõ sẽ nhầm lẫn rằng dạ dày của mèo có vấn đề hoặc là ăn nhầm đồ vật linh tinh.”
Hoắc Hử sững sờ, lúc trước không phải anh cũng như thế sao?
Thậm chí còn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu Khương Khuynh Tâm.
Lúc anh rời đi, hình như còn đẩy ngã cô nữa.
Nói như vậy là mình
đã trách nhầm cô rồi.
Anh phiền lòng day day mi tâm, không biết cô gái đó giờ ra sao rồi.
Hoắc Hử: “Được rồi, tôi muốn biết khi mèo mang thai sẽ có những triệu chửng gì, nên dưỡng thai như thế nào?”
Sau đó, viện trưởng Lưu cùng anh nói chuyện hơn mười phút, thậm chí còn đưa cho anh một quyển sách chăm sóc mèo khi mang thai, sau đó dặn dò: “Trong thời gian mèo mang thai nhất định phải chú ý dinh dưỡng, thể chất của mèo nhà anh khá yếu, rất dễ sinh non, tốt nhất nên mời người về để chăm sóc.”
Hoắc Hử:
Anh không biết là đang nuôi mèo hay đang nuôi tổ tông nữa.
Không hiểu tại sao anh lại nghĩ đến tài nấu ăn của Khương Khuynh Tâm, quả thực rất ngon, nhưng lần này dường như mắng quá hung dữ rồi thì phải.
Thôi đợi sau khi trở về, cùng lắm thì tạm thời không nhắc đến việc để cô rời đi nữa.
về đến Vịnh Ngọc Bích, anh mở cửa, bật đèn.
Bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào
đó không thích hợp.
Cửa phòng dành cho khách mở, bên trong trống không, đến cả một bộ quần áo của con gái cũng không có.
Khương Khuynh Tâm đã rời đi.
Anh nhíu chặt mày lại.
Phạn Phạn ở trong lòng anh ủ rũ ” meo” một tiếng, sau khi nhìn quanh tứ phía, mất mát rũ đầu xuống.
Anh buồn bực.
Danh Sách Chương: