• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khương Khuynh Tâm vẫn đang tức giận, liền từ chối,”Thật ngại quá, tôi chỉ là bảo mẫu của mèo nhà anh, không phải của anh.


Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, vẻ mặt của Hoắc Hử lười biếng, khóe miệng có lạnh lùng nhếch lên, “Đây là tình yêu mà cô cứ luôn miệng nói dành cho tôi sao?”
Yêu cái răm.

Lão nương yêu địa vị của mợ nhỏ đó hiểu không hả.

Khương Khuynh Tâm nén một bụng tức giận mở tủ lạnh, lấy ra những chiếc hoành thánh đã gói hôm qua và nấu cho anh ta ăn.

Hoắc Hửnhìn bóng lưng cô qua cửa kéo, trong lòng cũng không vui.

Anh hiện giờ ngoài đồ ăn của người phụ nữ này nấu ra, đồ ăn của người khác nấu đều thấy không hứng thú, cũng không biết cô đã hạ độc gì vào đồ ăn của anh.

Sau bữa sáng của ngày hôm sau.

Khi Hoắc Hử đeo khuy măng sét vào và chuẩn bị đi ra ngoài, phát hiện ra rằng Khương Khuynh Tâm cũng đã thay một chiếc áo khoác ngoài màu trắng.


Bên trong kết hợp với một chiếc áo sơ mi màu hồng đậm, bên dưới mặc chiếc váy dài kẻ sọc và tất da, trông đơn giản mà lão luyện, thu hút mà tinh tế.

Cùng với lớp trang điểm mỏng nhẹ trên gương mặt và đôi bông
tai ngọc trai, anh không thể rời mắt khỏi vẻ ngoài trong sáng, thanh tú và tràn đầy sức sống của cô.

Nhưng ngay giây sau, anh nhận thức ra được là cô muốn ra ngoài, cỏ trang điểm chải chuốt như vậy không phải muốn để anh ngắm.

“Cô lại đi hẹn hò?” Anh hạ giọng, lộ rõ sự không vui.

“Không phải, tôi đi làm, hôm qua tôi đã tìm được công việc rồi, sau khi tan làm về tôi sẽ làm bữa tối, buổi tối tôi cũng sẽ dẫn Phạn
Phạn đi dạo.


Hoắc Hửkhông tìm được cớ để phản bác lại lời nói của Khương Khuynh Tâm, nhưng anh vẫn không đồng ý với việc làm của cô.

“Lại đi phát tờ rơi?”

“Càng không phải, lần này tôi là nhà thiết kế chính.

” Khương Khuynh Tâm hứ một tiếng, xách túi bước ra khỏi nhà.

Hoắc Hử cũng đi ra ngoài ngay sau đó, hai người cùng nhau bước vào thang máy, anh liếc
thấy đường nét vừa mới chớm nở của thiếu nữ mới lớn phản chiếu trên kính, cổ họng khô khốc không thể giải thích được, “Tôi tiễn cô nhé?”
“Cảm ơn, không cần đâu.

” Khương Khuynh Tâm quả quyết từ chối, “Tôi vẫn nên tự lái xe thôi, tôi không muốn đi được nửa đường lại xuống đi tàu điện đâu.


Hoắc Hử:”.


Đây là chê anh chỉ đưa được cô đến trạm tàu điện ngầm?
Anh trước đây nửa đường cũng
không tiễn phụ nữ, không biết tốt xấu.

8 rưỡi.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK