Ánh mắt Kỳ Duyên khóa cô, “Vậy thì làm phiền trợ lí Phạm ”
Minh Triệu ngập ngừng tiếp nhận khăn lông trong tay anh, trong đầu nhất định là bị sắc đẹp mê hoặc, nói thế nào ra lời nói như vậy.
Cô đứng dậy, đứng ở trước mặt anh.
Kỳ Duyên ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, hơi cúi đầu, thuận tiện cho động tác của cô.
Ánh mắt Minh Triệu nhìn quanh nhìn quẩn, không đường có thể lui, từ từ đưa ra đôi tay.
Lần đầu tiên cô lau đầu cho người khác, mới đầu lộ ra chút vụng về.
Hai tay xoa ở trên tóc anh.
Bình thường quen nhìn anh tóc ngắn dựng thẳng, lúc này tóc ướt nhẹp, tỏ rõ vài phần lực tương tác với người khác.
Kỳ Duyên buồn bực nói: “Trợ lí Phạm, em lắc đầu anh đến choáng váng.”
Minh Triệu nhỏ giọng nói: “Ngại ngùng quá.
Lần đầu tiên làm.” Cô thoáng dừng một chút, tay trái rơi ở giữa cổ của anh, lướt qua xương tai của anh, dường như có dòng điện toán loạn ở đầu ngón tay, tay phải nhẹ nhàng mà lau tóc ướt của anh.
Tóc của anh đen nhánh, chất tóc rất tốt, tóc hơi cứng.
Một lát này, Kỳ Duyên cảm thấy thư thái rất nhiều, động tác của cô dịu dàng rất nhiều, anh có thể cảm giác nhiệt độ trên cổ truyền đến.
“Minh Triệu , em rất nóng?”
“Không.”
“Tay của em toát mồ hôi.”
Minh Triệu “…”
Trong phòng quá mức yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh điều hòa phát ra, chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ.
Minh Triệu giống như bao phủ anh ở trong ngực, động tác thân thiết mà mập mờ.
Hai người dựa vào quá gần, thỉnh thoảng theo động tác của cô, thân thể cô có thể đụng phải trán của anh.
Minh Triệu rõ ràng cảm thấy hơi thở của anh đảo qua ngực của cô, khí nóng bốn phía.
Rất không dễ dàng lau xong, Minh Triệu vội vàng muốn chạy trốn xa cách hoàn cảnh mập mờ này.
“Tôi đi để khăn lông.”
Kỳ Duyên nắm chặt qua tay cô, “Không vội.
Lời vừa rồi còn chưa nói hết.”
Minh Triệu nháy mắt mấy cái, “Cái gì?”
Kỳ Duyên ngửa đầu, ánh sáng chạm vào trên mặt của anh.
Đối mặt với một khuôn mặt đẹp trai như vậy, cô hoàn toàn không làm được thờ ơ.
Ánh mắt của cô đảo qua lông mày của anh, đôi mắt, chóp mũi, cho đến khóe môi.
Mỗi một chỗ, cô đều thấy rất rõ ràng.
Kỳ Duyên đón ánh mắt của cô, hơi nheo mắt, “Em gọi cho Mạc Dĩ Hằng, anh ta trả lời em như thế nào?”
Minh Triệu lắc đầu, “Người kia rất giảo hoạt, vừa không đồng ý với tôi, cũng không từ chối tôi.”
“Bây giờ em đã biết, người khác cười với em, không nhất định sẽ tốt với em.
Vậy em dự định làm thế nào?”
Minh Triệu nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: “《 Niên hoa 》sẽ hủy bỏ hẹn ước với Triệu Hân Nhiên sao?”
Kỳ Duyên ngửa cằm, vẫn nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt cất giấu ý cười.
“Đáp án trong lòng em là gì?”
“Tôi cảm thấy sẽ không.
Lúc đầu nhân vật “Con gái” này là Lương Nguyệt tự mình chọn lựa, Hân Nhiên có thể vào trúng cử, có nguyên nhân của Hoa Hạ, nhưng quan trọng hơn là, ngay lúc ấy Hân Nhiên thích hợp nhất với nhân vật đó trong một đám nữ diễn viên quay phim thử.
Cho nên tôi thấy rằng, bây giờ một vài bản tin cũng chỉ là truyền thông xằng bậy thêm.”
Kỳ Duyên b gật đầu, “Còn gì nữa không.”
“Chắc chắn Mạc Dĩ Hằng sẽ không lên tiếng sáng tỏ.”
“Đó___” Anh nghi ngờ thật dài nói.
“Anh ta hả vừa nhìn chính là hoa hoa công tử, chơi đùa trong bụi hoa.
Làm sao có thể vì Hân Nhiên vứt bỏ cả rừng lớn.
Chẳng qua mới mẻ nhất thời mà thôi, đó có bao nhiêu tình cảm chân thành thực lòng.” Nói xong lời cuối cùng giọng nói của cô cũng có chút xúc động, mang theo buồn phiền khó phát hiện.
“Thật ra em không nhìn lầm.
Mà em làm như vậy, chẳng qua là muốn để cho Triệu Hân Nhiên nhận rõ sự thực.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không nghĩ tới đối phương hiểu rõ ý nghĩ của chính mình như vậy.
Minh Triệu thở dài một hơi, “Thật ra bản thân Hân Nhiên rất đơn giản, chỉ là thành công quá nhanh, làm cho chị ấy bị mất phương hướng trong khoảng thời gian ngắn.
Chúng ta luôn nói “Không quên tư tưởng ban đầu”, kỳ thực, đi tới đi lui, có đôi khi liền quên.
Tôi cũng không giúp chị ấy cái gì.
Phát triển ở giới này, về sau chị ấy sẽ gặp phải rất nhiều chuyện như vậy, đây chính là giá phải trả của nổi tiếng.”
Kỳ Duyên vẫn ngước đầu, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của co, khóe miệng của anh từ từ nâng lên, âm thanh hơi trầm, “Chỉ cần cô ấy có thể hiểu dụng tâm của em, ngược lại còn có thể cứu.”
“Làm người đại diện không dễ dàng, chuyện nhọc lòng thật không ít.”
Kỳ Duyên cười, kéo cô vào lòng.
“Này! Anh____”
“Để cảm ơn sự “Phục vụ” của em đêm nay, anh có thể tiết lộ một tin tức cho em.”
“Cái gì?” Minh Triệu bị những lời vừa nói này của anh làm cho có chút đỏ mặt, dù sao hai người đều dựa vào gần như vậy, cô định tùy động tác của anh.
“《 Niên hoa 》hoàn toàn không dự định hủy bỏ hiệp ước với Triệu Hân Nhiên.”
Minh Triệu : “…Việc này tôi đoán được.”
“Em chỉ suy đoán, tin tức này của anh chân thật đáng tin 100%.”
Minh Triệu từ từ mở miệng, “Đạo diễn Triệu là bạn của anh, anh đương nhiên có thể được đến…”
Lời của cô còn chưa nói hết, đã bị động tác kế tiếp của Kỳ Duyên làm cho rung động.
Lỗ tai của Kỳ Duyên dán tại trên bụng cô! “Gần đây Tiểu Đậu Nha có không tĩnh gì không?”
Minh Triệu : “…Mới 11 tuần.”
Hai tay Kỳ Duyên thật cẩn thận mà đỡ eo của cô, “Thật là Tiểu Đậu Nha.”
“Bác sĩ nói, tóc cục cưng 11 tuần đã bắt đầu dài rồi.”
Kỳ Duyên gợi lên khóe miệng, “Tóc Tiểu Đậu Nha nhất định không cần lo lắng, tóc ba mẹ tốt như vậy, nó cũng sẽ không kém đến nỗi nào.”
Anh rõ là khá tự tin.
Minh Triệu từ chối cho ý kiến.
Kỳ Duyên chậm rãi đứng dậy, đôi tay từ eo của cô, chuyển qua vai cô.
“Ngày mai anh phải đi công tác, ba ngày sau trở lại, chuyện công ty tìm Hoài Trang thương lượng, chuyện trong nhà tìm mẹ hoặc dì Lưu.”
Minh Triệu nói líu ríu: “Tôi biết, anh yên tâm đi.”
Kỳ Duyên khẽ thở dài, “Em có nhớ nói với anh không?”
Minh Triệu mấp máy khóe miệng, “Ngài Nguyễn , chúc anh tất cả thuận lợi…”
Kỳ Duyên không nghe cô nói tiếp nữa, trực tiếp hôn môi của cô, không còn là lướt qua rồi dừng.
Đây là chuyện đêm nay anh vẫn muốn làm.
Hai người ở chung, luôn có một người muốn chủ động, người này nhất định sẽ không là Minh Triệu vậy chỉ có thể là anh.
Minh Triệu trong lúc bối rối bắt được áo cộc tay của anh, “Đau___”
Kỳ Duyên thoáng dừng lại động tác, chóp mũi của anh dán lên chóp mũi của cô, khẽ cười, “Sao còn không học được?”
Đôi mắt Minh Triệu ướŧ áŧ, việc này không có kinh nghiệm đương nhiên sẽ không.
Nụ hôn của Kỳ Duyên lại rơi xuống, hô hấp dần dần rối loạn.
Tay anh không kìm lòng nổi mà thăm dào vào vạt áo của cô, khi đầu ngón tay nóng như lửa lướt qua da thịt của cô, toàn thân Minh Triệu cứng lại rồi.
“ Kỳ ___ Kỳ Duyên ___” Cô kêu, “Không được____”
Kỳ Duyên a một tiếng, âm thanh rõ ràng không giống bình thường.
Minh Triệu cố gắn mở mắt, nỗ lực duy trì tỉnh táo.
“Không được____” Minh Triệu bắt được tay anh, nói đứt quãng, “Tiểu Đậu Nha, Tiểu Đậu Nha____”
Kỳ Duyên hôn đến cổ của cô, như có hương sen nhàn nhạt, cô dùng sữa tắm gì, lại dễ ngửi như vậy, làm cho anh không nhịn được lưu luyến.
Minh Triệu sợ nhột cuống quýt né tránh.
“ Kỳ Duyên , bác sĩ nói không thể cái đó!” Đột nhiên cô rống lớn một tiếng, cô sợ tiếp tục như vậy, cảnh tượng đêm đó sẽ xuất hiện ra lần nữa.
Nụ hôn của Kỳ Duyên trượt đến cổ của cô, " Minh Triệu ___” anh trầm giọng kêu tên cô một tiếng, mang theo ý vị lưu luyến.
Minh Triệu đỏ mặt, “Là bác sĩ nói!”
Kỳ Duyên ôm cô, “Ừ, anh biết.”
Minh Triệu ngượng ngùng, “Anh nhịn một chút.”
Kỳ Duyên liếc cô một cái, anh như vậy lại bằng thêm mấy phần gợi cảm, quyến rũ hồn phách lòng người.
Anh sờ sờ đầu cô, gợi lên mặt mũi “Em dự định khi nào để anh sử dụng quyền lợi của chồng? Angela___”
Hai gò má Minh Triệu nóng hầm hập hồng một màu, nhưng không thể che hết ngạc nhiên trên mặt, “Về sau tôi ngẫm lại tên Angela này không thích hợp với tôi.
Còn nữa, thời gian không còn sớm, Tiểu Đậu Nha mệt, tôi đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Đi tới cửa, cô lại dừng lại, sắc mặt rối rắm.
“ Kỳ Duyên , nếu như anh ngủ không được mà nói, có thể niệm 《 Tâm Kinh 》.” Âm thanh của cô nhẹ nhàng bay vào trong tai anh.
Kỳ Duyên nhìn cô chui vào phòng, không khỏi lắc đầu một cái.
Đứng dậy đi phòng bếp, rót một chén nước, uống một hơi cạn sạch.
Minh Triệu đóng cửa phòng, trái tim đập bùm bùm.
Cô dán cánh cửa nghe động tĩnh ngoài cửa, xung quanh không phải.
“Tiểu Đậu Nha, ba con thật đáng thương, đều vì con.”
Nửa đêm, phòng ngủ cách vách.
Điện thoại Kỳ Duyên sáng, số cá nhân của anh, cũng chỉ có người thân mới biết được.
Giải khóa, đúng là Minh Triệu gửi tới, anh mở ra, một đoạn văn thật dài, là《 Tâm Kinh 》.
Kỳ Duyên chua xóa vuốt vuốt trán, trong đêm hè thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Anh cũng không phải hòa thượng.
Ngày hôm sau, sáng sớm Kỳ Duyên sẽ xuất phát đi thành phố B.
Khi Minh Triệu tỉnh lại, mới phát hiện khóe miệng mình có chút sưng.
Đợi đến công ty, Tina còn hỏi một câu, “ Minh Triệu , có phải cô nhiệt không hả? Môi có chút sưng.”
Minh Triệu chột dạ nói phải, còn rót một chén trà hoa cúc cho mình.
Buổi chiều, Triệu Hân Nhiên đến cao ốc Hoa Hạ, tìm đến Minh Triệu .
Hai người ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của công ty một lát, khí sắc của Triệu Hân Nhiên tốt rất nhiều.
“Cuối tuần chị liền đi tổ diễn kịch 《 Niên hoa 》báo cáo.”
“Chúc mừng.
Sau cơn mưa trời lại sáng.”
Triệu Hân Nhiên thở ra một hơi, “Cảm ơn em, Minh Triệu.”
“Em không có làm gì.”
“Nhưng em cũng để chị xem hiểu rất nhiều chuyện.” Triệu Hân NHiên uống một ngụm nước, “Nếu em tiếp tục làm nghề này, chị nghĩ phải hai ba năm, em nhất định có thể trở thành một người đại diện của cà phê lớn*.
Nhưng đi theo Nguyễn tổng cũng không tồi.”
*Cà phê lớn (Phiên âm Hán Việt: đại già, tiếng Trung: 大咖) có nghĩa là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định, đó là, một người đã đạt được kết quả tốt trong một lĩnh vực nhất định.
(Nguồn: Baidu.)
Minh Triệu cười, cúi đầu ăn một miếng bánh ngọt.
Hương vị của Mousse* rất thuần khiết, tuyệt không ngấy.
* Mousse: Bánh mousse là một loại bánh ngọt với bột mousse làm nguyên liệu chính.
Nó rất phong phú về ngoại hình, màu sắc, cấu trúc và hương vị, tự nhiên và tinh khiết hơn, thường được thêm vào với kem và chất làm đông để làm cho nó dày và đông lạnh.
(Nguồn: Baidu)
Vẻ mặt Triệu Hân Nhiên hâm mộ, cô vì giữ dáng người, những đồ ăn nhiệt lượng cao như bánh ngọt này luôn luôn không đụng vào.
Chính cô chỉ có 86 cân*, còn ngại mình béo.
“Minh Triệu, em bây giờ cũng là trợ lí của Nguyễn Tổng, có thể kiềm chế một chút, mặt của em đã mập một vòng.”
*86 cân bên Trung thì bằng 43 cân bên mình thôi nhé.
Minh Triệu “…Say những lúc khi em hả hê.”
Lúc hai người đang nói chuyện, một bóng dáng nổi giận đùng đùng xông tới cửa
Triệu Hân Nhiên đối diện cửa, nhìn rất rõ ràng.
“Ôi, Nguyễn công chúa đến đây, ồ___”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Ân đã đi đến trước bàn các cô.
“Minh Triệu, rốt cuộc cô có ý tứ gì?” Vẻ mặt Kỳ Ân giận đùng đùng, đáy mắt là vẻ căm hận nghiến răng nghiến lợi.
Minh Triệu không hiểu, “Làm sao vậy?”
Kỳ Ân nghiến răng, “Cô không muốn thấy tôi tốt? Sao tôi không thích hợp là nữ chủ của 《 Năm mười tám tuổi ấy》hả?”
Minh Triệu đứng dậy, “Tôi chỉ là nói lên ý kiến của tôi.”
Kỳ Ân trừng mắt cô, “Mà anh trai tôi nghe ý kiến của cô?”
Minh Triệu: “Cái này không liên quan với tôi, quyền quyết định không ở tôi.”
“Không liên quan gì tới cô?” Kỳ Ân cười lạnh, “Tất cả mọi người ủng hộ tôi, thì một mình cô phản đối, cô còn nói không liên quan tới cô?”
Triệu Hân Nhiên bên cạnh thấy cảm xúc Kỳ Ân kích động, vội vàng đến khuyên, “ Kỳ Ân , ở công ty đấy, bao nhiêu người nhìn đấy.
Có lời gì nói cho tốt.”
Kỳ Ân quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô một cái, “Mời rời đi, đây là chuyện của tôi và cô ta.”
Minh Triệu đứng dậy, “ Nguyễn Cao Kỳ Ân cô muốn nổi điên, tôi không rảnh theo cô.
Hân Nhiên, chúng ta đi.”
Triệu Hân Nhiên không ngờ tính tình Kỳ Ân đáng sợ như vậy.
Biệt hiệu Nguyễn công chúa quả thực danh bất hư truyền.
Kỳ Ân không buông tha cô, “Cô đừng đi, cô nói chuyện rõ ràng.
Cuối cùng cô còn muốn làm gì? Cô là tới trả thù tôi phải không? Bởi vì năm đó tôi thay đổi bút của cô, hại cô kiểm tra không thi tốt, cô liền trở lại trả thù tôi?”
“Không có!” Minh Triệu không muốn dây dưa với cô ta, nhấc chân muốn đi.
Kỳ Ân chợt kéo lấy tay cô, một lực lớn, bước chân của Minh Triệu lảo đảo, cơ thể mang thai thẳng tắp đụng vào góc bàn.
Triệu Hân Nhiên cũng sợ hết hồn, vội vàng đỡ cô, “Đụng vào kia rồi hả?”
Khuôn mặt Minh Triệu liền trắng bệch trong nháy mắt, che kín đầy mồ hôi chằng chịt, sau lưng một luồng đau đớn ray rứt.
Cô cắn răng nói: “Giúp em gọi điện cho trợ lí Trần , bụng em có chút không thoải mái.”.
Danh Sách Chương: