• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Editor: Nhaccuabien
Bùi Huyền Trì không nghĩ tới mèo nhỏ sẽ nhạy bén như vậy mà tỉnh giấc, hắn nhịn không được mà cười ra tiếng, xoa xoa mèo nhỏ Tiểu Bạch còn đang nửa tỉnh nửa mơ: "Tỉnh rồi?"
"Meo meo" Vân Lạc Đình lười biếng không muốn cử động, nghiêng đầu chui vào trong lòng ngực hắn.
Hắn cũng không biết cậu đã tỉnh ngủ hay chưa, móng vuốt nhỏ màu trắng để trước ngực hắn, cứ mở ra đóng lại vài lần rồi lại ấn vài cái, chính là không hiểu cậu là đang muốn làm cái gì.
Bùi Huyền Trì thả ra thần thức, nhìn thấy Bùi Văn Ngọc đang đứng ở trên cổng thành chờ người.

Đệ tử tiên môn còn chưa có đến, hắn liền nằm ở trên giường chơi với mèo nhỏ một lúc, đút cho cậu mấy con cá khô.
Mấy bé cá khô này đều là do đầu bếp ở Điện Quảng Phụng làm, sau khi phơi khô tốt thì có thể mang theo bên người, muốn ăn lúc nào thì lấy lúc ấy.
Vân Lạc Đình nằm ở trên giường, ôm cá khô nhỏ cắn rồi lại cắn.
Mặn ngọt vừa phải, rất có độ dai, xương của bé cá vốn dĩ nhỏ, sau khi làm thành cá khô thì rất giòn.
Bùi Huyền Trì nhặt vụn cá khô rơi trên lông mèo nhỏ, lại đút cậu uống ít nước.
Ngoài cửa, tiểu nhị gõ cửa phòng nói: "Khách quan, ta mang ít nước ấm tới."
Lúc thay nước ấm, tiểu nhị cười nói: "Tiên nhân đến rồi, không ít người ở trong kinh thành đều đi ra bên ngoài nghênh đón, khách quan nếu là muốn nhìn thấy bộ dạng tiên nhân, thì nên mau đi đi."
Lần này đệ tử tiên môn phá lệ đến muộn, mãi đến giữa trưa mới có người tới.
Nhưng bọn họ chỉ là dân chúng bình thường làm sao dám trách cứ hành tung của tiên nhân mơ hồ cơ chứ.
Rót xong nước ấm, tiểu nhị xách theo ấm nước xoay người rời đi: " Khách quan, nước đã chuẩn bị xong, ngài nếu còn gì cần phân phó thì cứ nói với ta là được."
Vân Lạc Đình đứng dậy, nhìn thoáng qua bên ngoài, chỗ bọn họ đang ngồi còn cách cổng thành một đoạn đường nữa, nhưng trên đoạn đường này đã chen kín người, rất có cảm giác biển người tấp nập.
Tất cả mọi người đều đổ xô ra đường, phía trước cũng đã đứng chật kín người.
"Đi thôi, về cung trước."
Vân Lạc Đình run run lỗ tai, "Meo meo ~"
- --
Kiệu của Bùi Huyền Trì vừa mới hạ xuống, lập tức có hai cung nữ đi lên tiếp đón.
"Điện hạ, Quý phi nương nương hạ lệnh nô tỳ đứng đây chờ ngài."
Hoàng đế bị thương, Quý phi tuy có ý tìm Bùi Huyền Trì hỏi rõ ràng nguyên nhân, nhưng lại không gặp được người, đơn giản để lại đại cung nữ chờ trước cửa Điện Quảng Phụng.
Bùi Huyền Trì tất nhiên là nhận ra được gương mặt của nàng, nhưng hắn không muốn để ý tới, lập tức đi vòng qua.

Cung nữ thấy thế sửng sốt, vội vàng đuổi theo: "Điện hạ, ta là phụng ý chỉ của Quý phi nương nương ở đây, cũng chỉ vì chờ điện hạ quay về, giờ thỉnh điện hạ đi Cung Thập Phương một chuyến."
Vân Lạc Đình nằm trên vai Bùi Huyền Trì, nhe răng với nàng: "Méooo ——!" Cậu vươn móng vuốt cảnh cáo nàng không được đến gần dù chỉ là nửa bước.
Quý phi có tư cách gì kêu Bùi Huyền Trì tới chỗ nàng?
Nói là vì chuyện của hoàng đế, nhưng đã qua một đêm rồi ông ta hẳn là đã tỉnh lại, ông ta ở bên ngoài tự làm mình té ngã còn muốn trách ai?
Hơn nữa, nếu Hoàng đế nhận định chuyện này có liên quan đến Bùi Huyền Trì, Cẩm Y Vệ đã sớm tới đây bắt người, còn chờ đến bây giờ sao?
Quý phi chưa chắc là không biết chuyện này không có liên quan tới Bùi Huyền Trì, cũng không biết là nàng đang ôm tâm tư gì trong lòng, lại kêu cung nữ thủ ở ngoài Điện Quảng Phụng.
Tóm lại chắc chắn không phải là ý gì tốt.
Cung nữ dừng lại bước chân, mắt thấy Bùi Huyền Trì đi vào trong điện, nàng giương giọng nói: "Điện hạ......"
Thải Hà đi lên, đóng cửa điện lại.
"Ai, chậm đã ——" Cung nữ còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Thải Hà đóng cửa lại, nàng cũng không rảnh lo nghĩ tới cái khác, chạy nhanh đến chống cửa: "Vị tỷ tỷ này, ngươi để ta nói hết lời với điện hạ đã, Quý phi nương nương còn ở trong cung chờ người, ngươi không thể......"
Thải Hà không một chút lưu tình, trực tiếp đẩy người ra ngoài.
"Ai —— ngươi!" Cung nữ nhất thời không dám bắt bẻ, lẳng lặng lui về phía sau vài bước, sau khi nhìn thấy cửa điện đứng sừng sững đóng lại, nàng căm giận gõ hai cái: "Điện hạ, điện hạ! Quý phi nương nương còn đang chờ người đó, điện hạ!"
Vào không được, cung nữ lại không dám trở về, nàng ở đây chờ một buổi tối, thật vất vả mới chờ được người quay về.
Cửa điện đóng lại, nàng liền đứng ở bên ngoài kêu.
Chỉ cần cung nhân đi qua nghe thấy, đến lúc truyền đến tai người khác thì người bị làm mất mặt cũng không phải nàng.
Dù đã cách một cánh cửa nhưng Vân Lạc Đình vẫn có thể nghe thấy tiếng người đứng ngoài kia kêu la.
Nghe thấy tâm liền phiền.
Vân Lạc Đình che lại lỗ tai Bùi Huyền Trì, quay đầu hướng Thải Hà kêu lên: "Meo meooo ——Meo meo!"
Đuổi nàng ta đi, nàng ta không chịu đi thì đánh cho hôn mê rồi mang đi!
Thải Hà sửng sốt, không hiểu tiểu chủ tử có ý gì.
Bùi Huyền Trì vuốt ve lưng mèo nhỏ, ngước mắt nhìn về phía cửa điện.
Thải Hà ngay lập tức hiểu rõ, vội vàng quay người chạy ra đuổi nàng đi.
Một lúc sau, bên ngoài an tĩnh.
Vân Lạc Đình lại một lần nữa nằm trong lòng Bùi Huyền Trì liếm lông.
Thải Hà xử lý xong việc bên ngoài liền tiến vào rót trà: "Điện hạ, lúc ngài rời đi Hạ tướng quân có tới, vì không thấy ngài nên phân phó nô tỳ chờ điện hạ trở về rồi truyền lời cho ngài."

Không trực tiếp kêu thái giám truyền tin, mà hỏi qua ý kiến của Bùi Huyền Trì trước.
Bùi Huyền Trì: "Chuyện gì?"
Thải Hà chần chờ nói: "Hạ tướng quân không có nói nhiều, nhưng sau lưng ngài ấy có mang theo một vị nữ tử, nô tỳ thấy nàng có chút giống với Hạ tiểu thư."
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, tiểu thư Hạ gia?
"Meo meo?"
Có phải Hạ Dục Cẩn đã phát hiện được cái gì rồi không?
Bùi Huyền Trì xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ, hỏi: "Hạ tướng quân hiện giờ đang ở đâu?"
Thải Hà không một chút giấu giếm, nói: "Nô tỳ không biết, nhưng Hạ tướng quân có nói, chờ điện hạ quay về thì đi ra cửa cung tìm thái giám thủ vệ.

Ngài ấy còn thưởng cho nô tỳ một thỏi bạc."
Thấy Bùi Huyền Trì không có ý tứ không cho nàng đi tìm người, sau một hồi rối rắm nàng lại nói: "Nếu điện hạ đồng ý, nô tỳ liền đi tìm Hạ tướng quân."
"Ừ."
Bùi Huyền Trì vốn định đi Hạ gia một chuyến, nhưng phủ Hạ gia có mấy thế hệ ở chung với nhau, sợ rằng đi sẽ gặp được những người khác trong phủ.
"Nô tỳ cáo lui."
- --
"Ngươi cuối cùng cũng quay về." Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Hạ Dục Cẩn bước nhanh đi vào trong điện: "Hôm qua hoàng đế ở điện của ngươi bị té ngã, sau khi hai vị trưởng lão trong nhà biết được sự tình, liền thúc giục kêu ta vào trong cung nhìn thử.

Họ chỉ sợ ngươi bị người ta hiểu lầm rồi chịu uỷ khuất, biết ngươi đi ra ngoài không có ở trong cung mới yên tâm."
Thải Hà rót ra hai chén trà và chuẩn bị một cốc nước ấm cho Vân Lạc Đình, rồi mới đi ra ngoài.
Thấy nàng đi ra ngoài, Hạ Dục Cẩn nhấp một ngụm trà: " Cái này là hoàng đế cho ngươi?"
"Ừ." Bùi Huyền Trì để mèo nhỏ lên trên bàn, đặt vài khối điểm tâm trước mặt cậu: "Lúc ta đến Điện Quảng Phụng đã có mấy thứ này."
Hạ Dục Cẩn gật đầu, hắn vốn định nói qua mấy ngày nữa chọn ít đồ vật trong Phủ tướng quân rồi mang qua đây, nhưng lại sợ Bùi Huyền Trì hiểu lầm, nên không có nhắc tới, tính toán sau khi về phủ sẽ thương lượng lại với trưởng bối trong nhà.
Trước đặt việc này qua một bên, Hạ Dục Cẩn nói: "Đúng rồi, chuyện của Hạ Thanh Thanh......!Chính là nữ tử lần trước rơi xuống nước trong điện của ngươi, ta đã cứu nàng ấy."

"Cứu?"
Vân Lạc Đình cắn điểm tâm đến quên cả nhai, lẳng lặng chờ Hạ Dục Cẩn nói.
"Có người thừa dịp ban đêm ném Hạ Thanh Thanh vào sông đào bảo vệ thành, nàng bị kẻ khác chuốc thuốc mê cho vào bao tải, chỗ mở bao tải bị người ta đóng băng, băng nổi lên làm bao tải mắc kẹt ở gần bờ, lại bị cỏ dại ở chân cầu che khuất, nếu không có người để ý sẽ không ai phát hiện ra nàng."
" Dùng cách này đặc chế bao tải, băng ngâm lâu trong nước sẽ tan hết, túi bao tải mở ra rồi chìm xuống đáy sông, đợi thi thể theo dòng nước trôi ra cũng không biết là mất bao nhiêu ngày."
"Đến lúc đó sẽ không có cách nào điều tra được."
Hạ Dục Cẩn thở dài, nếu không phải hắn hoài nghi Hạ Thanh Thanh vào Điện Quảng Phụng là có vấn đề, tăng số nhân thủ ngầm nhìn chằm chằm nàng, thì cái chết của Hạ Thanh Thanh đã trở thành một cái án treo.
Bùi Huyền Trì gật đầu, bị hạ thuốc mê rồi chết đuối, mấy ngày sau thi thể nổi lên thì đã không còn tìm thấy thuốc mê trong người nàng nữa, làm như vậy có thể coi như nàng tự sát hoặc chỉ đơn giản là nàng trượt chân rồi rơi xuống nước.
Đột nhiên Hạ Dục Cẩn bật cười: "Ngươi đoán xem, người muốn giết Hạ Thanh Thanh là ai?"
"Quý tần." Bùi Huyền Trì không có hỏi lại, nói cực kỳ chắc chắn.
Hạ Dục Cẩn sắc mặt hơi đổi, sau đó chậm dãi nhấc lên một bên lông mày: " Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng có thể đoán ra được?"
Vốn hắn còn tưởng rằng Bùi Huyền Trì sẽ đoán là Thái tử, rốt cuộc lúc đó hành vi của Thái tử thực sự khả nghi.

Hắn không ngờ tới Bùi Huyền Trì lại trực tiếp bỏ qua Thái Tử, định ở trên người Quý Tần.
Vân Lạc Đình cũng quay đầu nhìn về phía hắn, ngơ ngác chớp chớp mắt, "Ô......"
Có quá nhiều người có khả năng làm chuyện này, ngay cả hoàng đế cũng có khả năng, nhưng Bùi Huyền Trì lại đoán chuẩn xác là Quý tần.
Bùi Huyền Trì cười xoa gương mặt mèo nhỏ: " Người ta đắc tội tuy rằng nhiều, nhưng người trước mắt bị ta liên luỵ đến lợi ích nhiều nhất đó chính là Quý tần."
Những người khác đều có mưu dồ khác nhau, chỉ có Quý tần là muốn mạng của hắn.
"Quý Tần kêu Hạ Thanh Thanh bỏ một bao đồ vật vào trong tẩm điện của ngươi, trước đó còn điều hết người trong điện của ngươi đi ra ngoài.

Hạ Thanh Thanh nói, nàng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nên rất sợ hãi vì vậy thời điểm nhìn thấy mèo nhỏ mới hoảng loạn trượt chân ngã xuống hồ nước."
"Xong việc, cái bao đồ vật kia cũng bị thu hồi, cái bao đó bị rách một góc, Hạ Thanh Thanh cảm thấy món đồ trong đó quá quan trọng, còn cố ý dùng khăn tay bọc ở bên ngoài, mặc dù đồ bị mang đi nhưng khăn tay của nàng thì vẫn còn."
"Tuy nó bị rơi xuống nước, nhưng trên khăn tay vẫn là để lại một ít dấu vết, ta đã cho người điều tra nhưng vẫn không tra ra được cái gì, liền mang đến đây cho ngươi."
Nói, Hạ Dục Cẩn lấy ra khăn tay, chỉ vào vài chỗ ở bên trái hoa mai, trên đó có vài vết ám sắc: "Chính là cái này."
Vân Lạc Đình muốn chạy qua nhìn coi, thì bị một mùi hương cổ quái xông vào trong mũi, cậu lập tức hắt xì vài cái.
"Meo meo!" Kêu một tiếng, ngay sau đó lại hắt hơi thêm vài cái nữa.
Nhìn thấy mèo nhỏ ngồi xổm ở trên bàn hắt hơi tới, hắt hơi lui, Bùi Huyền Trì vội vàng duỗi tay ôm cậu xuống dưới, cậu chôn đầu trong lòng Bùi Huyền Trì, chôn sâu một chút rồi lại thêm một chút cuối cùng chỉ để lại cho hắn cái cổ lông.
"Ô ——" Vân Lạc Đình hít hít cái mũi, nước mắt lưng tròng.
Hạ Dục Cẩn nhìn khăn tay, rồi lại nhìn mèo Tiểu Bạch: "Này......!Đây là bị làm sao vậy?"
Bùi Huyền Trì lấy nước ấm cho mèo nhỏ uống, Vân Lạc Đình bị sặc hữu khí vô lực, liền không ngừng uống nước trên tay hắn.

Bùi Huyền Trì nói: "Có lẽ là trên khăn tay có phấn thơm, mũi mèo lại nhạy cảm, cho nên mới bị sặc."
"Ừ." Hạ Dục Cẩn không có hoài nghi, trên khăn tay có hương chi, hương phấn linh tinh cũng là bình thường, bị ngâm nước vài lần, hương thơm phai nhạt.

Tuy mũi bọn họ không cảm nhận được nhưng mũi mèo ngửi thấy cũng là bình thường.
Hạ Dục Cẩn để khăn tay ra xa: " Cái này ta mang về trước, chờ ta tra ra thứ trên nó là cái gì rồi sẽ quay lại nói cho ngươi."
"Làm phiền rồi."
"Thôi, đừng khách khí với ta."
Vân Lạc Đình hơi dừng một chút, cọ cọ tay Bùi Huyền Trì: " Meo meo."
Hương thơm trên cái khăn kia cùng với hương thơm trên quần áo ngươi ngày đó giống nhau như đúc.
Bùi Huyền Trì xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ đang làm nũng: "Không có việc gì."
Vân Lạc Đình nghĩ, lát nữa cậu ngậm bộ quần áo có vấn đề kia ra, Bùi Huyền Trì hẳn là có thể hiểu cậu có ý gì.
Thấy mèo nhỏ phản ứng như vậy, Bùi Huyền Trì cũng có thể đoán được trên khăn tay bị dính hương vị gì.
Trong tiệc sinh thần của Thái Tử hẳn là có người của Quý tần, chắc là thấy hắn không mặc quần áo có hương dẫn dụ, cho nên mới tìm người khác đặt nó ở Điện Quảng Phụng.
Đây là bức thiết muốn trên người hắn lây dính hương vị kia sao?
Hạ Dục Cẩn đến đây, chính là vì muốn đem ngọn nguồn sự việc nói cho Bùi Huyền Trì, để hắn thêm phòng bị với Quý tần, chuyện cũng đã nói xong, hắn cũng không muốn ở lại quá lâu.
Hạ Dục Cẩn nói: "Ta đi về trước, nếu có việc gì ngươi nhất định phải báo cho ta, ta ở ngoài cung, muốn làm cái gì cũng dễ hơn ngươi."
"Ừm."
Vân Lạc Đình nhảy xuống dưới, kéo cổ tay áo Bùi Huyền Trì lắc lắc, ý bảo hắn đi theo mình, cậu ngửa đầu lên kêu: "Meo meo!"
Đi thiên điện tìm quần áo có vấn đề nào.
"Làm sao vậy?" Bùi Huyền Trì duỗi tay muốn ôm cậu.
Vân Lạc Đình né tránh tay hắn: "Meo meoo meo meoo ~!"
Sau đó chỉ nghe xoẹt một tiếng.
Móng vuốt Vân Lạc Đình dừng lại, đôi mắt mèo mở to mờ mịt, cậu cứng đờ người cúi đầu, liền thấy tay áo ngoài của Bùi Huyền Trì bị rách một lỗ, còn thấy mấy đầu sợi chỉ lộ ra bên ngoài.
Vân Lạc Đình lập tức quyết đoán, một móng vuốt vỗ vào cái chỗ bị rách, móng vuốt Tiểu Bạch đã che khuất cái lỗ kia rồi.
Làm như vậy sẽ không ai nhận ra nữa.
Vân Lạc Đình lặng lẽ ngước mắt, trong lòng yên lặng cầu nguyện Bùi Huyền Trì không có chú ý tới vấn đề nhỏ ở bên này, kết quả cậu nhìn không nghiêng không lệch vừa vặn đụng vào đôi mắt chan chứa ý cười của hắn.
Vân Lạc Đình: "......"
Nếu ta nói đây là do chất lượng áo có vấn đề, ngươi sẽ tin tưởng sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK