Khương Khuynh Tâm ngơ ngác nhìn ngón tay của anh ta, móng tay được chăm sóc gọn gàng đẹp đẽ, anh ta định làm gì vậy?
Cô chớp mắt, bối rối … sau đó dùng răng cắn nhẹ vào ngón tay anh.
Hoắc Hử thân thể cứng đờ, một luồng điện xa lạ dường như trong nháy mắt lan tràn khắp cơ thể, anh nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên lộ ra vẻ âm u khó tin, “cô đang làm gì vậy?”
“Lẽ nào…không phải có ý này hả.
” Khương Khuynh Tâm thả đầu ngón tay của anh ta, vô tội nói “đầu tiên gõ vào miệng tôi, sau đó giơ đầu ngón tay ra…”
Hoắc Hử:
Anh phát hiện anh không hiểu nổi cấu tạo não cô rồi.
“Khương Khuynh Tâm, trong đầu cô rốt cuộc có những gì vậy hả.
” Anh thật sự thua cô rồi, “Tôi là muốn cho cô nhìn thấy dầu trên tay tôi, cô ra ngoài ăn đêm đúng không, còn không lau sạch miệng đi”
Tai Khương Khuynh Tâm đều đỏ lên vì xâu hô, nêu có thê, cô thật sự muốn đào một cái lỗ trên mặt
đất để trốn đi.
Nhưng sự thật đã phơi bày rồi, cô chỉ có thể kiên trì đến cùng nói: “Vậy cũng không thể trách tôi, ai bảo ngón tay của anh đẹp như vậy, tôi vừa nhìn thấy liền không thể khống chế tình cảm của bản thân.
”
Hoắc Hử thu ngón tay nóng bỏng lại, thấy mặt cô đỏ bừng như mông khỉ mà nói những lời vô liêm sỉ như vậy, đột nhiên bật cười, “Trong tay cô cầm cái gì vậy?”
Khương Khuynh Tâm rùng mình
thì thào nói: “Quần áo của anh, xin lỗi, tôi không cẩn thận mua quần áo cho anh mà tiêu hết tận 1 triệu.
”
Hoắc Hử cau mày, anh trước giờ chưa từng mặc qua đồ rẻ như vậy.
Khương Khuynh Tâm trong lòng cứng đờ, xong rồi, anh ấy quả nhiên là không vui, “Nếu như anh cảm thấy nó quá…”
“Sao lại mua hai bộ giống hệt nhau.
” Hoắc Hử ngắt lời cô.
“Hử?”
Cô ngơ ra, “Bởi vì…đây là bản giới hạn, cả nước chỉ có hai bộ, tỏi không muốn người khác thấy có người mặc đồ giống anh, như vậy là làm nhục anh, làm ô uế anh.
Trong mắt tôi anh là độc nhất vô nhị, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, tôi thấy màu này hợp nhất với anh, tôi muốn thấy anh mặc nó, nhìn mãi không chán, tha thứ cho sự ích kỉ này của tôi nhé.
”
Sau khi nói xong, cô lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, nhưng lại thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười.
“Không tệ, kĩ năng vỗ mông ngựa lại lên tầm cao mới rồi.
” Hoắc Hử đưa tay véo nhẹ má cô, “Sau này không làm được nhà thiết kế nữa thì có thể đến làm thư kí cho tôi, mỗi ngày nhìn thấy cỏ vuốt mông ngựa tâm trạng tôi có thể tốt lên chút.
”
“Anh không tức giận sao?” Khương Khuynh Tâm tròn mắt hỏi.
“Sao tôi lại tức giận?”.
Danh Sách Chương: