Vân Lạc Đình ngậm cái giỏ đặt ở trước mặt Bùi Huyền Trì, duỗi móng vuốt ra, hướng phía hắn đẩy đẩy, ngẩng đầu lên đôi mắt cong cong kêu: "Meooo!"
Giỏ tất nhiên là loại giỏ nhỏ chỉ có một tầng, cậu cố ý nhảy tới một góc trong Ngự Thiện Phòng để lấy, nó là loại giỏ dùng để đựng điểm tâm đưa đến cho phi tư, nhỏ mà tinh xảo, lại không quá lớn.
Lúc này người trong Ngự Thiện Phòng không nhiều lắm, Vân Lạc Đình ngậm một cái giỏ đi mất cũng không ai phát hiện.
Trong thấy Bùi Huyền Trì cả người ngây ngẩn (ngây ngô, ngẩn người), hắn vẫn không nhúc nhích nhìn cậu.
Vân Lạc Đình nâng lên một cái chân trước giẫm lên đùi hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn:"Meooo?"
Tại sao lại không ăn?
Đôi mắt của mèo nhỏ chứa đầy lo lắng, trong lòng Bùi Huyền Trì tràn đầy ấm áp, hắn mở cái nắp ra, bên trong có một con cá..
Cá hấp đã lạnh, nằm siêu vẹo ở trên đĩa, không có chan nước canh.
Bùi Huyền Trì nếm thử một miếng thịt cá, cảm thấy không có vấn đề gì, mới cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá khác nhỏ hơn đút cho Vân Lạc Đình
"Ô?" Vân Lạc Đình cẩn thận mở miệng nhỏ, ngậm đi miếng thịt cá kia đồng thời cũng không có đụng tới chiếc đũa.
Nhưng khi miếng thịt cá thứ hai đưa đến bên miệng cậu, Vân Lạc Đình nâng vuốt mèo đè lại cổ tay của hắn, "Meooo!"
Ngươi tự mình ăn đi.
Bùi Huyền Trì vẫn còn muốn uy mèo nhưng Vân Lạc Đình lại trực tiếp vùi đầu vào đùi của hắn.
Nhìn trên đùi có một cái đầu nhỏ lông xù xù, Bùi Huyền Trì gõ nhẹ, đem mao mao ( lông mèo) chọc thành một đoàn, trông thấy lỗ tai run lên hai cái nhưng lại không thấy mèo nhỏ ngẩng đầu lên.
Bùi Huyền Trì nói: "Cá lớn quá, ta ăn không hết."
"Meooo ~"
Vân Lạc Đình không tin cũng không ngẩng đầu.
Bùi Huyền Trì suy nghĩ một lúc, hái lấy phiến lá cây, gắp hơn phân nửa con cá đã được loại bỏ xương vào trong đấy.
"Mỗt người một nửa."
"Miao!"
Một mèo một người chia một con cá ra ăn, chẳng mấy chốc liền thấy con cá chỉ còn xương cá.
Bùi Huyền Trì kiếp trước là một Ma Tôn, có loại món ăn trân quý nào mà hắn chưa từng ăn qua.
Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy tư vị của con cá này ngon hơn những sơn hào hải vị mà đời trước hắn đã ăn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Vân Lạc Đình theo thói quen xử lý lông của mình, ngày hôm qua nhân lúc trời mưa thật vất vả mới làm sạch sẽ lông, cũng không thể lại bẩn thêm được.
Chính là lông ở dưới cổ không có biện pháp rửa sạch, Vân Lạc Đình sau khi thử hai lần trực tiếp từ bỏ.
Lúc này, một bàn tay duỗi qua đây.
Vân Lạc Đình: "Meo~?"
Đầu ngón tay cong cong xoa nhẹ lên phần cổ.
Trong nháy mắt Vân Lạc Đình nheo lại đôi mắt, đôi con ngươi to tròn nheo lại thành một đường thẳng, trong miệng nhịn không được nhỏ giọng miao , còn có một tiếng ngáy nho nhỏ.
Bùi Huyền Trì rất cẩn thận, sợ khống chế lực đạo không tốt sẽ làm mèo nhỏ bị thương.
Nhưng......!Nhẹ quá.
Vân Lạc Đình dứt khoát ôm lấy tay hắn, chính mình ra sức cọ cọ.
Cánh tay đang nâng lên của Bùi Huyền Trì trong nháy mắt cứng đờ ở giữa không trung, động cũng không dám động, Thịt lót mềm mụp (mềm mại, mũn mĩm) màu hồng nhạt giấu ở trong trường mao màu trắng đáp ở trên tay hắn.
Mèo trắng nhỏ cọ đủ rồi thì ngồi xổm xuống, từ trên tay hắn rơi xuống vài sợi lông mao.
Vân Lạc Đình dựa vào tay Bùi Huyền Trì nằm sấp xuống, cái đuôi vung vung hiển nhiên tâm tình không tồi.
"Trời sắp tối rồi."
"Ô~?"
Lăn lộn lâu như vậy, Vân Lạc Đình cũng không chú ý thời gian, khi hắn nhắc nhở mới biết được, nguyên lai là đã trễ đến như vậy rồi.
"Ngươi......"
Lời nói vốn dĩ đã đến bên miệng lại bị đè xuống.
Vân Lạc Đình hồ nghi (mơ hồ, nghi hoặc) nhìn Bùi Huyền Trì, cảm giác như là hắn có điều gì khó nói.
"Ngươi có nơi nào để đi không?"
"Tuy rằng bên này của ta thoạt nhìn có chút đơn sơ, nhưng đệm giường vẫn sẽ có."
"Ngươi hẳn là có thể nghe hiểu lời ta nói."
Đầu ngón tay của Bùi Huyền Trì vô thức cọ cọ miêu trảo (bàn chân mèo), mỗi một câu mỗi một chữ đều cẩn thận nói ra: "Ta cảm thấy, ta có thể chăm sóc tốt cho ngươi."
"Ngươi......"
Bùi Huyền Trì nói rất nhiều, có chút giống như là đang lầm bà lầu bầu.
Vân Lạc Đình có thể cảm giác được hắn đang khẩn trương, nghĩ nghĩ, duỗi vuốt mèo chụp vào trong lòng bàn tay hắn, "Miao!"
Cậu ngày thường nghỉ ngơi đều là tìm một địa phương ẩn nấp tốt để trốn, cũng không dám ngủ say.
Dù sao cậu cũng không biết được đám thái giám và cung nữ kia có thể hay không, không khéo bị bọn họ bắt gặp được.
Trong lúc ngủ mơ mà bị đánh tỉnh còn tính là tốt, nếu mà không cẩn thận một cái, thì ngay cả cơ hôi để tỉnh lại cũng không có.
Cho nên thời điểm đi ngủ Vân Lạc Đình cũng không dám ngủ quá sâu, như vậy cũng rất mệt.
Được đáp lại, Bùi Huyền Trì muốn mang mèo nhỏ bế lên, đột nhiên nhớ ra quần áo trên người hắn còn đang dính máu, liền vội vàng thu hồi tay, từ trong túi trữ vật của Thái Tử lấy ra một cái bùa làm sạch.
Vân Lạc Đình nhìn thấy lá bùa nhẹ nhàng rơi xuống, hắn đi đến gần, vầng sáng màu nhàn nhạt sau khi rơi xuống trên người hắn liền biến mất trong nháy mắt.
Bùi Huyền Trì thật cẩn thận bế mèo con lên, động tác rất cứng ngắc, hơi hơi nâng trong tay cũng không giám dùng sức.
Vân Lạc Đình ở trong lòng ngực hắn tìm một vị trí thoải mái, móng vuốt cuộn lên sau đó nằm sấp xuống.
Bùi Huyền Trì trực tiếp ôm mèo nhỏ về phòng, cũng không có đi quản vị Thái Tử lúc này còn đang nằm hôn mê, bất tỉnh ở trên mặt đất.
Chỉ là nơi chính hắn ở, chủ điện thiên thất.
Chủ thất quá lớn, không có hạ nhân, một mình hắn dọn dẹp có chút phiền toái.
Vân Lạc Đình bị đặt ở trên bàn, Bùi Huyền Trì rót cho hắn một ly nước ấm.
Mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, từ bên ngoài liền truyền vào một tiếng kêu to bén nhọn: "Điện hạ?! Thái tử điện hạ!"
"Điện hạ đây là làm sao vậy? Người tới —— người mau tới đi! Xảy ra đại sự rồi!"
Vân Lạc Đình liếm liếm khóe miệng, cảm giác âm thanh này có điểm giống với tên thái giám hồi sáng.
Bùi Huyền Trì không có một chút lo lắng khi người bị phát hiện, ngược lại thần sắc hắn rất thản nhiên chọn cái khăn sạch sẽ lau miệng cho mèo nhỏ.
Cửa phòng không có đóng, thái giám chính mắt đối mặt với Thái Tử hôn mê bất tỉnh, chân tay liền luống cuống, ngẩng đầu thì thấy Bùi Huyền Trì, hắn tức khắc giận sôi máu.
Thái giám vừa đi vừa kêu, "Ngươi đã làm gì thái tử điên hạ!"
"Ngươi là cái tai tinh, ai cho ngươi cái lá ngan động thủ với thái tử điện hạ!"
Thái giám gấp muốn chết, Thái Tử một mình đi đến, ngay cả một tuỳ tùng cũng không có mang theo bên người, hiện tại lại xảy ra chuyện ở đây.
Nếu mà không tìm ra một con dê thế tội thay, mạng của hắn chỉ sợ liền......
Thái giám càng nghĩ càng hoảng, hắn còn chưa muốn chết!
Vân Lạc Đình đứng lên muốn đi tẩn hắn ta.
Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng mèo nhỏ, mặt vô biểu tình (biểu cảm, tính tình) nhìn về phía thái giám, nghiêm thanh ( nghiêm túc, thanh âm)quát lên: "Làm càn!"
Thái giám chợt nghẹn, bước chân đang dồn dập đi về phía trước của hắn bị một tiếng quát này làm cho doạ sợ tới mức nhất thời đứng im tại chỗ.
Đây là phản ứng theo bản năng của hắn, chờ hắn phục hồi tinh thần lại nhìn chính mình đang làm cái gì, thái giám mặt đỏ tai hồng nói: "Ngươi......"
"Muốn sống không?"
Thái giám: "Cái, cái gì?"
Vân Lạc Đình thấy Bùi Huyền Trì giống như có thể giải quyết, một lần nữa bò về.
Đáp ở trên tay người này liếm lông, làm cho Vân Lạc Đình thêm vài phần buồn ngủ.
Thái giám cắn răng nói: "Ngươi còn muốn giết ta diệt khẩu sao?"
Bùi Huyền Trì thấy hắn đã bị doạ đến nhát gan nói: "Thái Tử tại chỗ này xảy ra chuyện, dù ngươi đem tội danh đẩy đến trên đầu ta, chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được."
"Ta có biện pháp lưu lại mạng này của ngươi, ngươi chẳng nhẽ cũng không muốn nghe?"
Thái giám đột nhiên dừng lại, sau nhiều lần giãy giụa thì quỳ rạp xuống đất, "Cầu điện hạ cứu mạng."
Giống như lời Bùi Huyền Trì nói, Thái Tử ở chỗ này xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ tất nhiên sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho những người có mặt.
Huống chi sự việc hôm nay là do hắn phục mệnh Thái Tử an bài mà ra, hắn nhất định chạy không thoát.
Vì thế kế sách bây giờ, cũng chỉ có thể dùng ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa.
Thái giám quỳ rạp trên mặt đất khóc tới một phen đầy nước mắt nước mũi: "Chuyện cũ trước kia là nô tài đáng chết, lần này cầu xin điện hạ thương hại, nếu mà may mắn lưu được một cái mạng nhỏ, nô tài nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của điện hạ!"
Vân Lạc Đình rất khó liên hệ tên thái giám này này cùng kẻ lúc trước vênh mặt hất hàm sai khiến là cùng một người.
Cũng có thể là do hắn quen bắt nạt kẻ yếu, hiện tại lại phải trông cậy vào Bùi Huyền Trì cứu tính mạng, cho nên thái độ đè thấp xuống.
"Đi kêu thái y tới, đưa Thái Tử tới điện Nam Lăng nói rõ lý do, nghĩ cách truyền tin tới tai Bùi Triệt."
Nghe thấy cái tên này, đồng tử thái giám đột nhiên co rúm lại, trong lòng hắn thầm mắng, hắn làm sao dám trực tiếp hô tên thật của đương kim Thánh Thượng?!
Nếu là lúc trước hắn đã kêu la ra tiếng, nhưng hiện giờ còn phải dựa vào cái tên hoàng tử phế này để cứu mạng sống.
Thái giám dừng một chút, rốt cuộc là không nói ra nghi ngờ ở trong lòng chỉ hỏi: "Chỉ cần làm như thế, điện hạ còn điều gì cần phân phó không?"
"Cút."
"......!Dạ." Sắc mặt thái giám đại biến, cố nén giận đứng dậy cáo lui.
Hắn diễu võ dương oai lâu lắm rồi, giờ phải giả vờ cung kính thuận theo, trong nháy mắt không ăn nhập được.
Bùi Huyền Trì lại không chú ý, tất cả lực chú ý đều hướng tới mèo nhỏ trên người, cũng không thèm quan tâm đến tên thái giám kia.
Một người sắp chết, có cái gì đáng để hắn quan tâm.
Sau khi thái giám kéo Thái Tử đi, trong sân yên tĩnh trở lại.
Bùi Huyền Trì động tác nhẹ nhàng nâng mèo nhỏ lên, thấy bộ dáng tiểu gia hỏa mơ màng sắp ngủ, liền nhẹ nhàng bế cậu lên trên giường.
Bùi Huyền Trì không vội vã nghỉ ngơi, mà là đứng dậy đi về đằng sau thay quần áo trên người.
Khi quay lại, đoàn lông mao ở trên giường đã ngủ say.
Mèo nhỏ hẳn là thích chăn đệm mềm mại, trong ngăn tủ còn có những cái chăn còn dày, nặng hơn.
Bùi Huyền Trì nằm ở mép giường, nhìn nóc nhà cũ nát, cũng không chút để ý.
Nghĩ, về sau hắn sẽ chuẩn bị cho tiểu gia hoả một nơi càng mới càng tốt hơn.
Sau khi ngủ say Vân Lạc Đình mơ mơ màng màng cảm giác được bên người có nguồn nhiệt ấm áp, dựa vào luồng nhiệt bên cạnh mà cọ cọ sau đó cuộn tròn.
Bùi Huyền Trì rũ mắt nhìn gáy mèo nhỏ, bên tai là tiếng gáy nhỏ đều đều.
Hắn ngủ không sâu, một chút động tĩnh cũng có thể khiến cho hắn tâm phiền ý loạn.
Vốn tưởng rằng một đêm này sẽ không ngủ được, nhưng không biết từ khi nào lại buồn ngủ, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
- --
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy mỏng manh chiếu vào trong phòng, tăng thêm vài phần ấm áp.
Vân Lạc Đình mơ mơ màng màng trở mình.
"Tỉnh?"
Cậu vẫn còn mê mang vì vừa mới ngủ dậy, nên nghe được âm thanh Vân Lạc Đình theo bản năng kêu một tiếng: "Miao ~"
Bùi Huyền Trì tiến lên mang mèo nhỏ vẫn còn mơ hồ từ trong chăn vớt ra ngoài, ôm xuống rồi ngồi ở bên cạnh bàn.
"Vừa rồi Ngự Thiện Phòng đưa tới chút đồ ăn, ngươi hẳn là sẽ thích, lên ăn chút."
"Meo?"
Ngự Thiện Phòng?
Chỉ là bữa sáng lần này, trên bàn vậy mà bày ra ba món mặn, một đĩa rau trộn, một bát canh, bên trong cái ly cũng không phải là nước trắng, mà là nước trà.
Mới một buổi tối mà thôi, Ngự Thiện Phòng như thế nào đột nhiên lại thay đổi thái độ?
Bùi Huyền Trì nắm lấy vuốt mèo, giải thích nói: "Bệ hạ đã biết chuyện linh nhãn, ý thức được ta thân thế của ta có điểm lạ liền hạ lệnh tra rõ."
Sau khi mệnh lệnh này được ban ra, trên cơ bản có thể thấy được thái độ của hoàng đế đối với thái tử lúc này sẽ ra sao.
Hiện tại hoàng đế rõ ràng chú ý tới hắn, những tên nô tài đó tất nhiên sẽ không tiếp tục khắt khe.
Không chỉ là mấy thứ này, vật trang trí trong điện cũng đưa tới không ít.
Bùi Huyền Trì không mừng vì những thứ đó, nhưng thật ra lại nghĩ Ngự Thiện Phòng đưa tới những món này có thể giúp mèo nhỏ cải thiện thức ăn, liền lưu lại.
Vân Lạc Đình ngồi nghe cái hiểu cái không, thêm chuyện xảy ra trong ngày hôm qua chỉ cảm thấy hoàng đế là một tên không có đầu óc.
Linh nhãn là thứ quan trọng như vậy, hoàng đế thân là phụ thân thế mà cư nhiên để chuyện ngày hôm qua xảy ra mới biết được việc này.
Bùi Huyền Trì uống ngụm nước trà nói: "Lát nữa ta ra ngoài một chuyến, ngươi có muốn đi cùng với ta không?"
- ----------
Lời cảm ơn của editor: Cảm ơn bạn RubyNguyn671 đã giúp mình soát lỗi.
Xin cảm ơn mọi người..
Danh Sách Chương: