• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khương Khuynh Tâm gần như thở không ra hơi, cô không ngờ Hoắc Hử lại có phản ứng kinh khủng như vậy, anh như vậy khiến cố kinh hãi.

“Là…là tôi làm, xin…xin lỗi!”
Cổ cô đau đến mức chảy cả nước mắt, làm cô nhất thời tưởng mình thấy ác quỷ.

Cô thật sự hối hận rồi!
“Cô thật hèn hạ, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy!”
Một ngọn lửa tức giận trào ra từ lồng ngực của Hoắc Hử, tại sao cô lại làm chuyện như vậy? Điều anh ghét nhất trên đời chính là tính kế!
Anh hận cô, nhưng làn da trên
tay anh khiến anh mất đi lý trí, không nhịn được ném cô xuống giường.

Quần áo của Khương Khuynh Tâm nhanh chóng bị xé rách, anh ta lại bật dậy lao vào phòng tắm để tắm.

Rầm một tiếng!
Tiếng sập cửa nặng nề truyền đến, cũng tàn nhẫn đập vào tim của Khương Khuynh Tâm.

Khương Khuynh Tâm vô thức rùng mình, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, anh ấy ghét cô đến vậy sao,
đến mức không muốn động vào cô sao?

Cũng đúng, vốn dĩ là anh đã không thích cô.

Cô sai rồi!
Sai quá vô lí rồi, cô không nên đầu óc mê muội dùng phương thức này!
Khương Khuynh Tâm cụp mắt xuống, vô cùng tự trách.

Tiếng nước rào rào trong phòng
tắm vang lên bốn năm chục phút vẫn không thấy dừng lại.

Cô có chút lo rằng Hoắc Hử sẽ xảy ra chuyện, cố gắng vực dậy tinh thần đi đến gõ cửa, “Anh vẫn ổn chứ, xin lỗi, có cần tôi giúp không…”
“Câm miệng, dù tôi có chết cũng không muốn động vào loại phụ nữ như cô.


Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Hoắc Hử toàn thân ướt đẫm nhìn cô chằm chằm, chỉ là đôi mắt anh đỏ hoe.

Khương Khuynh Tâm há to miệng kinh ngạc.

“Rốt cuộc cô cho tôi bao nhiêu thuốc vậy hả.


” Hoắc Hử không còn chỗ nào để trút giận, thô lỗ kéo cô vào phòng tắm, để cho cô chịu đựng nước lạnh xối xuống.

Nước lạnh như băng dội xuống đầu, Khương Khuynh Tâm rùng mình.

Thấy cô ở trong nước sắp không thở, Hoắc Hử mới buông cô ra, anh thấp giọng mắng một tiếng, đạp mạnh vào cửa, mặc lại quần áo rồi lao ra khỏi nhà.

Khương Khuynh Tâm bối rối ra khỏi phòng tắm, muốn đuổi theo nhưng đã không kịp nữa rồi.

Mười hai giờ đêm.

Khi Hạ Trì vội vàng đến bệnh viện, nhìn thấy Hoắc Hử đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, không biết nên ngưỡng mộ hay là ghen tị mới đúng nữa.

Huhu, thật không công bằng mà, sao không có đại mỹ nhân nào như Khương Khuynh Tâm lao vào lòng cho hắn ôm như vậy.

“Chậc chậc, đến bây giờ mặt cậu vẫn còn đang đỏ lắm.


Hạ Trì hoàn toàn là dáng vẻ đến xem náo nhiệt, “Cần gì phải đến bệnh viện chịu khổ như vậy chứ, trực tiếp đến chỗ Khương Khuynh Tâm là được rồi, đầu xuôi đuôi lọt.


“Cậu thử nói lại một lần nữa xem.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK