• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tấn Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, giữa người với người lúc nào cũng đầy ràng buộc thần kỳ.
Bạn có nghĩ tới hay không, có một ngày, bạn sẽ gặp lại người trong lòng lúc còn trẻ?
Minh Triệu không biết rốt cuộc Kỳ Duyên có biết hay không, quan hệ của cô và Kỳ Ân là bạn học.
Ánh đèn màu cam bao phủ trên thân hai người, một phòng an bình.
Minh Triệu nhàn nhạt nhìn Kỳ Duyên, đột nhiên trong lúc đó, nở một nụ cười ôn hòa.

Ở trước mặt anh, cô sẽ căng thẳng, sẽ do dự, sẽ tự ti, sẽ nhát gan… Nhưng cô luôn che giấu bản thân, không để cho anh phát hiện ra sự nhỏ mọn của mình.
Cô luôn tự nói với mình, coi như trước kia không biết anh.
“Có chuyện, vẫn không có nói cho anh biết.” Cô nuốt nước miếng một cái.
Kỳ Duyên ngưng mắt nhìn cô.
“Tôi và Nguyễn Cao Kỳ Ân là bạn học.” Minh Triệu nắm tóc.

“Này, anh đừng chỉ nhìn tôi nha.

Trước anh thật sự không biết?”
Kỳ Duyên nở một nụ cười, “Em không nói cho tôi biết.”
Minh Triệu cắn lưỡi, “Không phải anh điều tra tư liệu của tôi sao?”
“Tư liệu cũng không thể hiểu qua tất cả về em.”
Minh Triệu liếc anh một cái, “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải anh nha.” Càng không nghĩ tới tôi và anh còn có Tiểu Đậu Nha.
“Quan hệ của em và Ân Ân như thế nào? Tôi đoán quan hệ bình thường.”
Minh Triệu cười khổ, “Còn kém hơn bình thường.”
Kỳ Duyên ngắt tiếng cười, “Khó trách mấy lần tôi nhắc tới Kỳ Ân, em cũng không nói lời nào.

Còn có cái gì muốn giao phó không?”
Minh Triệu chột dạ, “Không có.”
Kỳ Duyên hơi cong khóe miệng, “Có thể Kỳ Ân còn không biết bạn gái của tôi là em.”
Khương Hiểu thở dài một hơi, “Xem ra ngày mai phải có một cuộc chiến tranh mà không có khói thuốc súng.

Này, bây giờ anh cũng nên vội hối hận?”
Anh híp mắt một cái, ý vị thâm trường* mà nói: “Minh Triệu, tôi sẽ không hối hận.”
*Ý vị thâm trường: ý vị, sâu xa
Minh Triệu thu lại vẻ mặt, “Vậy ngày mai anh giải thích một chút với Nguyễn Cao Kỳ Ân cho thật tốt.” Mặc dù quan hệ của cô và Nguyễn Cao Kỳ Ân bình thường, nhưng cô cũng không hy vọng, bởi vì cô, quan hệ anh em bọn họ bất hòa.
Anh cười cười.
“Cái đó, Nguyễn tổng, tôi có chút mệt, đi ngủ trước đây.” Anh không trả lời, cô đứng dậy đi về phía phòng.

“ Minh Triệu____” Đột nhiên anh lại gọi tên của cô.
Minh Triệu xoay người, khoảng cách không xa không gần, nhìn anh.
Kỳ Duyên khẽ động khóe miệng, “Sau này ở nhà gọi tên của tôi, tôi không muốn về nhà còn giống như ở công ty.”
Minh Triệu có loại ảo giác, dường như nhìn có chút không hiểu anh.

“Ờ_____” nhưng hình như cô có chút không quen.
Kỳ Duyên _____
Duyên____
Cô lặng lẽ kêu mấy lần ở trong lòng, cũng không quen.
Đến Chủ nhật hôm đó, toàn thân Minh Triệu là váy búp bê dài cổ rộng như cũ, đứng chung một chỗ với tây trang phẳng phiu của Kỳ Duyên, thực sự giống như nhỏ hơn anh vài tuổi.
Minh Triệu sửa váy lại một chút, hỏi anh: “Cũng sẽ không phạm sai lầm chứ.”
Kỳ Duyên nhìn cô, “Vô cùng tốt.”
Minh Triệu quen mặc váy dài, đơn giản dễ dàng.

Cô cúi đầu, khẽ nói: “Như vậy người khác cũng không nhìn ra tôi mang thai.”
Kỳ Duyên cười: “Mới hơn một tháng quả là không nhìn ra.”
Minh Triệu sờ sờ bụng, “Thật ra tôi cảm thấy thắt lưng tôi đã trở nên lớn rồi.”
Kỳ Duyên nghĩ đến tiếp xúc thân mật của hai người tối hôm qua, hơn một tháng, cô hoàn toàn không mập bao nhiêu.

Lúc anh ôm vẫn… Rất nhỏ.
Đi trên đường, vẻ mặt của Minh Triệu có chút nặng nề, Kỳ Duyên phát hiện, an ủi cô, “Không cần lo căng thẳng, có tôi ở đây.”
Minh Triệu thở ra một hơi, “Cám ơn.” Cô thật sự cảm ơn anh, sự xuất hiện của anh, ít nhất cho cô dũng khí rất lớn.
Xe lái vào sân.
Kỳ Duyên xuống xe đi tới bên kia, Khương Hiểu cũng xuống theo đó.

Anh nói: “Đến rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Lúc này, bên trong có người chạy đến.

“Anh_____”
Giọng nói của Kỳ Ân tràn đầy vui vẻ, “Cuối cùng anh chị đã tới___”
Minh Triệu dừng bước, trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau kia, tiếng của Kỳ Ân bỗng nhiên dừng lại, đáy mắt cô đầy sự không thể tin, trong nháy mắt ánh mắt thay đổi sự lạnh lùng, còn mang theo tức giận.
“Tại sao là cô!” Cô ta hung dữ mà kêu tên của cô một tiếng.Minh Triệu cong cong khóe miệng, “ Nguyễn tiểu thư, đã lâu không gặp.” Bạn trung học, bốn năm không gặp.
Kỳ Ân nhìn cô, lại nhìn Kỳ Duyên, trong mắt đột nhiên uất ức một trận.
Kỳ Duyên chợt kéo tay Minh Triệu, đầu ngón tay của Minh Triệu cứng đờ, có một nháy mắt cô muốn thoát khỏi, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể tránh thoát.

Cha mẹ Nguyễn thấy bọn họ đi vào, mang nụ cười mỉm vừa đúng trên mặt.
Kỳ Duyên giới thiệu, “Ba mẹ, đây là bạn gái của con, Minh Triệu.”
Minh Triệu lễ phép gọi: “Bác trai bác gái, các bác khỏe, cháu là Minh Triệu.”
Mẹ Nguyễn không dấu vết mà quan sát cô, cô gái nhỏ xinh đẹp quá, dịu dàng im lặng, phong cách không tệ.

Ăn mặc rất giản dị, không phải nhãn hiệu lớn, lấy quan sát của bà hoàn toàn không phải thương hiệu gì.

Con trai đã thừa nhận, lúc này bà còn muốn phản đối, chỉ biết tổn thương tình cảm giữa mẹ con.

Bà ôn hòa cười một tiếng: “Mau ngồi đi.”
Lần đầu tiên gặp cha mẹ, có lẽ chính là cha mẹ hỏi tại lớp.

Nhất là vô căn vô cứ nhô ra bạn gái Nguyễn Cao Kỳ Duyên cô đây.

Nhưng cũng may, cha mẹ nhà họ Nguyễn đều là người thấy qua cảnh đời lớn, bọn họ quen dùng ánh mắt đi xem xét, cũng không hỏi quá nhiều vấn đề.

Chỉ là quan tâm gia đình của Minh Triệu một chút, lại hỏi công việc của cô.

Biết cô ở điện ảnh và truyền hình Hoa hạ, cha mẹ Nguyễn có thể đoán được quá trình hai người gặp nhau rồi.
Kỳ Ân vẫn nắm chặt hai tay, mặt lạnh ngồi ở một bên.
Mẹ Nguyễn cũng nhận thấy được sự im lặng của cô ta, “ Tiểu Ân, Minh Triệu bằng tuổi con, sau này con có thể thường xuyên liên lạc.

Con vào giới giải trí phát triển có chuyện gì có thể hỏi nó một chút.”
Kỳ Ân cười lạnh, “Mẹ, chúng con không chỉ bằng tuổi, chúng con còn là bạn cùng lớp đấy.”
“Thật sao?” Vẻ mặt cha mẹ Nguyễn kinh ngạc.
Kỳ Ân nhìn Minh Triệu, “Anh, Minh Triệu cũng không nói cho anh biết sao?”
Kỳ Duyên trầm giọng trả lời: “Anh biết.”
“Vậy sao anh cũng không nói cho em biết? Em về mấy ngày, tại sao anh không nói cho em?” Kỳ Ân kích động.
Mẹ Nguyễn không rõ nguyên do, vỗ vỗ tay của cô ta, “Làm sao vậy?”
Kỳ Duyên cười, cuối cùng vẫn là nhịn được.
Mẹ Nguyễn vỗ vỗ tay của cô ta, “Bao nhiêu người, còn ghen hả.


Anh con tìm được bạn gái, không phải con thật vui mừng sao?”
Minh Triệu nhìn Kỳ Ân, không ngờ cô ta có ý kiến lớn như vậy với mình.

Đã nhiều năm như vậy, cô ta vẫn còn không thích mình.

Cô duy trì thái độ, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Duyên, đôi mắt màu đen lóe ra ánh sáng nhỏ.

Kỳ Ân kiêng dè anh trai của mình, cố nén sự không vui trong lòng.
Sau bữa trưa, Kỳ Duyên mang Minh Triệu đến phòng ngủ của anh nghỉ ngơi.
Cuối cùng Minh Triệu tháo xuống ngụy trang, thật mệt mỏi.

Cô nhìn Kỳ Duyên, “Anh không tò mò tại sao quan hệ của tôi với cô ấy không tốt?”
“Em không muốn nói cũng không sao.” Sắc mặt Kỳ Duyên vẫn như cũ.
Minh Triệu miễn cưỡng ngồi ở chân giường, cô cởi dép, chân trần đứng trên thảm mềm, lộ ra hai chân trắng như tuyết.

“Sau khi chia lớp chúng tôi là bạn học lớp 11, mỗi lớp đều có nhóm nhỏ.

Lớp chúng tôi cũng như vậy.

Giống như những đứa bé có hoàn cảnh tốt như Kỳ Ân tự nhiên mà chơi cùng một chỗ, họ có thể trò chuyện rất nhiều thứ chúng tôi không biết.

Tuy chỗ ngồi tôi và Kỳ Ân rất gần, nhưng chúng tôi không là một vòng, hơn nữa quan hệ cũng không được khá lắm.”
Kỳ Duyên không nghĩ tới cô trực tiếp như vậy.

Tính cách của Kỳ Ân anh biết, tự mình kiêu ngạo.

Tính tình Minh Triệu, nhìn như mềm mại, kì thực cứng rắn.
“Ừm, anh có biết lúc trung học em anh thích một nam sinh không?”
Ấn đường* của Kỳ Duyên nhăn lại, giọng nói cứng ngắc, “Là ai?”
*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày
Minh Triệu cười hì hì, “Anh đóng cửa thật chặt, tôi lặng lẽ nói cho anh biết mà.”
Kỳ Duyên nhếch khóe môi một cái, xoay người đi đóng cửa.
Vẻ mặt Minh Triệu khẽ động, “Khóa chúng tôi này có một nam sinh gọi Tần Hoành, thành tích tốt, lớn lên đẹp trai, đánh bóng rổ cũng rất đẹp.

Khi đó rất nhiều cô gái đều lặng lẽ thích anh ta.”
Kỳ Duyên híp mắt một cái, kiên nhẫn nghe cô nói tiếp.
“Tôi là bạn học với Tần Hoành từ lớp mười, còn là bàn trước sau, tôi có đề bài không hiểu, cũng sẽ hỏi anh ta.”
“Ờ____” Kỳ Duyên cất cao lên âm cuối, “Người bạn học này của các em thật không tệ.”
“Đúng nha.” Minh Triệu nghĩ đến mặt mày Tần Hoành đúng là dịu dàng, “Cho nên có rất nhiều nữ sinh thích anh ta.”

“Em và Kỳ Ân chính là một thành viên trong rất nhiều nữ sinh đó?”
Minh Triệu thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, “ Nguyễn tổng, trí tưởng tượng của ngài quá phong phút.”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Đương nhiên không phải.

Kỳ Ân thích Tần Hoành, người Tần Hoành thích____ngồi cùng bàn tôi!”
Kỳ Duyên không nghĩ tới trung học bọn họ còn có câu chuyện như vậy, không khỏi lắc đầu.

“Khi nào thì phong cách trường học Nhất Trung lỏng lẻo như vậy, các em còn rảnh rỗi muốn những thứ này.”
“Lúc trung học anh không muốn sao? Làm sao có thể? Tôi cảm thấy lúc trung học không thích qua một người, thanh xuân của chúng ta cũng không hoàn chỉnh.”
Kỳ Duyên im lặng, anh chưa từng nghĩ.

Nhưng nghe được, cô nghĩ tới.
Trên mặt Minh Triệu tràn đầy ánh sáng lấp lánh, “Người ngồi cùng bàn tôi rất xinh đẹp, thành thích đứng nhất lớp chúng tôi, người vô cùng tốt, bạn ấy còn có thể lén dạy lại cho mấy người chúng tôi.

Lam Anh là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp, xinh đẹp hơn Trình Ảnh.”
Kỳ Duyên cười trêu đùa, “Nhìn hoàn hảo hơn em?”
“Tôi làm sao có thể so sánh với bạn ấy? Lam Anh bạn ấy…” Bởi vì kinh ngạc, lời nói của cô mắc kẹt, cô khẽ hé môi, cẩn thận hiểu ra lời anh vừa nói, giống như anh đang khen Kỳ Duyên thấy cô im lặng, lời nói xoay chuyển, “Có cơ hội thì phải gặp cô ấy một chút.”
Minh Triệu cúi đầu ừ một tiếng, “Vậy mà anh không biết chuyện của em gái anh.”
“Khi đó tôi ở nước ngoài học nghiên cứu, hơn nữa những tâm tư nhỏ này con gái các em cũng giấu cẩn thận hơn ai khác.”
Minh Triệu suy nghĩ một chút gật đầu, “Thầm mến không dễ, yêu mà không được càng làm cho lòng người chua xót.” Có đôi khi biết rõ, con đường kia sẽ không có kết quả, nhưng vẫn cắm đầu đi vào.
“Em từng thầm mến qua ai?” Kỳ Duyên hỏi.
Minh Triệu há hốc miệng, tùy cơ nhếch môi cười, “…Minh tinh tính không? Tấn Trọng Bắc thôi.” Tuổi của Tấn Trọng Bắc và Kỳ Duyên không sai biệt lắm, lúc Minh Triệu học trung học, Tấn Trọng Bắc vì một bộ phim A Ca đại hỏa* trong cung đình triều Thanh, đây là bộ phim đầu tiên của anh ta, khiến cho anh ta bước thẳng lên đỉnh cao, lúc đó trong lớp rất nhiều nữ sinh đều say mê anh ta, màn hình điện thoại di động cũng là hình của anh ta.
*A Ca đại hỏa: Vị A Ca được nhắc đến ở đây có lẽ là Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ_ con trai thứ 5 của vua Càn Long (chính là Ngũ A Ca trong phim “Hoàn Châu Cách Cách” mà chúng ta đã xem đó), và theo lịch sử là một người tài hoa nhưng đoản mệnh.

Có lẽ tác giả dùng cụm từ này là muốn gợi đến sự kiện vào năm Càn Long thứ 28 (1763), Thanh Yến điện gặp hỏa hoạn, Vĩnh Kỳ đã cứu Càn Long Đế thoát hiểm khỏi đám cháy.

(Nguồn: Google và Baidu)
Kỳ Duyên cười như không cười, đột nhiên đưa tay ghé vào trên bụng của cô.
Cơ thể Minh Triệu cứng đờ, lui về dựa vào phía sau: “ Nguyễn tổng, anh muốn làm gì?”
Anh lấn đến gần Minh Triệu căng thẳng mà giọng nói cũng thay đổi, “Ba mẹ anh ở dưới lầu, anh không thể như vậy!’
“Như thế nào?”
Minh Triệu: “….”
Lần đầu tiên Kỳ Duyên quang minh chính đại đến gần Tiểu Đậu Nha, cách một lớp quần áo mong manh, thậm chí tay của anh có chút run rẩy không khống chế được.

“Giáo dục dưỡng thai cho tốt, biết không?”
Anh từ từ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa lên, “ Minh Triệu, em ở đây liền cho Tiểu Đậu Nha bài học yêu sớm trong giai đoạn phôi thai của nó.”
Minh Triệu: “….” Cái tội danh này rất lớn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK