• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong lúc Đoạn Thư Lăng ngây người, bọn họ đã đi xa.
Cùng hắn đi ra khỏi phòng.

Vân Lạc Đình nhướng mày, nhịn cười nhìn về phía Bùi Huyền Trì: "Làm cho mèo sao?"
Bùi Huyền Trì giơ tay cọ cọ gương mặt cậu: "Lần trước chỉ không để ý một chút liền bị cảm lạnh, tất nhiên muốn chú ý nhiều hơn một chút."
Lúc ấy hắn vẫn còn ở đó, nếu lần sau gặp trời tuyết rơi hắn lại không chăm chú nhìn mèo nhỏ.

Mèo nhỏ lại đi nghịch tuyết, sợ rằng sẽ càng dễ bị mắc bệnh hơn.
Bùi Huyền Trì đưa kẹo hồ lô cho cậu: "Ăn thêm một viên nữa." Trong phòng ấm áp, lớp đường bên ngoài hơi có dấu vết bị hoà tan.
Vân Lạc Đình nhận kẹo hồ lô, thỉnh thoảng lại cắn một miếng.

Trái sơn tra tròn trịa được bọc bên trong một lớp đường mỏng, chua chua ngọt ngọt ăn rất vừa miệng.
Sau một khoảng thời gian bị trì hoãn, bên ngoài trời cũng tối dần.

Thay vào đó có nhiều quầy hàng nhỏ mọc lên.

Có quầy hàng chỉ mới đặt nồi lên giá, còn chưa bắt đầu bán đã bị một vòng người vây kín xung quanh.
"Một lát nữa đi ăn bữa tối......"
"Qua bên kia xem." Vân Lạc Đình đang muốn đi sang bên kia nên không nghe rõ lời Bùi Huyền Trì nói: "Hả? Ngươi vừa nói cái gì vậy?"
Bùi Huyền Trì định mang mèo nhỏ đi quán rượu ăn tối.

Nhưng với tình hình trước mắt, hiển nhiên Vân Lạc Đình càng cảm thấy hứng thú với các quầy hàng hơn một chút, quán rượu cứ để nói sau, hắn nói: "Không có gì, đi thôi."
- --
Trong quán trọ.
Đoạn Thư Lăng thưởng thức khối ngọc bội trong tay.

Lúc tiểu nhị đưa ngọc bội tới hắn đã có vài phần hứng thú, định sau khi giải quyết xong sự vụ bên này thì sẽ chạy về gặp người vẽ bùa, nhưng lại không nghĩ tới sẽ gặp được ở đây.
Tu luyện của ma tộc chịu sự kiểm soát của thiên đạo, tu vi tiến bộ gian nan, hơn nữa bị tiên môn chính phái đuổi giết.

Một khi thân phân ma tu ở bên ngoài bị bại lộ chính là bị mọi người đòi đánh.

Dưới tình huống như thế, số lượng Ma tộc giảm mạnh, phần lớn ma tộc vẫn còn tồn tại cũng chỉ có tu vi thường thường.

Đã rất lâu rồi hắn không gặp được người như Bùi Huyền Trì, với tuổi tác như thế mà tu vi đã sâu không lường được, có thể được gọi là thiên tài.
Ngoài cửa, chưởng quỹ nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Chủ nhân, quốc sư vẫn còn đang chờ ở dưới lầu, ngài có muốn cho hắn vào không?"
"Kêu hắn cút." Đoạn Thư Lăng chướng mắt tên quốc sư này.

Người trong thiên hạ đều nói ma tộc bạo ngược, không chuyện ác nào mà không dám làm, nhưng nếu so sánh với vị quốc sư này cũng chỉ có thể gọi là quá đáng mà thôi.

Ngay cả nhi tử thân sinh cũng không chịu buông tha, còn muốn giả vờ thân cận, làm ra bộ dáng đạo mạo, quả thực khiến người ta kinh tởm.

Mặc dù hắn sinh ra đã là ma tu nhưng vẫn chưa từng làm qua loại chuyện đó.
Trong lời quốc sư nói có đề cập tới Bùi Huyền Trì, còn có vài phần ý tứ coi như hiến vật quý.

Vốn dĩ còn muốn gặp, nhưng bây giờ biết người hắn dùng để giao dịch là người trong ma tộc, Đoạn Thư Lăng càng không muốn để ý tới.
Đầu ngón tay Đoạn Thư Lăng nhẹ nhàng gõ lên giường, không chút để ý nói: "Nói cho quốc sư biết, ta sẽ nói cho hắn biết giao ước của khế ước sinh mệnh.

Sau khi giao tiền xong, về sau biến mất trước mặt ta, đừng làm chướng mắt ta."
"Dạ."
- --
Vân Lạc Đình vừa đi vừa mua, không cần ăn nhiều, mỗi loại giống nhau chỉ cần cắn hai miếng là no rồi.

Lúc quay về còn xách không ít đồ, trừ bỏ đồ ăn, còn có một ít đồ chơi Bùi Huyền Trì mua cho mèo nhỏ.

Đều là mấy thứ linh tinh vụn vặt, để hết ở trong xe ngựa.
Trong xe ngựa có sữa bò nóng, Vân Lạc Đình đổ nó ra một chén nhỏ để làm ấp tay.

Bùi Huyền Trì cầm mấy cây trâm khác nhau cài cho cậu.

Vân Lạc Đình ngoan ngoãn ngồi một chỗ: "Nhưng sau khi biến thành mèo sẽ không có chỗ để cây trâm."
"Không vội." Bùi Huyền Trì nghĩ, lúc trở về qua nhà đấu giá mua một cái túi trữ vật rồi buộc vào tơ hồng treo trên chân mèo nhỏ.

Như vậy lúc cậu biến thành mèo cũng có chỗ để đồ.

Tuy nhiên phần lớn túi trữ vật đều có kích thước không khác với túi tiền là mấy.

Nếu buộc chặt có thể sẽ ảnh hưởng đến việc đi đường, cụ thể may chúng như thế nào còn phải suy nghĩ lại.
Nhưng mà......
Bùi Huyền Trì nói: "Ngày mai chúng ta hồi kinh nhé."
Vân Lạc Đình cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Được."
Bùi Huyền Trì đổ thêm một ít sữa bò cho mèo nhỏ: " Trở về sớm một chút, lò luyện đan cũng có thể được đưa đến sớm hơn."
Sớm ngày luyện chế ra đan dược, thời gian mèo nhỏ hoá hình cũng sẽ lâu hơn và ổn định hơn.
Vân Lạc Đình vốn dĩ muốn lấy tay che lại, đổ một nửa ly rồi chậm rãi uống.


Nhưng bây giờ lại đầy: "Ưm......" Vân Lạc Đình mím môi nhìn về phía Bùi Huyền Trì, vô tội nói: "Ta không uống được nữa."
"Vậy cứ cầm để làm ấm tay, lát nữa ta sẽ uống."
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong: "Được."
Đồ mua về không ít, bởi vì ngày mai phải về kinh thành.

Nên rất nhiều đồ muốn mang về theo đều đặt ở trong xe ngựa không có lấy ra, đi đi lại lại, dọn đến dọn lui cũng rất phiền toái.
Trở về phòng trọ đóng cửa lại, Vân Lạc Đình nhào lên trên giường, trực tiếp biến trở về hình mèo.

Giường trong phòng nhỏ, nếu hai người cùng nằm có khả năng không đỡ được, biến về hình mèo cũng thuận tiện hơn.
Vân Lạc Đình ngựa quen đường cũ chui từ trong áo khoác nhung ra ngoài.

Nhưng mà hai chân sau của cậu giống như bị thứ gì đó móc vào, cậu theo bản năng cử động chân, dùng sức kéo mạnh nhưng lại bị móc càng chặt hơn: "Meo!"
"Sao thế?" Bùi Huyền Trì mới vừa cất mấy cây trâm đi, liền nghe thấy tiếng mèo nhỏ kêu: "Bị vướng?"
Có lẽ là do mèo nhỏ dùng móng vuốt lay vài cái, nên sợi chỉ đỏ ở bàn chân trước cũng bị vướng vào.

Bùi Huyền Trì ngồi xuống bên mép giường rồi ôm mèo nhỏ lên trên đùi.

Quấn khá chặt, hơi khó tháo ra.
Đầu tiên Bùi Huyền Trì cởi bỏ sợi chỉ đỏ, để tránh buộc quá chặt làm chân mèo nhỏ bị thương.

Sau đó chậm rãi tháo sợi chỉ đỏ quấn trên quần áo.

Vân Lạc Đình liếm liếm móng vuốt, thuận thế nằm xuống.

Sợi chỉ đỏ tinh tế rũ xuống, xẹt qua trước mắt cậu rồi lại bị nhấc lên.
Động tác Vân Lạc Đình dừng lại, đôi mắt mèo trừng to tròn, không thèm chớp mắt nhìn sợi chỉ đỏ kia, sợi chỉ đỏ lại lung lay hai vòng.

Vân Lạc Đình không nhịn được nữa, cậu tiến về phía trước dùng móng vuốt kéo vài cái.
Bùi Huyền Trì nhận ra động tác của mèo nhỏ, duỗi tay xoa xoa lỗ tai cậu.
Vân Lạc Đình nheo mắt: "Meo ~"
Sợi chỉ đỏ tương đối mảnh, lại bị vướng vào dây buộc của áo khoác ngoài.

Để sợi chỉ đỏ không bị hỏng, nên lúc cởi nó có hơi phiền phức.

Hai chân sau của Vân Lạc Đình thoát ra khỏi sợi dây, cậu lật người lại.

Đầu để ở trên bụng Bùi Huyền Trì, lắc lắc cái đuôi, đang muốn dùng chân chống người đứng lên, liền thấy sợi chỉ đỏ lại rũ xuống.
Trong lúc nhất thời, trong mắt Vân Lạc Đình không chứa được thứ khác, tầm mắt cậu đi theo phương hướng sợi chỉ đỏ di chuyển, lúc sợi chỉ đỏ đột nhiên được nhấc lên.

Vân Lạc Đình nhanh chóng ngẩng đầu cắn một cái: "Meo meeoo meoo!"
Động tác trên tay Bùi Huyền Trì dừng lại, sợi chỉ đỏ đã hơi lơi lỏng lại lần nữa cuốn vào áo khoác ngoài.

Bùi Huyền Trì chậm rãi cụp mắt, liền bắt được đầu sỏ gây tội đang dùng móng vuốt nhỏ tóm lấy sợi chỉ đỏ đưa vào trong miệng, dùng hết sức lực cắn.
Trong yết hầu còn không ngừng phát ra tiếng kêu khò khè nức nở.
Thật hung.
Mèo nhỏ cắn sợi chỉ đỏ ở trong tay.

Bùi Huyền Trì cũng không dám có động tác khác, sợi chỉ đỏ tuy rằng mảnh nhưng vẫn có khả năng làm mèo nhỏ bị thương.

Liền để nó sang một bên, để mèo nhỏ tự chơi.
Sợi chỉ đỏ không động đậy nữa liền không còn lực hấp dẫn.

Vân Lạc Đình dùng móng vuốt lay lay nó hai cái, vào lúc cậu muốn đang chuẩn bị cắn thì hậu tri hậu giác phát hiện Bùi Huyền Trì đang nhìn cậu.
Vân Lạc Đình chớp chớp mắt, buông sợi chỉ đỏ ra, vô tội liếm liếm móng vuốt: "Meo, meo meo......"
Sợi chỉ đỏ kia tự chạy vào trong móng vuốt của ta.
Ta không có động đến nó.
Mèo trắng nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy cổ tay của hắn cọ cọ: "Meo ~"
Bùi Huyền Trì nhướng mày, làm như không nhìn ra ý tứ trong động tác của mèo nhỏ, hắn cầm lấy sợi chỉ đỏ lắc lắc trước mặt mèo nhỏ.

Tai Vân Lạc Đình trong nháy mắt cụp ra đằng sau, móng vuốt lông xù giơ lên hai cái.

Vì không bắt được nó nên cậu ngẩng đầu lên cắn một cái: "Meeo meeo!"
Sau khi cắn, Vân Lạc Đình: "......"
Hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ.
Bùi Huyền Trì nhìn bộ dáng ngây người của mèo nhỏ, không nhịn được cười khẽ.

Âm thanh này truyền vào trong tai Vân Lạc Đình, cậu ngay lập tức ngước mắt lên: "Meo!"
Hừ!
Mèo trắng nhỏ dùng móng vuốt vỗ vỗ cổ tay Bùi Huyền Trì, đúng lý hợp tình kêu: "Meo meo!"
Lắc đi.
Lắc nhanh hơn một chút.
Bùi Huyền Trì dùng sợi chỉ đỏ chơi cùng với mèo nhỏ, lại cầm mấy hạt châu tới.

Hạt châu lớn bằng bàn tay, không cần lo lắng trong lúc mèo nhỏ chơi sẽ hiểu lầm rồi nuốt luôn.


Tất cả đều là đồ vừa mới mua, có lẽ là cục đá ở trong biển, bị nước biển mài dần rồi trở lên mượt mà.

Không có góc cạnh, trong suốt như pha lê, vẻ ngoài còn khá xinh đẹp.
Sợi chỉ đỏ trên bàn chân Vân Lạc Đình bị lấy đi, cậu liếc mắt nhìn mấy viên hạt châu kia, cũng không cảm thấy hứng thú.

Sau đó, Bùi Huyền Trì chọn ra một viên, tùy ý ném lên trên giường.

Hạt châu lăn đi, Vân Lạc Đình lập tức dựng đứng lỗ tai, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hạt châu kia.
Giường rất bằng phẳng, hạt châu chậm rì rì lăn qua đó, nhìn hạt châu sắp sửa đụng vào chăn bông gấp ở đầu giường.
Mèo trắng nhỏ chậm rãi đứng dậy, hạ thấp thân mình, sau đó lao ra ngoài.

Trước tiên nhào lên hạt châu, dùng móng vuốt lay nó một chút, hạt châu sẽ lại tiếp tục di chuyển.

Chạy tới chạy lui quá mệt mỏi, chơi mệt, Vân Lạc Đình liền đẩy hạt châu ra, nằm xuống giường, quay người nhìn về phía Bùi Huyền Trì: "Meo meo ~"
"Được rồi." Bùi Huyền Trì tách sợi chỉ đỏ ra khỏi áo khoác ngoài.

Sợi chỉ đỏ cũng không phải vật bình thường, nó là dùng ma khí biến ra, cho dù có bị quấn lại nửa ngày cũng sẽ không bị biến dạng, vẫn là một sợi dây thẳng.

Sau khi làm xong, hắn vỗ vỗ nếp gấp trên áo ngoài rồi treo nó lên.
"Móng vuốt."
"Meo meo ~"
Sợi chỉ đỏ được buộc trên bàn chân của mèo nhỏ, Bùi Huyền Trì thuận thế xoa bóp đệm thịt: "Được rồi, nghỉ ngơi đi."
"Meo!"
Ừ!
- --
Ban đêm.
Tiếng ngáy nhỏ trong cổ dần dần nhỏ xuống.

Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vuốt lông cho cậu rồi chậm rãi đứng dậy.
Trong lúc ngủ mơ, Vân Lạc Đình không hề phản ứng.
Bùi Huyền Trì đợi một lúc, thấy mèo nhỏ vẫn chưa có ý định tỉnh lại.

Hắn liền hạ xuống vài đạo chú quyết ở trong phòng.

Sau khi trận pháp bảo vệ được khởi động, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng.
Con rối yên lặng đứng chờ ở dưới lầu, khi Bùi Huyền Trì bước xuống liền đi lên đón, nó nói: "Người đã bị nhốt ở trong phòng chứa củi, dọc theo đường đi không bị ai phát hiện."
"Ừm." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Cử thêm vài con rối thủ vệ, nếu mèo có ý định tỉnh lại thì báo cho ta."
Con rối gật đầu đồng ý.
Phòng chứa củi của quán rượu bẩn bỉu, trên nền đất cũng tích một tầng bụi đất dày.
Quán rượu này mở ra vốn là để che mờ tầm mắt người khác, người đi tới cũng ít.

Lầu trên của toà nhà cũng mới được quét dọn cách đây không lâu, chỗ phòng chứa củi này chưa từng có người lui tới, tất nhiên sẽ không có người dọn dẹp sạch sẽ.
Nam tử bị dây thừng trói gô, chật vật dựa vào trên đống củi, giãy giụa muốn đứng dậy.

Nhưng không hiểu sao lại không sử dụng được sức lực, động tác gã gian nan làm bụi đất bay giữ không trung, gã không nhịn được ho dữ dội.
Trong lúc gã đang chật vật, cửa phòng chứa củi bị người mở ra.
Một chút ánh trăng từ bên ngoài cửa lọt vào, nam tử nheo mắt ngẩng đầu nhìn lại: "Lớn mật! Ngươi có biết ta là ai không? Ta là ——" tiếng mắng chủi đến bên miệng bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt gã trống rỗng còn có thêm một chút sợ hãi.
Bùi Huyền Trì liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một tên Thái tử bị phế, bị giáng thành thứ dân, còn giám mở mồm kêu thân phận?"
"Ngươi, ngươi làm sao có thể......" Bùi Văn Ngọc ngơ ngác nhìn Bùi Huyền Trì: "Ngươi không bị thương? Ngươi cố ý thả tin tức bị thương ra, ngươi lừa ta!"
Bùi Văn Ngọc hoảng sợ lắc đầu, phủ nhận những lời mình vừa nói ra: "Không, ngươi đang lừa phụ hoàng.

Ngươi giả vờ bị thường nặng, vì muốn bôi nhọ ta!"
"Bùi Huyền Trì ngươi mau thả ta ra! Thánh chỉ còn chưa hạ, hiện tại ta vẫn còn là Thái tử đương triều! Ngươi bắt cóc Thái tử, chính là tội chém đầu.

Nếu ngươi thức thời, bây giờ thả ta ra, ngày sau ta sẽ nói tốt vài câu về ngươi ở trước mặt mẫu phi, còn có thể giúp ngươi giữ lại một mạng, ngươi đừng có làm việc ngu ngốc."
Bùi Văn Ngọc không biết phải làm gì, cũng không dám uy hiếp Bùi Huyền Trì, chỉ có thể để Bùi Huyền Trì nghĩ kỹ, nhanh chóng thu tay lại.

Hắn vẫn nhớ rõ, sau khi bị phụ hoàng giáng thành thứ dân thì bị thái giám dẫn đi.

Hắn giãy giụa nghĩ cách để mẫu phi biết, nhưng đại thái giám lại không cho hắn cơ hội đó.
Cho đến khi bị mang về Điện Phong Lệnh.

Thái giám khóa cửa lại, nhốt hắn ở bên trong.

Lúc đó hắn vô cùng hoảng loạn, đập cửa hứa hẹn với thái giám chỗ tốt khi thái giám truyền tin cho mẫu phi.

Nhưng thái giám mặc kệ không hỏi, hắn còn muốn nói cái gì đó, kết quả vài thân ảnh màu đen hiện lên, hắn không kịp nói thêm cái gì liền mất đi ý thức.
Sau khi tỉnh lại thì ở chỗ này.
Nhìn thấy Bùi Huyền Trì hắn còn có chỗ nào không hiểu?
Bùi Huyền Trì đứng ở trước cửa, không nói gì, lại doạ Bùi Văn Ngọc đến mặt trắng bệch, cả người vô lực: "Bùi Huyền Trì, ta đang nói chuyện với ngươi đó.


Ngươi có nghe thấy không hả, Bùi Huyền Trì?!"
Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Ngươi sợ hãi."
Giọng nói Bùi Văn Ngọc ngừng lại.

Gã lớn tiếng kêu to, giả vờ phẫn nộ, ý đồ khuyên Bùi Huyền Trì thu tay lại, tất cả là bởi vì trong lòng gã không chắc.
"Ta......!Bổn Thái Tử có gì mà phải sợ? Thánh chỉ một ngày không hạ, ta vẫn là Thái tử.

Còn nữa, ta còn có mẫu phi, trong bụng mẫu phi còn có đệ đệ ruột của Thái tử, ngươi dám động vào ta? Ngươi dám động vào ta sao!"
Bùi Văn Ngọc cắn chặt răng: "Phụ hoàng chỉ giam ta lại, không có đuổi ta ra khỏi cung.

Bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện ra không thấy ta.

Đến lúc đó, ngươi là kẻ duy nhất cố oán hận sâu nhất với ta, ngươi có thể trốn sao?"
Bùi Huyền Trì chậm rãi nhấc lên nửa bên lông mày: "Bây giờ Thái Tử đang an ổn ở trong Điện Phong Lệnh, làm sao có thể không thấy được?"
Đồng tử Bùi Văn Ngọc đột nhiên co rút lại: "Ngươi nói cái gì?"
Ngay lập tức, Bùi Văn Ngọc liền minh bạch ý của Bùi Huyền Trì.
"Không được, không thể như vậy được.

Bùi Huyền Trì ngươi không thể làm như vậy!" Bùi Văn Ngọc gân cổ rống to, gương mặt gã bị nghẹn đến mức đỏ bừng, gân xanh trên cổ hiện lên: "Ta là Thái tử đương triều, ta mới là Bùi Văn Ngọc, sao ngươi dám tìm người giả mạo ta!"
Bùi Huyền Trì nhìn bộ dáng ngào thét, sụp đổ của gã, không khỏi nhớ tới đời trước.

Bùi Văn Ngọc trước khi chết cũng khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa như vậy, quỳ rạp trên mặt đất năn nỉ hắn tha cho một mạng.

Trực tiếp giết đúng là tiện nghi cho hắn.
"Chưa nói đến việc giả mạo, Thái tử lẽ ra nên sớm đổi từ lâu." Chỉ bắt chước lại cho dù có giống nhưng cũng sẽ để lộ ra dấu vết.

Hơn nữa Thuần Phi cùng người trong tiên môn có dây dưa với nhau.

Ngày trước nếu tráo đổi Bùi Văn Ngọc, khả năng sẽ bị người phát hiện.

Nhưng mà hiện tại......!Thuần Phi sợ bị hoàng đế hoài nghi, không dám liên lạc với người trong tiên môn quá mức gần gũi, Bùi Văn Ngọc lại bị nhốt ở trong Điện Phong Lệnh.
Hoàng đế hạ lệnh cấm túc, vì muốn Thuần Phi an tâm dưỡng thai.

Ông ta tất nhiên sẽ giấu chuyện này đi, Bùi Văn Ngọc thật sự ở nơi nào, sẽ có ai quan tâm chứ.
"Bùi Huyền Trì sao ngươi dám!" Sắc mặt Bùi Văn Ngọc đột nhiên thay đổi, hiểu được ý của Bùi Huyền Trì, gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Sao hắn dám?!
Bùi Huyền Trì thờ ơ nói: "Đối với ngươi mà nói, càng tốt hơn đi."
Bùi Văn Ngọc giận dữ hét: "Ít nói nhảm, ngươi mau thả ta ra, ta ra lệnh cho ngươi thả ta ra!"
Lồng ngực gã phập phồng, trừng lớn mắt nói: "Ngươi dám làm ta bị thương, trưởng lão Bình Không sẽ không bỏ qua ngươi! Hắn cũng biết ngươi có linh nhãn trời sinh, chúng ta đã mưu đồ với nhau đầu mùa xuân này sẽ lấy đi đôi mắt của ngươi.

Đến lúc đó trưởng lão Bình Không sẽ đích thân tới, nhất định sẽ nhận ra cái tên trong cung kia là giả.

Nếu ta chết, ngươi không giao người ra được, đến lúc đó ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống sót sao!"
Đây là chỗ dựa cuối cùng của gã, nói cho Bùi Huyền Trì biết cũng không sao.

Dù Bùi Huyền Trì có tàn nhẫn đến đâu, cũng không có khả năng nghe theo kế hoạch này, tự đào đi đôi mắt của mình.

Hơn nữa, bởi vì đôi mắt này nên đã có rất nhiều rắc rối nảy sinh, vài lần muốn móc nó ra nhưng vẫn chưa thể thành công.

Bọn họ đã định ra thoả thuận, đến lúc đó trưởng lão Bình Không muốn đích thân tới lấy đi đôi mắt của Bùi Huyền Trì.
Chẳng sợ Bùi Huyền Trì cùng tên Thái tử giả kia muốn ở sau lưng khoét ra một đôi mắt giả để lừa, cũng không có cơ hội!
"Bùi Huyền Trì, ngươi đừng giãy giụa nữa." Bùi Văn Ngọc cười lạnh, hắn chắc chắn Bùi Huyền Trì không dám đả thương hắn.
Nếu không, Bùi Huyền Trì cũng không thể sống qua đầu mùa xuân này! Ai sẽ làm ra chuyện hại đến tính mạng mình chứ? Chờ gã sống sót đi ra ngoài, nhất định sẽ không nương tay.

Đầu tiên bắt Bùi Huyền Trì lại, trói lại lăng trì! Còn có con mèo kia, chỉ là một con súc sinh mà dám bò lên trên đầu của hắn.
Bùi Huyền Trì không phải thích con mèo kia lắm sao? Vậy hắn sẽ đứng trước mặt Bùi Huyền Trì, lột da rút gân con mèo kia.

Để Bùi Huyền Trì biết được, dám đắc tội với bổn Thái Tử thì sẽ có kết cục gì!
Bùi Văn Ngọc nghĩ đến đây liền cảm thấy trong lòng vui sướng, không nhịn được trào phúng nói: "Muốn ta nói, đầu tiên ngươi nên ngoan ngoãn dâng đôi linh nhãn kia lên.

Ta sẽ bảo đảm nửa đời của ngươi vô ưu vô lo, ngươi cần gì phải chống cự chứ? Một đôi mắt mà thôi, người mù cũng có thể sống thoải mái không phải sao?"
Có chỗ cậy vào, ngữ khí nói chuyện của Bùi Văn Ngọc cũng kiên cường hơn vài phần: "Vì một đôi mắt, ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy.

Có được hay không tạm thời không nói nhưng ít nhất ngươi còn chưa chết đó, ngươi còn có cái gì không hài lòng?"
Ánh mắt Bùi Huyền Trì lạnh băng: "Lời ngươi nói cũng có đạo lý."
Bùi Văn Ngọc sửng sốt, gã không hiểu Bùi Huyền Trì nghĩ gì.

Nhưng mà một khi đã như vậy, Bùi Văn Ngọc cũng không khách khí nữa: "Ngươi còn không nhanh chóng cởi dây thừng ra cho ta rồi chuẩn bị xe ngựa, đưa bổn Thái tử về kinh thành."
Bùi Huyền Trì giơ tay, một cỗ ma khí từ lòng bàn tay hắn dâng lên, cỗ ma khí hư vô mờ mịt dần dần ngưng tụ lại: "Ồn ào."
Bùi Văn Ngọc mở mồm định mắng, nhưng gã lại không thể nói được câu nào, chỉ cảm thấy trong miệng ớn lạnh.
"lạch cạch"
Mặc dù dưới cơn đau dữ dội nhưng ý thức Bùi Văn Ngọc lại vô cùn thanh tỉnh.

Đau đớn giống như hàng ngàn mũi kim đâm dày đặc ở trên mặt gã: "A...!A a....AAAaaaa!"
Máu tươi nghẹn ở nơi cổ họng, Bùi Văn Ngọc chật vật nôn ra vài ngụm máu tươi.

Ma khí trong lòng bàn tay Bùi Huyền Trì còn chưa tiêu tán, ngưng tụ lại, trong đó còn hơi lộ ra một chút sát khí.
Bùi Văn Ngọc mở to hai mắt, khi nhìn thấy dòng khí màu đỏ kia đâm thẳng vào trong mắt gã.

Gã hoảng sợ há miệng muốn kêu lên, nhưng lời đến bên miệng lại bị máu trong miệng làm cho sặc: "—— Aaaa!"
Đêm đã khuya vài phần.
Trong phòng chứa củi dần dần yên tĩnh lại.

Bùi Huyền Trì đi ra từ trong phòng, đưa tay lên xua tan mùi máu tanh trên người.
Con rối lặng lẽ đóng cửa lại.
Bùi Huyền Trì trầm mặc một lát, hắn vẫn cảm thấy có hơi không đủ: "Đi chuẩn bị nước ấm."

Dừng một chút, Bùi Huyền Trì nói: "Thôi, xử lý sạch sẽ bên trong đi."
"Rõ."
- --
Bùi Huyền Trì không dám chậm trễ, đơn giản dùng nước giếng rửa sạch một chút.

Lại dùng thêm vài lá bùa thanh tẩy nữa, lúc này mới trở về phòng.

Cục mèo nhỏ khi hắn rời đi đã buông ra nơi gối mềm mại, chân cậu vẫn luôn cử động, cảm giác ngủ không được ngon, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Bùi Huyền Trì xoá bỏ trận pháp trong phòng, thay bộ quần áo trên người rồi từ từ nằm xuống.

Còn chưa chờ hắn ôm mèo nhỏ lại đây.

Trong lúc ngủ mơ màng Vân Lạc Đình đã vứt bỏ cái gối mềm bên cạnh, cọ tới bên người Bùi Huyền Trì.
"Meo......" Giọng mèo nhỏ rất trầm, dùng móng vuốt lay vạt áo hắn, sau đó vùi đầu vào ngủ thiếp đi.
Bùi Huyền Trì giúp mèo nhỏ đắp chăn bông đàng hoàng, nhắm mắt lại ngủ với cậu.
Sáng hôm sau.
Khi Vân Lạc Đình tỉnh lại thì Bùi Huyền Trì vẫn còn đang ngủ.
Mèo nhỏ ghé vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì duỗi người, móng vuốt chống lên cằm hắn hắn đẩy đẩy: "Meo meo ~"
Nên rời giường.
Hôm nay phải về kinh thành, muốn dậy sớm một chút.
Bùi Huyền Trì mày nhăn.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, không có ý định tỉnh lại.
Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu: "Meo meo?"
Vân Lạc Đình hóa thành hình người, đứng dậy đẩy hắn: "Huyền Trì, cần phải dậy rồi."
Cậu dậy có hơi muộn, nghĩ rằng Bùi Huyền Trì sẽ kêu cậu dậy, cậu cũng không có nhớ kỹ phải dậy sớm, bây giờ Bùi Huyền Trì lại không chịu dậy.
"Ốm rồi sao?" Vân Lạc Đình nghi ngờ, thử dùng mu bàn tay để ở trên trán hắn, không có nóng.
Mọi thứ đều rất bình thường.
"Ngươi làm sao sẽ ngủ......!A!" Còn chưa kịp nói xong, Bùi Huyền Trì đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu.

Vân Lạc Đình vốn đang dùng một tay chống giường, cơ thể cậu không ổn định, cứ thể bị Bùi Huyền Trì túm một cái kéo qua.

Lúc phục hồi lại tinh thần, Vân Lạc Đình đã nằm ở trên giường.
Bùi Huyền Trì cúi đầu dựa vào cổ cậu, đôi mắt từ đầu đến cuối đều không có mở.
Vân Lạc Đình nằm thẳng, nhẹ chớp mắt.
Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều ổn định, như thể vẫn còn đang ngủ mơ chưa có tỉnh dậy.
"Huyền, Huyền Trì?"
Không có đáp lại.
Vân Lạc Đình thử đẩy hắn ra, lại bị chế trụ cổ tay.
"......"
Vân Lạc Đình cho rằng hắn đã tỉnh, nhưng thật ra không có, chỉ là động tác theo bản năng mà thôi.

Tuy là như thế nhưng vẫn không thể thoát ra được.

Cậu cứ nằm như vậy, không làm cái gì cả, cậu vừa rũ mắt liền có thể nhìn thấy bên mặt nghiêng của Bùi Huyền Trì.
Không biết qua bao lâu, Vân Lạc Đình cảm thấy trên mặt cậu có hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Này cũng quá kỳ quái rồi.
Trong mắt Vân Lạc Đình hơi mờ mịt, làm như không nghĩ ra nguyên do trong đó.
Không biết qua bao lâu, đầu ngón tay Bùi Huyền Trì giật giật, giống như muốn tỉnh lại.

Ngay lập tức Vân Lạc Đình cảm thấy chân tay có hơi luống cuống, không biết phải làm như thế nào cho đúng, sau đó cậu trực tiếp biến trở về hình mèo.
Sau khi biến trở về hình mèo, lỗ tai mèo trắng nhỏ run lên, cậu sửng sốt.

Không đúng tại sao cậu phải trốn chứ?
Trong lúc ngủ Bùi Huyền Trì mơ về đời trước, khi ký khế ước với Ma tộc dấn thân vào hồ Ma Uyên, cùng vô số ác quỷ dây dưa cầu sinh.

Sát khí, khát máu cùng ác ý ngập trời quét qua, tử khí chậm rãi ngấm toàn bộ vào trong người hắn, ở trong đó dây dưa.

Suy nghĩ của hắn chật vật chìm xuống, linh hồn run rẩy như sắp rơi vào vực sâu, lúc này một tia linh lực yên lặng tới gần, run rẩy bảo vệ thần hồn sắp không ổn của hắn.
Một lát sau, Bùi Huyền Trì mở to mắt, trước mắt hắn là bộ lông trắng mềm mại.
Vân Lạc Đình thấy hắn tỉnh, nâng chân đẩy đẩy gương mặt hắn: "Meo meo ~"
Chào buổi sáng.
Bùi Huyền Trì nắm lấy chân mèo nhỏ, ngồi dậy xoa bụng cậu: "Đói bụng sao?"
Vân Lạc Đình lắc đầu, chống lên trán hắn, truyền âm nói: "Chúng ta về nhà thôi."
"Ừ."
- --
Buổi sáng dậy muộn, Bùi Huyền Trì liền kêu đặt đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt lên xe ngựa, để mèo nhỏ có thể ăn một ít khi đói bụng.
Bỏ áo khoác ngoài qua một bên, Bùi Huyền Trì nói: "Biến về hình người đi, muốn ăn cái gì cũng dễ hơn."
Mèo nhỏ ăn cái gì cũng tương đối chậm, ăn cũng ít.

Sau khi biến thành hình người có thể ăn nhiều hơn một chút.

Bình thường rất dễ nói chuyện với mèo nhỏ, nhưng sau khi nghe lời này cậu lại không lập tức biến trở về hình người.
Vân Lạc Đình lắc lắc đuôi, nhảy lên trên đùi Bùi Huyền Trì, dùng chân chỉ vào đĩa điểm tâm cách đó không xa: "Meo meo!"
Muốn ăn cái kia.
Bùi Huyền Trì thấy thế không nhắc lại kêu mèo nhỏ biến về hình người nữa.

Hắn gắp một con tôm, bóc vỏ đút cho mèo nhỏ.

Đồ ăn chuẩn bị đều là món mèo thích ăn, lúc sau cũng không cần Vân Lạc Đình chỉ, Bùi Huyền Trì cứ thế lựa cho cậu.
Đĩa nhỏ trên bàn chậm rãi vơi đi một đĩa.
Vân Lạc Đình ăn thịt cá, thấy Bùi Huyền Trì chỉ gắp cho cậu, chưa từng gắp cho mình ăn.

Cậu nghĩ một chút, dùng đuôi cuốn lấy cổ tay Bùi Huyền Trì, không để hắn đặt miếng thịt trên đũa vào cái đĩa, đưa đến bên miệng Bùi Huyền Trì: "Meo meo ~"
Ngươi cũng ăn nha..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK