• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngày tháng chín, trời vẫn nóng như cũ.

Minh Triệu mang Tư Mộ đến lăng Nam, gương mặt của Tư Mộ tràn đầy thỏa mãn, đáy mắt tràn đầy tò mò.

“Mẹ, nơi này là nới mẹ sống khi còn bé sao? Nhà thật đẹp.

A, bên kia còn có bò!”
Sau khi Minh Triệu dừng xe xong, dắt tay của cậu, đi tìm đoàn làm phim.
Hôm nay hai mẹ con mặc đồ giống nhau, áo T-shirt màu vàng, Minh Triệu mặc quần short jean, Tư Mộ thì bận một cái quần lửng, Mang cùng giày màu trắng, lại mang mắt kính giống nhau.

Cùng nhau đi tới, đưa đến không biết bao nhiêu ánh nhìn.
“Đó là con trai của Minh Triệu! Dáng vẻ rất đáng yêu.”
“Cha của bé có nhan sắc thế kia mà!”
“Nghe nói lúc trước cậu bé còn bỏ nhà đi? Ha ha ha ha….”
…..
Minh Triệu lại dặn dò mấy câu, “Các chú và dì ở đây đều đang diễn, con không chạy được lung tung biết không?”
“Mẹ, con không phải là trẻ con.”
Minh Triệu lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết người nào bỏ nhà đi.”
Tư Mộ nghiêm túc đi theo Minh Triệu vào đoàn làm phim.

Cậu rất bình tĩnh, nhìn hai bên một chút, bất động thanh sắc, điểm này rất giống Kỳ Duyên.
Lúc Hứa Giai Nhân thấy cậu, xem như biết trước, nhưng cũng không che giấu nỗi sự kinh ngạc.
“Mộ Mộ, chào dì đi.”
Tư Mộ: “Chào dì Giai Nhân.”
Hứa Giai Nhân cười, “Tiểu Dương, đi lấy túi đồ ăn vặt đến đây.”
Minh Triệu: “Không cần đâu, gần đây đang khống chế lượng ăn uống của nhóc này.”
Hứa Giai Nhân sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của cậu, “Chị Phạm, em thật không thể tin được.”
Minh Triệu cười cười, “Gần đây thế nào rồi?”
“Mọi chuyện đều thuận lợi, cô Lương và mọi người đã giúp đỡ em rất nhiều, lần này học hỏi được không ít.”
“Vậy thì tốt.” Minh Triệu gật đầu một cái, “Em vốn có thiên phú làm diễn viên.”
“Chị Phạm, em nghe nói chị không tiếp tục làm người đại diện nữa?”
Minh Triệu nhìn thẳng vào mắt của cô, “Đúng, hôm nay chị đến đây là muốn nói với em chuyện này.”
“Tại sao?”
“Mỗi giai đoạn đều có sự lựa chọn của giai đoạn đó.”
“Vậy thì thật có chút đáng tiếc.”
“Giai Nhân, công việc sau này của em, phòng làm việc đã sắp xếp xong hết rồi.

Thời gian tuyên truyền cũng đã sắp xếp, lúc trước chị giúp em tìm một bộ phim truyền hình, nhưng chị không biết bây giờ em có kế hoạch gì không?”
Hứa Giai Nhân suy nghĩ trong chốc lát, “Cô Lương đề nghị em, tạm thời không nên vội vã như vậy.

Chờ sau khi phim chiếu, rồi sắp xếp công việc tiếp theo.”
Minh Triệu hiểu ý tứ của cô.

Bọn họ có hi vọng rất lớn vào, có lẽ Giai Nhân có thể nhờ vào bộ phim này đoạt được vai ảnh hậu, nhưng đây cũng chỉ là có lẽ.


Có thể là ảnh hậu hay không, ngoài thực lực, còn có vận khí.
“Không sao.

Em bây giờ đã ký hợp đồng với Hoa Hạ, công ty sẽ giúp em tìm người đại diện mới, đương nhiên, nếu em muốn cũng có thể tìm.

Bất luận các em lựa chọn như thế nào, chị đều tôn trọng bọn em.

Nếu các em muốn kết thúc hợp đồng với Hoa Hạ, chị cũng sẽ giúp các em nói chuyện với công ty.”
Tư Mộ kéo kéo vạt áo của Minh Triệu, “Mẹ, bên kia có con chó nhỏ, con muốn đi xem.”
Minh Triệu gật đầu, “Cẩn thận một chút.”
Hứa Giai Nhân không phải không nghĩ đến chuyện rời đi Hoa Hạ, thành lập công ty cho riêng mình, nhưng cô không có hậu thuẫn, sau này sao có thể tìm người có năng lực đây.
Thận phận của Minh Triệu được làm rõ, quả thật cô có dự định làm người quản lí.

Hiện tại cô nên đi nơi nào, quả thật chuyện này khó giải quyết.
“Chị Phạm, em muốn suy nghĩ thêm.”
“Không sao, em cứ suy nghĩ cho kỹ, rồi liên lạc với chị.”
Tư Mộ thấy một con Husky, cậu không nhịn được muốn qua xem.
Tư Mộ: “Gâu Gâu….”
Husky: “Gâu Gâu.”
Tư Mộ nhìn Husky, Husky cũng nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
“Mộ Mộ đến rồi.” Lương Nguyệt nghe trợ lý nói Minh Triệu đến đoàn làm phim, nên đến xem một chút, không nghĩ đến Minh Triệu còn đưa Tư Mộ đến đây.
Tư Mộ thấy bà, “A, bà, sao bà lại ở đây?”
“Bà đang diễn ở đây, thích tiểu hắc sao?” Lương Nguyệt ôm chó đến, “Tiểu Hắc rất hiền, con có thể vuốt nó.”
Tư Mộ bị hấp dẫn, đưa tay vuốt vuốt, “Con cũng có nuôi một con mèo, nó cũng rất ngoan.”
“Vậy con có muốn nuôi chó không?”
Tư Mộ lắc đầu, “Nuôi động vật nhỏ phải chăm sóc cho nó, ba nói bây giờ con còn nhỏ, chăm sóc không được.

Chờ con lớn con sẽ nuôi.”
Vẻ mặt Lương Nguyệt trìu mến, “Vậy sau này con có thể đến nhìn tiểu hắc.”
“Nhà con không có ở đây.”
“Nhà của bà cũng ở Tấn Thành, nếu con có thời gian thì gọi điện thoại cho bà.”
“Được ạ.”
“Mộ Mộ…” Minh Triệu tìm tới đây, thấy Lương Nguyệt cũng ở đây, sắc mặt của cô cũng không có biến hóa gì lớn.
Lương Nguyệt đứng dậy, bà mặc sườn xám, khí chất dịu dàng.

“Nói chuyện xong rồi?”
Minh Triệu gật đầu, “Chúng tôi nên đi rồi.”
“Nếu đã đến, thì cùng ăn một bữa cơm đi.”
Minh Triệu lắc đầu, “Không quấy rầy.

Một lát ba Mộ Mộ đến đây, chúng tôi đã có hẹn.”

Lương Nguyệt thở dài, “ Trịu Trịu, con không cần đối với mẹ như thế.”
Minh Triệu im lặng một lát, “Cô Lương, thời gian trước đây, tôi đã biết chuyện năm đó, cũng biết lí do mình ra đời.”
Lương Nguyệt sợ sệt, “Ba con đã nói cho con biết?”
Minh Triệu cười đáp lại, yên lặng nói: “Trước kia tôi rất oán hận bà, nhưng bây giờ tôi đã bình thường trở lại, ít nhất bà cho tôi một cái mạng.”
“ Trịu Trịu…” Lương Nguyệt run giọng hô.
“Ô ô…” Đột nhiên Tư Mộ khóc lên, “Con chó cắn con!”
Minh Triệu lập tức ngồi xổm người xuống, trên dưới kiểm tra, “Cắn ở đâu nào?”
“Tay của con, ô ô…” Nước mắt của Tư Mộ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Minh Triệu không kịp làm gì, ngay lập tức ôm cậu đi ra ngoài.
Lương Nguyệt chạy theo kịp, “Mẹ đưa các con đi bệnh viện.”
Minh Triệu nhíu mi, vội vàng đưa chìa khóa cho bà.
Tư Mộ rất đau đớn, một khuôn mặt luôn tươi cười giờ nhăn lại.

Minh Triệu dịu dàng an ủi cậu, “Không sao đâu, tiêm xong là tốt rồi.”
“Nhưng con không muốn tiêm đâu.”
Minh Triệu nhíu mi, “Tiêm không đau đâu.” Lúc này điện thoại di động vang lên, “Ba gọi đến này.”
“Mẹ, đừng nói với ba là con bị chó cắn, ba sẽ la con.”
Miệng Minh Triệu khô khốc, “Mộ Mộ, con chỉ không cẩn thận, ba sẽ không la con đâu.”
Kỳ Duyên vừa nghe con trai bị chó cắn, “Anh sẽ đến Lăng Nam ngay, đến nơi sẽ lập tức đến bệnh viện với em và con.”
“Được, bọn em ở bệnh viện đợi anh.

Anh chú ý lái xe.”
Tư Mộ tiêm một mũi ngừa chó dại, đáng thương vùi trong ngực của Minh Triệu.
Thật may là có Lương Nguyệt giúp đứng xếp hàng đăng ký, ngược lại bọn họ tiết kiệm không ít thời gian.
Lúc này hai mẹ con ngồi trên ghế đợi Kỳ Duyên.
Lương Nguyệt đứng một bên, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán của Tư Mộ, “Đứa nhỏ đáng thương.

Đều tại mẹ, không nên mang tiểu hắc đến đoàn phim.”
“Đây chỉ là việc ngoài ý muốn, bà không nên để trong lòng.”
Lương Nguyệt than nhẹ một tiếng, giọng nói trầm trầm, “Sao lại không lo lắng được.

Nó là cháu ngoại của mẹ mà, mẹ không bỏ được.”
Minh Triệu cũng không nói gì.
Lúc Kỳ Duyên đến đây, cố ý đi siêu thị mua mấy chai Yakult, mua năm chai.

Anh trầm mặt, “Sao rồi em?”
“Không sao, vết thương không sâu, chỉ có dâu răng thôi.

Bác sĩ không yên lòng, nên đã tiêm thuốc chích ngừa rồi.”
Kỳ Duyên nhìn kỹ vết cắn trên tay của cậu, tâm thả lỏng một chút, “Để anh ôm cho.”
Tư Mộ bẹt miệng, “Ba…”
“Được rồi, không sao, qua mấy ngày nữa sẽ khỏe, nam tử hán không thể dễ dàng rơi nước mắt.”
“Nhưng cánh tay của con rất đau.”

Kỳ Duyên cầm một chai Yakult, “Uống đi.”
Một chai Yakult đã có thể trấn an được cái vị đang thương tâm kia, cậu nhóc không còn than cánh tay bị đau nữa, ngoan ngoan uống Yakult.
Kỳ Duyên lễ phép nói cảm ơn Lương Nguyệt, khách khí xa cách.

“Cô Lương, chuyện ngày hôm nay đã làm phiền cô rồi.”
Lương Nguyệt lắc đầu, “Không có gì.

Các con đưa Mộ Mộ về nghỉ ngơi đi.”
Buổi sáng Kỳ Duyên có một hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, anh từ Tấn Thành chạy đến, một nhà ba người tính toán ở lại Lăng Nam một buổi chiều, ngày mai trở về.
Sau khi Tư Mộ bị chó cắn, không nói tiếng nào.
Một nhà ba người đi đến ngôi biệt thự nhỏ, biệt thự nhỏ này được xây trên đất của nhà họ Phạm, có một khoảng sân trống, trồng vài loại hoa, còn có một cái xích đu.

Nếu như ngày thường, Tư Mộ đã sớm mừng rỡ chạy lung tung, hôm nay cậu bị thương nên có chút ỉu xìu.
Minh Triệu lặng lẽ nói với Kỳ Duyên, “Con lo lắng sợ bị anh la, không cho em nói với anh.”
Kỳ Duyên sờ sờ mũi, “Anh nói chuyện với con một chút.”
Tư Mộ lười biếng nằm trên giường, không có sức sống như trong ngày thường.
“Mộ Mộ…” Kỳ Duyên vỗ mông nhỏ của cậu, “Để ba xem vết thương như thế nào?”
Tư Mộ vội vàng rút tay, “Khuông muốn, con không đau nữa.”
Kỳ Duyên cười, nằm bên cạnh cậu.

“Mộ Mộ, ba và mẹ muốn cử hành hôn lễ, con làm hoa đồng có được không?”
“Hoa đồng là làm cái gì?”
“Hoa đồng là một nhân vật rất quan trọng, giúp ba cầm nhẫn.”
“Ba, tại sao ba và mẹ kết hôn trễ như vậy?”
“Bởi vì ba và mẹ muốn con tham gia hôn lễ của chúng ta, con là đại bảo bối của ba và mẹ.”
Tư Mộ mở to đôi mắt đen nhìn anh, trong đôi mắt có điều không hiểu.
Kỳ Duyên sờ sờ đầu của cậu, “Ba cũng giống như mẹ vậy cũng rất yêu con.

Nhưng mẹ là nữ, ba phải yêu mẹ nhiều một chút, con hiểu chưa?”
Tư Mộ gật đầu, “Nam phải bảo vệ nữ, con cũng sẽ bảo vệ mẹ.”
“Đúng vậy, sau này Mộ Mộ có em gái rồi, cũng phải bảo vệ em gái.” Kỳ Duyên ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu, “Dĩ nhiên, ba sẽ vĩnh viễn bảo vệ các người.”
“Ha ha ha…” Bị ba hôn hít, Tiểu Đậu Nha xấu hổ bưng kín mặt.

“Ba, con biết con không phải được nhặt về.

Con từ trong bụng của mẹ sinh ra, trong bụng mẹ có một căn phòng xinh đẹp, con ở trong đó nảy mầm, con lớn lên, rồi từ trong đó đi ra.”
Trong nháy mắt Kỳ Duyên kinh ngạc, nhẹ nhàng nói: “Làm sao con biết?”
“Ở lớp chúng con có một người bạn nói qua.”
Kỳ Duyên sờ sờ mũi, “Con nói không sai.

Đứng lên đi, ba dẫn con ra vườn trồng rau.”
Minh Triệu đứng ở của phòng, nhìn hai cha con.

Lúc Kỳ Duyên đi qua cạnh cô, cô dịu dàng nói: “Chồng à, em cũng yêu anh.”
Mặt trời chiều ngã về tây, trong sân mọi thứ đều phủ một lớp ánh sáng vàng kim sáng bóng, ấm áp rất thích ý.
Tư Mộ muốn leo cây, nhưng vì vóc người quá nhỏ, nên nhờ sự giúp đỡ của ba.

Kỳ Duyên nâng cái mông của cậu, để cho tay cậu vòng lên cành cây khô, cậu giả vờ là tự mình leo lên cây.
Đứa trẻ nhỏ thật dễ dàng thỏa mãn.
Minh Triệu cầm điện thoại di động chụp lại cảnh này.


Cô đăng hình lên weibo, nội dung của bài đăng: Lúc trước, Tiểu Đậu Nha rời nhà trốn đi, tôi và tiên sinh vô cũng lo lắng.

Lần đầu tiên làm cha mẹ, có lúc không biết con mình đang suy nghĩ gì? Cái này nội tâm của người nhà tôi đặc biệt phong phú.

Tóm ngay!
Đại nội mật thám 009: Nửa mặt của tiên sinh thật đẹp! Chân lại dài và thẳng nữa!”
Anh rất đáng yêu: Cuối cùng tỷ phu không còn là cái bóng nữa, sắp tới sẽ là chụp chính diện!”
Ta là tiểu Công: Liếc mắt, nhan sắc của một nhà ba người quá nổi trội.

Emma, tuần san bái bái sao không moi ra được hình của con trai và chồng của Minh Triệu nhỉ? Nhưng lại đăng ra tin tức giả vậy @tuần san bái bái.
Bác Bắc nhỏ bé trở lại ta là tiểu Công: [nắm tay] Sắp xếp! Tuần san Bái Bái có thể đóng cửa! Nhưng mà một nhà ba người thật hạnh phúc đó.
Ký giả của tuần san Bái Bái cũng ngược tâm ngược phổi rồi, bọn họ cũng muốn bùng nổ rồi.
Lương Nguyệt trở lại đoàn phim, có chút mệt mỏi, nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Hứa Giai Nhân diễn xong, nghe nói bà có chút không khỏe, tới xem bà một chút.

Cô đứng ở cửa, nghe được giọng nói từ bên trong.

“Là Mộ Mộ bị tiểu hắc cắn, con mua một chút đồ ăn ngon đem qua cho nhóc đó đi.” Lương Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với Tấn Thù Ngôn.
Tấn Thù Ngôn cau mày, “Sao mẹ để cho tiểu hắc cắn nó!”
“Lúc đó không chú ý.” Lương Nguyệt cũng tự trách, “Bên Minh Triệu mẹ không tiện ra mặt.”
“Mẹ, mẹ không nhận lại chị, con lấy thân phận gì đi gặp chị?”
“Ngôn Ngôn mẹ rất muốn nhận lại Trịu Trịu, nhưng như vậy thì cả làng giải trí sẽ biết, quá khứ của mẹ….” Bà thừa nhận không đảm đương nổi.

Sao có thể buông tha tất cả ngay bây giờ?
Sắc mặt Hứa Giai Nhân hốt hoảng, hô hấp cũng thay đổi, cô nhanh chóng xoay người lập tức tránh đi, vội vã trở lại gian phòng của mình.
Trợ lý thấy cô hơi kinh ngạc, “Không phải chị đi xem cô Lương thế nào sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?”
“Cô Lương đang nghỉ ngơi.

Cô cũng đi nghỉ đi, tôi tự mình dọn dẹp được rồi.”
Trợ lí quái dị nhìn cô, “Được rồi.”
Hứa Giai Nhân đem những chuyện xảy ra trong thời gian qua kết nối lại với nhau, tại sao lúc đầu Minh Triệu không đồng ý cho cô nhận bộ phim, tại sao sau này Minh Triệu không đến đoàn phim.
Lương Nguyệt đối xử với cô rất tốt, nhưng bởi vì cô là nghệ sĩ của Minh Triệu.

Bà muốn đền bù cho Minh Triệu.
Sắc mặt của Hứa Giai Nhân trong trẻo mà lạnh lùng, cô nhìn chính mình trong gương trang điểm, thì ra là như vậy.
Cô còn tưởng rằng Lương Nguyệt nhìn thấy khả năng của mình.

Cô hung hăng siết chạy lòng bàn tay mình, như vậy Minh Triệu không còn là người đại diện của mình nữa, Lương Nguyệt có còn trước sau như một ân cần với mình không?
Hứa Giai Nhân hỗn loạn, cô bưng kín mặt mình, hết đường xoay sở, bước kế tiếp cô nên đi như thế nào đây?
Cô mở weibo, thấy Minh Triệu đăng hình, người một nhà hạnh phúc cỡ nào.

Trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp khó tả.
Tại sao có vài người có được tất cả dễ dàng như vậy? Chồng của cô ấy lại là Kỳ Duyên! Kỳ Duyên là mục tiêu của nhiều nữa nghệ sĩ như vậy.
Cô vừa chuẩn bị ấn nút like, thì thấy Tần Nhất Lộ ấn nút like trước.
đã vào tiến độ kết thúc, gần đây Nhất Lộ đã nhận vài quảng cáo.
Hứa Giai Nhân suy nghĩ một lát vẫn là điện thoại cho Tần Nhất Lộ.

Minh Triệu đối xử rất tốt với Tần Nhất Lộ, cô muốn biết Tần Nhất Lộ lựa chọn như thế nào.

Cô không thể chọn sai..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK