Minh Triệu sững sờ khoảng năm sáu giây, mới phản ứng kịp bản thân vừa mới sẵn giọng.
Cô vội vã đứng lên, lễ phép quy củ kêu một tiếng: " Nguyễn tổng, chào buổi tối."
Kỳ Duyên nheo mắt: "Đến với ai à?"
Tuy Minh Triệu nhìn thấy anh thì hơi ngoài ý muốn, nhưng cô cũng xem như hiểu rõ.
Hiện giờ Triệu Hân Nhiên là ngôi sao mới mà công ty muốn nâng đỡ, sau này sẽ càng thường xuyên tham gia những hoạt động như vậy, tiếp xúc với Kỳ Duyên cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
"Đêm nay Hân Nhiên muốn bay đến thành phố B, đồ sạc và thuốc đều bỏ ở nhà rồi."
Kỳ Duyên thấy sắc mặt cô hơi mỏi mệt, hỏi: "Vì sao muốn đến đây một chuyến? Không đi cùng cô ấy?"
Minh Triệu lắc đầu, ánh mắt lóe ra: "Tôi xin nghỉ phép nửa tháng, muốn về nhà xử lý một chút việc."
Kỳ Duyên đã xem qua tư liệu của cô, nhà của Minh Triệu ở trấn nhỏ phía bắc của Tấn Thành, mẹ chết sớm, ba là một họa sĩ, hàng năm luôn ở ngoài.
Trung khảo cô thi vào trường số 1 Tấn Thành, cao nhất cô ở nhà dì cô một năm, sau này cả nhà dì cô đi Canada định cư, nên cô đã ở nội trú.
Anh gật đầu, tỏ vẻ sáng tỏ.
"Tôi bảo trợ lý Trần gọi cho cô ấy nhé."
"Đừng." Minh Triệu vội vã kêu, sắc mặt rối rắm.
Kỳ Duyên nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
Khóe môi Minh Triệu khẽ nhúc nhích, bảo trợ lý Trần gọi cho Triệu Hân Nhiên, có lẽ vị trí trợ lý này của cô cũng không cần tiếp tục rồi.
Nhưng vẫn khó thể mở lời với Kỳ Duyên.
"Nguyễn tổng, thế sẽ làm phiền ngài đấy."
"Tôi không thấy phiền, chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi."
Minh Triệu im lặng không nói, lại nhíu mày.
Chẳng lẽ anh không biết tâm tư của cô?
Kỳ Duyên ra vẻ nghiêm trang, làm cô giận đến nghiến răng.
"Nguyễn tổng, có thể xem như chúng ta không quen biết, giống như trước đây được không." Từ trước đến nay Minh Triệu đã quen có gì nói thẳng, cô càng nói càng lúng túng.
Mấy ngày nay, cô rất băn khoăn.
Cô nói chuyện đêm đó cho Lam Anh, Lam Anh chỉ nói hai từ:
Đồ điên.
Vì yêu mà điên.
Cô biết Lam Anh không thật sự mắng cô, mà vì thương cô.
Người ngoan ngoãn mà cố chấp đến phát điên, luôn làm cho người ta bất ngờ.
Mười sáu tuổi đến giờ, Kỳ Duyên là giấc mộng thời thiếu nữ của cô.
Cái tên mà cô viết trong nơi kín đáo nhất của nhật ký.
Cô vẫn cho rằng anh là người cả đời này cô không thể yêu, nhưng không ngờ cô có cơ hội gần anh như vậy.
Nên cô đã xúc động một lần, vì thế mà làm kế hoạch của cả cuộc đời trở nên hỗn loạn.
Thật ra, cô không biết chút gì về Kỳ Duyên.
Cô chỉ biết, nhà anh có tiền, anh có vẻ ngoài, học giỏi, thành tích thể thao tốt.
Một đường đi đến, anh luôn ở nơi rực rỡ nhất trong đám người.
Có lẽ, cô thích anh, lúc ban đầu chỉ vì vẻ ngoài đẹp đẽ của anh.
Chủ nhiệm lớp trung học thường nói, ước mơ nhất định phải có.
Ước mơ lúc đó của cô chính là, gả cho Kỳ Duyên.
Thiếu nữ hoài xuân, luôn không thực tế.
Cô dựa vào ước mơ không thực tế này, nỗ lực, thi lên đại học, sau này chuyển qua chuyên ngành.
Nhưng ước mơ dù sao cũng chỉ là mơ ước thôi.
Minh Triệu phiền chán: " Nguyễn tổng, tôi không quấy rầy ngài nữa."
Vừa dứt lời, phía trước truyền đến một giọng nói khác.
"Kỳ Duyên, sao anh còn chưa đi nữa?" Mạc Dĩ Hằng đi đến, kinh ngạc phát hiện Kỳ Duyên đang nói chuyện với một cô gái xa lạ.
Kỳ Duyên quay đầu quét mắt nhìn anh ta một cái: "Cậu đi trước đi, tôi còn có chút việc."
Sao Mạc Dĩ Hằng có thể đi chứ, quen biết Kỳ Duyên lâu như vậy, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Kỳ Duyên nói chuyện với một cô gái lâu như thế, đương nhiên ngoại trừ Nguyễn Cao Kỳ Ân.
Anh ta nhiệt tình chào hỏi Minh Triệu: "Hi, xin chào, Mạc Dĩ Hằng."
Minh Triệu tỏ vẻ giải quyết việc công, biểu cảm vừa đúng: "Xin chào, anh Mạc, tôi là trợ lý của Triệu Hân Nhiên."
"Triệu Hân Nhiên - -" Mạc Dĩ Hằng ngốc lăng."Tôi còn tưởng cô là người mới của Kỳ Duyên chứ."
Minh Triệu thoáng cười: "Mong quan tâm nhiều hơn."
Mạc Dĩ Hằng cũng cười: "Đương nhiên.
Tôi vừa mới thêm wechat của cô Triệu, ánh mắt của tổng giám đốc Nguyễn các người thật tốt, luôn có thể đào được người mới có tiềm lực." Từ trước đến nay anh ta rất có nhân duyên với phái nữ, rất biết tán gẫu với con gái.
Ai nói chuyện với anh ta đều không bị áp lực.
Đương nhiên Mạc Dĩ Hằng cũng có thẩm mỹ tiêu chuẩn, có thể nói chuyện với anh ta, đều là đại mỹ nữ.
Kỳ Duyên im lặng đứng một bên, anh hứng thú đánh giá Minh Triệu, lúc này cô lấy thân phận trợ lý mười phần, biết cách nắm cơ hội cho nghệ sĩ của mình.
Hoa Hạ có trợ lý như vậy, là phúc khí của minh tinh, cũng là phúc khí của anh.
Mạc Dĩ Hằng nhận điện thoại rồi rời đi, khi rời đi anh cho Minh Triệu một tấm danh thiếp của mình.
Minh Triệu nhận lấy, mang theo vài phần ngượng ngùng, nói: "Anh Mạc, thật có lỗi, tôi chưa có danh thiếp."
Mạc Dĩ Hằng bỡn cợt nhìn Kỳ Duyên: "Nguyễn tổng, tôi đề nghị Hoa Hạ nên chủ động in danh thiếp cho nhân viên."
Trên mặt Kỳ Duyên luôn không có biểu cảm gì: "Ý kiến của cậu tôi sẽ xem xét."
Chờ Mạc Dĩ Hằng rời đi, Kỳ Duyên hỏi Minh Triệu: "Trợ lý đều giống em vậy sao?"
Minh Triệu hiểu rõ ý của anh: "Trợ lý cũng là người có mục tiêu sống."
"Ví như?"
Mặt mày Minh Triệu trong veo, có chút do dự, vẫn ăn ngay nói thật: "Tôi muốn làm người đại diện kim bài (người đại diện vàng)." Mọi người đều biết, vinh quang sau lưng minh tinh, tất nhiên không thể thiếu người đại diện, người đại diện ưu tú rất quan trọng trong việc phát triển của minh tinh.
Hiện giờ người đại diện lợi hại nhất trong điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ là Trương Du, một tay đưa Trình Ảnh đến địa vị bây giờ.
Trình Ảnh 27 tuổi có thể hái được vòng nguyệt quế của diễn viên, không thể không nói phải nhờ năng lực và nhân mạch của Trương Du, dù sao hợp tác cần cô đi bắt cầu dắt mối.
Kỳ Duyên không nhịn được cười một tiếng.
Hai mươi hai tuổi, mới vừa vào xã hội, đầy hoài bão, tràn ngập nhiệt tình.
"Con đường này không dễ dàng."
"Tôi biết." Cô bỗng cười, lộ ra cái răng khểnh bên phải, rất đáng yêu.
"Tôi cho bản thân mình ba năm."
"Xem ra em không chuẩn bị ở Hoa Hạ dài hạn rồi."
"Không không không - -" Tuy đây là sự thật, ngài cũng không cần nói thẳng ra như vậy đâu.
Bọn họ vòng đi ăn máng khác thế này đã nhìn quen từ lâu lắm rồi.
Kỳ Duyên nhìn cô chằm chằm, mặt mày phủ ý cười.
Minh Triệu vội ho một tiếng: " Nguyễn tổng, tôi không phải loại người như vậy."
"Loại người như vậy?"
"Vong ân phụ nghĩa đấy, tôi trưởng thành ở Hoa Hạ, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ không chạy lấy người."
"Tôi đây cũng không thể để ‘Vạn bất đắc dĩ’ này xuất hiện." Anh không muốn đả kích cô, dựa vào điều kiện của cô, ba năm e rằng không hoàn thành xong mục tiêu này.
Minh Triệu hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cứ thế không nói gì, không khí thoải mái, làm sự căng thẳng của cô dần dần biến mất, đáy lòng không hiểu sao cảm thấy an tâm và bình thản.
Nếu không có đêm kia, có lẽ bọn họ sẽ không thể cùng xuất hiện.
Có lẽ như vậy cũng không tệ, có thể cùng người mình thích, trò chuyện đôi câu, cũng không mất đi sự vui vẻ.
Vô dục vô cầu, có lẽ là một sự an bày khác.
Minh Triệu nhìn thời gian, đã đợi nửa tiếng rồi.
Kỳ Duyên không chủ động đi, cô có chút khó xử, lại không thể đuổi anh đi.
Đêm nay cô còn chưa ăn cơm, từ ký túc xá đến nhà trọ của Triệu Hân Nhiên, rồi từ nhà trọ đến khách sạn, lăn lộn giày vò hai tiếng, cả người vừa đói vừa mệt.
Lúc này người phục vụ lấy hai tách cà phê mang sang bàn cách vách, bình thường vị cà phê tinh khiết và thơm, bây giờ cô ngửi thì trong bụng cứ cuồn cuộn.
Dù cô cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được cảm giác ghê tởm này.
Minh Triệu đột nhiên che miệng, vẻ mặt kinh ngạc.
" Nguyễn tổng, ngại quá, tôi say xe, vào toilet một chút."
"Minh Triệu- - "
Kỳ Duyên đứng tại chỗ, ánh mắt yên lặng như biển sâu.
Thật lâu sau vẫn không thấy Minh Triệu ra khỏi toilet, Kỳ Duyên xoay người ra đại sảnh.
Tài xế đã chờ anh ở ngoài rất lâu: "Tiên sinh - - "
"Đến khách sạn Hoa Hạ." Anh ngồi ở ghế sau, nhắm mắt lại, đầu óc còn hiện ra một màn vừa rồi ở khách sạn.
Khương Hiểu cao 165, khung xương nhỏ nhắn, thật ra cô thuộc loại gầy.
Quần áo của cô luôn có vẻ hơi rộng rãi, cũng không biết do mua quần áo lớn, hay luôn mặc kiểu dáng này.
Kỳ Duyên nhớ đến một năm trước, anh đến studio thăm Trình Ảnh.
Lúc đó cô đã ở studio.
Giữa ngày hè, thời tiết rất nóng, 41.2 độ, diễn viên đóng phim cổ trang mặc rất nhiều, kiểu tóc phức tạp, cả người phải đặc biệt chịu tội.
Đương nhiên nhóm trợ lý cũng vô cùng vất vả, bung dù, quạt gió, bưng trà dâng nước.
Minh Triệu vẫn yên lặng bật dù, theo Kỳ Duyên đi qua, mãi cho đến khi rời đi, các cô ấy ở đàng kia, lúc đó theo sát gót giúp diễn viên một tay bung dù, một tay quạt gió.
Ngày đó cô mặc một bộ váy liền kiểu cổ màu trắng, váy dài đến lòng bàn chân.
Khi đó tóc cô dài, giữ đến eo, tóc rất mềm, hoàn toàn rối tung.
Cô đứng ở đó, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Thần sắc thản nhiên, làn da trong suốt trắng sáng dưới ánh mặt trời, giữa lông mày lộ ra điềm tĩnh và cứng cỏi, làm người ta không hiểu sao muốn nhìn thêm vài lần.
Bởi vì anh nhiều lần nhìn thoáng qua, Trình Ảnh thuận thế nhìn theo.
"Cô bé này đã đến đây một tuần rồi, thật sự có thể chịu đựng."
"Rất ít khi nghe cô khen ai.
Cô muốn qua lại sao?"
"Thật sự không có.
Cô ấy vẫn là học sinh, nhưng cô ấy tuyệt sẽ không như thế."
Kỳ Duyên cười một tiếng, thu hồi tầm mắt, lên xe, rời khỏi phim trường.
Một năm sau, không ngờ anh lại gặp được cô, cô đã thành công được công ty xếp làm trợ lý cho người mới Triệu Hân Nhiên.
Kỳ Duyên không thể không thừa nhận, anh đoán không ra suy nghĩ của Minh Triệu.
Hồi lâu, anh lấy điện thoại ra, trầm giọng nói: "Tra tình hình gần đây của Minh Triệu."
Minh Triệu lấy tốc độ nhanh như bay chạy vào toilet.
Chờ cô nôn xong, cả người mất sức chống lên bồn rửa tay.
Cô cầm điện thoại nhanh chóng lướt Baidu - - mang thai bao lâu sẽ có phản ứng.
Trên mạng viết rành mạch, cô càng xem càng lo lắng.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện phản ứng mang thai, chẳng lẽ nhìn thấy Kỳ Duyên nên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ vì thế mới có phản ứng trước thời hạn sao?
Mầm móng nhỏ này và ba bé có cảm ứng tâm linh rồi hả? Nhanh như vậy đã vội vã bắt đầu động đậy rồi ư?
Minh Triệu dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, nhìn mình trong gương, cô khẽ thở dài.
Cô vẫn cảm thấy, làm cha mẹ, khi quyết định sinh đứa con ra, vậy phải phụ trách cho đứa bé.
Nếu không thể cho bé một gia đình hoàn chỉnh, thì không nên lựa chọn sinh nó ra.
Cô nghĩ, cô không thể kéo dài thêm nữa rồi.
Chậm nhất là ngày mai vậy..
Danh Sách Chương: