• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bùi Huyền Trì giơ tay lên xoa đầu mèo nhỏ, giúp cậu vuốt lông hỏi: "Làm sao vậy?"
"Meo meo ~" Vân Lạc Đình tới gần rồi chống lên trán hắn, nói: "Bồ câu đưa thư gửi thư tới, ta kêu nó để thư lên bàn, nó không chịu.

Sau đó ta phát hiện nó muốn mổ đuôi ta, sau đó......"
Sắc mặt Bùi Huyền Trì đột nhiên trầm xuống, hắn dùng đầu ngón tay cuốn lấy đuôi mèo nhỏ hỏi: "Bị mổ rồi?"
Vân Lạc Đình lắc đầu: "Không có, nó bị ta phát hiện.

Ta đuổi theo nó, nó bay tới bay lui, liền làm rơi vài thứ."
"Không có việc gì, lỡ rơi rồi thì thôi, chỉ cần không bị thương là được." Bùi Huyền Trì vuốt ve cái đuôi lông xù của cậu.

Đầu ngón tay cọ qua móng vuốt mèo nhỏ, rồi thả ma khí từ đầu ngón tay ra, để nó quấn lấy kiểm tra xem mèo nhỏ có bị thương hay không.

Hắn thản nhiên nói: "Về phần con chim bồ câu kia, chờ về kinh......"
"Cục cục!"
Con bồ câu đưa thư vừa mới trốn thoát lại quay trở về, chui qua cái lỗ trên cửa sổ.

Nó đập cánh kêu lớn giống như đang cáo trạng vậy.
Đồng tử mèo trắng nhỏ chợt co rút lại, chậm rãi nheo mắt nhìn chằm chằm vào con bồ câu đưa thư, không thèm chớp mắt lấy một cái.
"Cục cục ——!"
Vân Lạc Đình đạp chân lao về phía trước, chuẩn bị nhảy lên không trung.

Lại bị Bùi Huyền Trì ôm lấy từ trên cao, ôm cậu về trong lồng ngực hắn.
"Cục cục!" Bồ câu đưa thư chạy nhanh, lại thấy mèo trắng nhỏ bị bắt lại.

Nó liền ở giữa không trung khoe khoang múa máy.
"Meo meo!" Vân Lạc Đình mở to hai mắt, lắc lắc cái đuôi, muốn xông lên đánh một trận với con bồ câu đưa thư kia.
Bồ câu đưa thư không những khoe khoang mà nó còn cao cổ kêu lên vài tiếng.

Ngay sau đó, nó bị một dòng khí cuốn vào trong tay Bùi Huyền Trì.

Bị nắm chặt ở trong lòng bàn tay, bồ câu đưa thư trợn tròn đôi mắt hình hạt đậu: "Cục......"
Bùi Huyền Trì rũ mắt nhìn con bồ câu đưa thư.

Hắn suy nghĩ vài lần trong đầu, không tự mình động thủ, mà đưa bồ câu đưa thư cho mèo nhỏ: "Ta đi xem trong thư viết cái gì, ngươi tự chơi một lát đi."
"Meo meo ~" Vân Lạc Đình dùng chân đè lại con bồ câu đưa thư đang định chạy trốn, ngẩn đầu lên cọ cọ tay Bùi Huyền Trì.
Dưới nanh vuốt của mèo con bồ câu đưa thư chỉ còn cách nịnh nọt, nó run run cánh: "Cục cục."
Vân Lạc Đình chậm rãi nheo lại đôi mắt, duỗi móng vuốt.

Bồ câu đưa thư lùi lại nửa bước.

"Cục......!Cục cục!"
- --
Tiếng la hét trong phòng dần dần nhỏ xuống.
Bồ câu đưa thư mệt mỏi run run đôi cánh, nằm ườn trên xà nhà kiên quyết không bay xuống.

Vân Lạc Đình liếm móng vuốt, không tiếp tục đánh nhau cùng bồ câu đưa thư nữa.

Thay vào đó cậu nhảy xuống giường chạy đến bên Bùi Huyền Trì, nhảy lên trên đùi hắn rồi đứng dậy, chân trước để ở bên cạnh bàn: "Meo!"
Trong thư viết gì thế?
Bùi Huyền Trì ôm lấy mèo nhỏ, thấy cậu muốn nhìn thư, liền kéo thư xuống thấp hơn để cậu nhìn cho dễ.

Vân Lạc Đình nhìn lá thư, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bùi Huyền Trì.

Không đọc được.
Dùng móng vuốt chọc chọc bức thư, mèo nhỏ dùng ánh mắt thật vô tội nhìn hắn.
Ta không biết mấy chữ này.
Mèo nhỏ nhìn như có hơi bất lực, Bùi Huyền Trì bật cười, nói: "Chứng cứ buôn lậu muối được vận chuyển suốt đêm đưa vào hoàng cung.

Tối hôm qua, hoàng đế triệu Thái tử vào cung, phế Thái tử, giáng làm thứ dân." Dừng một chút, Bùi Huyền Trì lại nói: "Vì sợ quấy rầy đến việc dưỡng thai của Thuần Phi, nên chuyện này vẫn chưa bị lộ ra."
Cho đến khi tin tức được truyền đi, chuyện phế Thái tử cũng chỉ có thể coi như là khẩu dụ của hoàng đế, chừng nào thánh chỉ thật sự được hạ xuống vẫn còn chưa biết.

Nếu ông ta thật sự không muốn để Thuần Phi biết được chuyện này, chỉ sợ còn phải chờ rất lâu thánh chỉ mới có thể được hạ xuống.

Thuần Phi nhờ vào cái thai này đã cứu được Thái tử hai lần, lần đầu tiên là lúc bị cấm túc, lần thứ hai là lúc này.
Vân Lạc Đình nghiêng nghiêng đầu, cái này có phải hơi quá nhẹ tay hay không?
Chỉ là bị mất đi ngôi vị Thái tử, không đau không ngứa.
Bùi Huyền Trì nói cho mèo nhỏ những lời viết ở mặt sau bức thư: "Hoàng đế trong cơn tức giận đã đề cập tới chuyện quốc sư và Thái tử tính kế ông ta.

Vì Hạ Dục Cẩn không biết chuyện này ra sao nên cũng viết thêm mấy câu này vào."
Sợ thiếu thông tin quan trọng, nên trong thư Hạ Dục Cẩn viết vô cùng cẩn thận.
Nghe vậy, Vân Lạc Đình không nhịn được chống lên trán hắn hỏi: "Quốc sư đã mang Tùy Bình về.

Hắn không bị ngươi nắm được nhược điểm ở trong tay, chẳng lẽ không tìm cơ hội rửa sạch quan hệ của mình với Thái tử sao?"
"Hắn tạm thời không dám đắc tội với ta, Tùy Bình được tìm thấy ở trong Điện Phong Hoa của Thần Phi.

Lúc đi tìm người, chính là Hoàng Thượng đi tìm cùng với Quốc sư."
Sở dĩ để Tùy Bình ở trong Điện Phong Hoa, chính là muốn cho Quốc sư một cơ hội.

Hắn không cần rửa sạch mình và Thái tử có cùng một giuộc hay không.


Chỉ cần biến chuyện hợp tác thành việc bị Thái tử bắt cóc nhi tử.

Hắn bị ép buộc nên mới bất đắc dĩ làm ra những chuyện này, tất nhiên lời giải thích này càng hợp lý hơn.

Không có bất ngờ xảy ra, Quốc sư cũng sẽ làm theo an bài của Bùi Huyền Trì.
Có khúc mắc với Bùi Huyền Trì thì có tác dụng gì.

Chuyện trước mắt tất nhiên phải nhìn về phía trước, chỉ một mực muốn trả thù Bùi Huyền Trì, không những không thể rửa sạch vấn đề trên người mình, mà còn rất có khả năng làm Bùi Huyền Trì tức giận, rồi nháo cho mọi người biết đến chuyện khế ước sinh mệnh.
Đến lúc đó mới càng phiền toái, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tùy Bình.

Chỉ sợ đến lúc đó ngay cả hoàng đế cũng có thể động tâm.

Quốc sư tất nhiên sẽ không mạo hiểm.

Nghe theo lời Bùi Huyền Trì vạch ra, mới là đường ra tốt nhất của hắn bây giờ.
"Lúc ấy không gây nên cái sóng gió gì, bởi vì hoàng đế sủng ái Thuần Phi.

Nên chuyện Tùy Bình bị bắt cũng bị tính lên đầu Thái Tử, nhưng đã lâu vẫn chưa được xử trí.

Không lâu sau đó quốc sư lại cáo lão hồi hương, đây cũng là uy hiếp đến hoàng đế.

Lúc ấy ở trong Ngự Thư Phòng, quốc sư có đề cập đến chuyện linh nhãn, nói rõ ta không có linh nhãn trời sinh.

Là Thái Tử lập một bàn cờ lớn, âm thầm tính toán, đợi đến lúc cánh chim đầy đủ, trong lúc lơ là để hoàng đế phát hiện ra "linh nhãn"."
Sau khi Hoàng đế biết việc này tất sẽ cẩn thận xem xét.

Ông ta chịu thả Bùi Huyền Trì ra cung, chính là bởi vì hoài nghi Bùi Huyền Trì.

Bây giờ lời quốc sư nói càng tăng thêm bằng chứng.

Chuyện này vừa ra, vị trí Thái tử, cho dù Thuần Phi có muốn bảo vệ cũng không thể giữ được.
"Chuyện linh nhãn không thể nói nhiều, nhưng chuyện buôn lậu muối lần này đã trở thành lý do viết trên thánh chỉ.

Thái tử và quốc sư có ý đồ cấu kết dùng lĩnh nhãn giả để tính kế hoàng đế, mưu triều soán vị."
Bùi Huyền Trì xoa vuốt mèo, không chút để ý nói: "Trong lòng hoàng đế từ lâu đã có nghi ngờ.

Ta liền thuận thế chứng thực suy đoán của ông ta."

Chỉ là không nghĩ tới, chuyện đã phát triển đến nước này, vậy mà chỉ bị giáng làm thứ dân.

Hoàng đế đúng là điên rồi.
Vân Lạc Đình nhăn mày, truyền âm nói: "Vậy lần này Thái Tử chẳng phải sẽ lại thoát nạn hay sao?"
Nếu thay là hoàng tử khác, hơi có ý định mưu triều soán vị đều sẽ bị kéo ra ngoài chém.

Thái Tử vài lần phạm phải tội chém đầu, vậy mà luôn dễ dàng tìm được đường sống trong chỗ chết?
Mặt mũi của Thuần Phi cũng không khỏi hơi quá lớn đi.
Bùi Huyền Trì nói: "Sẽ không, ta có an bài khác."
Hắn thấy hoàng đế nhiều lần mềm lòng với Bùi Văn Ngọc, tất nhiên sẽ làm tốt mọi chuẩn bị.

Thành hay không thành, lần này Thái tử đều không thể trốn thoát.
Vân Lạc Đình gật gật đầu, cậu đang muốn dò hỏi phải an bài ra sao, thì từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Điện hạ, cơm trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ đưa lên sao?"
"Vào đi." Bùi Huyền Trì bế mèo nhỏ lên: "Kêu bọn họ chuẩn bị ít thức ăn ở huyện Đỉnh Đông.

Lát nữa xem thích ăn món nào, lúc về thì mang một ít hồi kinh."
"Meo meo ~"
Con rối mang lên vài món ăn, ít rau xanh, nhiều món ăn mặn và hải sải.

Có ít cua tuy không phải mùa, nhưng cũng không phải hoàn toàn là vỏ không, vẫn có một chút thịt.

Trừ cái này ra, còn có vài món đồ ăn Vân Lạc Đình nhìn không ra, màu sắc nhìn qua cũng rất đẹp, có cảm giác hương vị không tồi.

Điểm tâm liên quan cũng được mang lên, còn có nước canh.

Món canh cũng được nấu bằng hải sản, còn có cả sò trong đó.
Lúc con rối đi ra ngoài, cũng mang bồ câu đưa thư ra ngoài đút đồ ăn cho nó.

Phủ Tướng quân đưa bồ câu đưa thư cho Vương phủ, toàn là do hắn chăm sóc, bây giờ cũng đến thời gian cho nó ăn rồi.

Nhìn bồ câu đưa thư không có sức lực bị mình xách ở trong tay, con rối nghi ngờ lắc lắc nó, cảm giác bồ câu đưa thư có hơi yên tĩnh.

Trước đây mỗi lần bắt bồ câu đưa thư, nó từ lâu đã vùng vẫy muốn mổ hắn, bây giờ lại không hề động đậy.
Hắn nuôi nhiều bồ câu đưa thư như vậy, nhưng chỉ có con này là hiếu động nhất.

Ở trong chuồng bồ câu không những nhảy lung tung còn đánh nhau với những con bồ câu khác.

Mấy con bồ câu khác cũng xông lên đánh nó, lúc đó nó đều sẽ rúc vào một góc, chờ hắn qua đây cho nó ăn, nó lại bắt đầu gân cổ lên kêu to.

Những con bồ câu đánh nhau khác đều bị phạt, chỉ có con này là đi khoe khoang khiêu khích, cười hề hề.

Sau vài lần náo loạn hắn cũng không dám thả con bồ câu này với mấy con khác ở cùng nhau nữa, sợ nó bị vây đánh.

Lần trước bị một đám bồ câu vây quanh nhổ trọc lông chim ở đỉnh đầu.


Sau này đổi lồng sắt mới cho nó, nó còn khoe khoang đỉnh đầu trọc của mình, ngậm đồ ăn ném vào mặt con bồ câu khác, vừa ném vừa kêu.

Bồ câu ở trong lồng ban đầu sẽ tức giận mổ lồng sắt, vỗ rớt mấy cái lông chim.
Bây giờ nhìn qua......!Lại vô cùng thành thật.
- --
Bùi Huyền Trì dùng lý do bị trọng thương tạm thời ở lại huyện Đỉnh Đông, không vội trở về kinh.

Sau bữa cơm trưa, Bùi Huyền Trì đứng bên bàn mài mực, chuẩn bị gửi một phong thư về.

Kêu Hạ Dục Cẩn không cần lại nhắm vào Thái tử, tránh chọc làm hoàng đế phiền chán, lại ghi hận Hạ gia.

Trong chuyện này vẫn nên một vừa hai phải.

Nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần chỉ sợ sẽ phản tác dụng.
Vân Lạc Đình hóa thành hình người, cầm lấy thỏi mực trong tay hắn rồi đổ thêm ít nước vào nghiêng mực: "Ngươi nói xem, Bùi Văn Ngọc lần này còn có khả năng xoay người nữa hay không?"
Trong lòng cậu có chút không rõ ràng, dù sao Bùi Văn Ngọc cũng là vai chính trong nguyên tác, nếu đổi thành người khác thì đã bị xử lý từ lâu rồi.
Bùi Huyền Trì không chút do dự nói: "Không thể nào."
"Không cần lo lắng chuyện này." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Hắn trốn không thoát đâu."
Thấy Vân Lạc Đình giống như vẫn là rất để ý chuyện này, Bùi Huyền Trì nghĩ một chút, đẩy đĩa điểm tâm đến trong tầm tay cậu: "Ăn ít điểm tâm đi."
Vân Lạc Đình chọn một khối bánh hình đám mây trắng, bẻ thành hai nửa, một nửa đút cho Bùi Huyền Trì, một nửa để mình ăn.

Thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn một cái, nét chữ của Bùi Huyền Trì rất đẹp.

Cậu tuy rằng thường xuyên bồi ở thư phòng, nhưng lại hiếm khi thấy Bùi Huyền Trì viết nhiều chữ như vậy, đại đa số thời gian đều thấy hắn vẽ bùa, vẽ tranh là chính.
Lúc viết xong, Bùi Huyền Trì gấp thư lại để ở bên cạnh, đợi một lát nữa con rối vào liền giao cho nó.
Bùi Huyền Trì nhìn bầu trời bên ngoài, nói: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi ra ngoài một chút nhé?"
Huyện Đỉnh Đông ít người, hắn có con rối có thể luôn luôn đi theo bên người bảo vệ.

Mượn cơ hội này mang mèo nhỏ ra ngoài đi dạo, cứ ở trong Vương phủ mãi cũng có hơi nhàm chán.
"Không muốn đi thì phải làm sao bây giờ." Vân Lạc Đình lười biếng đặt tay lên trên vai hắn, nghiêng đầu bỡn cợt nói: "Nếu không......!Ta biến trở về hình mèo, ngươi ôm ta đi."
Bùi Huyền Trì không phản đối, chỉ nói: "Đều được, ngươi vui vẻ là được."
Vân Lạc Đình chỉ là đang trêu ghẹo, thật sự vẫn chưa chuẩn bị biến trở về hình mèo.

Cậu cười đứng dậy, đang định nói đi cùng hắn, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện dưới cằm Bùi Huyền Trì có thêm một nét mực.
"......?"
Nhìn thấy vết mực dính ở chỗ có hơi kỳ lạ, đầu ngón tay Vân Lạc Đình cứng lại.

Cậu vội vàng cúi đầu nhìn tay mình, liền thấy trên mu bàn tay bên trái có dính một vết mực nhỏ, vẫn chưa khô.

Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt, yên lặng đưa tay ra đằng sau lưng, cẩn thận ngước mắt lên, liền thấy Bùi Huyền Trì không biết từ lúc nào đã cúi đầu nhìn mình, tránh cũng không thể tránh.
"Cái kia......"
Bùi Huyền Trì nhướng mày: "Hửm?"
Vân Lạc Đình ho nhẹ hai tiếng, khi nhìn thấy vết tích trên mặt hắn không nhịn được mà cong mắt: "Thật ra, Cái này là......!Ngoài ý muốn!"
Khi nói xong, Vân Lạc Đình liền quay đầu chạy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK