• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ánh nắng ấm áp, thời tiết mát mẻ, trong viện Thanh Phong, hoa trà đắm mình dưới ánh nắng mặt trời, khoan khoái đón gió, sôi nổi khoe sắc.
Thôi Mạch Chu ra ngoài tắm nắng, sắc mặt hắn đã giảm bớt vẻ nhợt nhạt, thấy Khương Tuế Ngọc ở đây thì hắn không bất ngờ chút nào.
"Ra mắt Huyện chúa."
Hắn đang định hành lễ, Khương Tuế Ngọc lập tức giơ tay đỡ: "Không cần, miễn lễ.

Ta nghe nói thời gian gần đây ngươi bị bệnh, nên đặc biệt đến đây thăm ngươi."
Thôi Mạch Chu nói: "Chỉ là một ít bệnh vặt mà thôi, cứ vào thu là bị ốm."
Chưa dứt lời hắn đã đưa một nắm tay lên che miệng, ho kịch liệt, lòng ngực nhấp nhô, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ khó chịu.

Mọi người truyền tai nhau rằng hắn bị bệnh nặng, có vẻ như không phải là giả.
Khương Nghiễn sốt ruột bảo vệ cho chủ nhân của mình, lôi kéo Khương Tuế Ngọc lùi về phía sau một bước, thẳng thắn mà nói: "Huyện chúa coi chừng bị hắn lây bệnh."
Thôi Mạch Chu đang thở dốc hai gò má ửng đỏ, xin lỗi: "Là ta thất lễ."
Thái độ của Khương Tuế Ngọc rất hiền hoà, rõ ràng không thèm để ý tới hành động thất lễ mới vừa rồi của hắn: "Không sao, sao ta lại có thể trách ngươi vì một việc nhỏ như vậy chứ, gọi người hầu đi nấu thuốc cho ngươi, tranh thủ lúc còn nóng nhanh uống đi."
Nàng vừa nói xong thì cho người bưng chén thuốc nóng hầm hập lên đưa tới tay hắn.

Thôi Mạch Chu nhìn chén thuốc đen tuyền trước mắt này, do dự một lát rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mùi vị cay đắng của hoàng liên lập tức tràn ngập khoang miệng, không nhịn được mà nhíu chặt đôi mày.
Lúc trước, nàng đã từng hỏi thái y, biết rằng hoàng liên không ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn.


Vì vậy, Khương Tuế Ngọc mới yên tâm cho người bỏ thêm vào, thấy hắn rõ ràng đang chịu đựng vị đắng chát kia.

Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn bày ra vẻ mặt gió thoảng mây bay, trong lòng Khương Tuế Ngọc không nhịn được kính nể.
Nếu muốn biết Tống Ngạn với Thôi Mạch Chu có phải là cùng một người hay không, thật ra rất dễ dàng, nàng chỉ cần xem trên vai hắn có dấu vết bị băng bó không là được.

Nhưng cứ như vậy mà lột quần áo người ta thì quả thật không ổn, Khương Tuế Ngọc suy nghĩ, làm sao mới có thể vừa kiểm tra được trên vai hắn có vết sẹo hay không, lại vừa có thể tránh xấu hổ đây?
Bỗng nhiên, một vật thể nhỏ nhắn trắng mềm chạy ào tới, bổ nhào vào trong lồng ngực của Khương Tuế Ngọc, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
"Cô cô, Tương nhi rất nhớ người." Giọng nói của cô gái nhỏ trong trẻo lảnh lót, nghe vui tai hệt như âm thanh từ cái chuông vàng trên búi tóc của nàng ấy.
Cô gái nhỏ trước mặt này chính là con gái duy nhất của Thái tử, nàng ấy là Vĩnh An Quận chúa Lý Nguyệt Tương.

Phía sau nàng ấy là đông đảo thái giám cung nữ đều đang bày ra biểu tình căng thẳng nhìn chằm chằm Quận chúa, chỉ sợ vị lá ngọc cành vàng này va chạm vào đâu đó mà bị sứt mẻ chỗ nào thì bọn họ khó mà giữ được mạng.
Khương Tuế Ngọc cũng không quen việc thân mật với người khác, cơ thể hơi cứng lại, sau đó đẩy Lý Nguyệt Tương ra một khoảng cách nhỏ.

Mơ hồ nhớ lại lúc trước Khương Tuế Ngọc đã từng dạy tiểu Quận chúa cưỡi ngựa bắn cung được mấy ngày, tiểu Quận chúa cực kỳ thích tư thế oai phong của nàng khi ngồi trên lưng ngựa, cho nên vô cùng yêu thích nàng.
"Con lại trốn Thái tử với Thái tử phi lén chuồn ra đây phải không?"
Lý Nguyệt Tương đảo mắt trốn tránh, nhẹ nhàng hừ một tiếng, lên tiếng giải thích rõ ràng: "Không phải như vậy đâu."
Sau đó, Lý Nguyệt Tương mới chú ý đến người trẻ tuổi có dáng vẻ phong thần tuấn lãng đứng bên cạnh, nàng ấy lập tức trở nên quy củ hơn rất nhiều, trưng ra tư thế của một Quận chúa hoàng gia, khuôn mặt cố ý tỏ ra nghiêm túc, đảo hai mắt đánh giá người ta từ trên xuống dưới, rụt rè hỏi: "Ngươi có phải là người làm cô cô của ta thần hồn điên đảo kia đúng không? Không tệ, cũng có vài phần đẹp mắt đó."
Cuối cùng nàng ấy cảm rất vừa lòng mà gật đầu hai cái, bỗng nhiên hiểu rõ lý do vì sao cô cô lại không chịu đưa mình ra ngoài chơi, thì ra là do hắn đã câu mất hồn của cô cô.


Cô gái nhỏ trừng mắt, chỉ hận không thể dán mấy chữ "Ngươi là hồ ly tinh" trên trán hắn.
"Không được ăn nói lung tung." Khương Tuế Ngọc không còn cách nào khác đành phải đưa tay đỡ trán, những người bên cạnh nàng ấy đều không phải người thường.
Thôi Mạch Chu không thay đổi sắc mặt, tạm thời ứng phó lời khen của tiểu Quận chúa: "Đa tạ Quận chúa khen ngợi, ta biết ngoại hình đẹp của mình có được, đều nhờ vào công lao của cha mẹ thân sinh."
Để tránh cho tiểu Quận chúa lại nói ra những lời động trời, Khương Tuế Ngọc đành nói trước: "Quận chúa, ta nghe nói hoa dâm bụt trên núi Thiên Cát nở rồi, trông rất đẹp.

Ta mang con đi ngắm hoa có được không?"
Lý Nguyệt Tương chọt chọt mớ thịt trên khuôn mặt nhỏ của mình, suy nghĩ một lát.
"Được.

Nhưng mà..." Nàng ấy chỉ vào Thôi Mạch Chu: "Hắn cũng phải đi cùng."
...
Xe ngựa xuyên qua khu chợ phía Đông, đi đến núi Thiên Cát ở ngoại ô.

Núi Thiên Cát là địa điểm du ngoạn thường tới của nhóm người có chức có quyền ở Hoàng thành Thượng Kinh.

Nhưng những người bình thường không có chức vụ thì không được vào, cho nên núi Thiên Cát tương đối yên tĩnh, rất thích hợp để đi cho khuây khoả.
Ở Đông Cung, Lý Nguyệt Tương luôn bị bó buộc, chỗ này không được đi chỗ kia không được chạm, nhưng ra khỏi Đông Cung thì không còn nhiều quy tắc trói tay trói chân như thế nữa, nàng ấy lập tức trở nên hoạt bát hơn nhiều.


Hơn nữa, thị vệ không muốn quấy rầy chủ nhân thưởng thức cảnh đẹp, nên đều rất biết điều mà lui hết ra bên ngoài.
Thở hổn hển nhấc đôi chân ngắn, nhỏ nhắn bò lên thềm đá để leo núi, Lý Nguyệt Tương thường xuyên quay đầu về sau nhìn hai người Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu cách bản thân một đoạn đường.
Nàng ấy nhăn cái mũi nhỏ, rất ghét bỏ mà thúc giục: "Hai người đi chậm quá."
Khương Tuế Ngọc đi một chút rồi lại dừng nghỉ, nhìn cô gái nhỏ ra sức bò trên bậc thềm, bật cười nói: "Là do con nhanh quá đấy, ăn hiếp mấy người già chúng ta."
Cô gái nhỏ quả nhiên bị lời này lừa gạt, thật sự cho rằng bọn họ đi chậm như vậy là do nguyên nhân tuổi tác, khó xử chống cằm ngồi ở bậc thang chờ bọn họ tới: "Thôi được, con sẽ đi từ từ chờ hai người vậy."
Gió mát thổi qua, cành hoa khẽ lay, hương hoa quanh quẩn bên người, trong lành khiến lòng người vui vẻ.

Một đóa hoa rơi xuống run rẩy đậu lại trên vai Khương Tuế Ngọc, nhưng nàng vẫn cứ hồn nhiên không phát hiện ra.
Ma xui quỷ khiến thế nào, mà Thôi Mạch Chu muốn thay nàng phủi đóa hoa này đi, đưa tay đến giữa không trung.

Trong chốc lát, Khương Tuế Ngọc né sang bên cạnh, cho rằng hắn muốn đánh, cả người vào trạng thái đề phòng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
Thôi Mạch Chu hờ hững thu tay về, giải thích cho nàng: "Trên vai người có hoa rơi."
Khương Tuế Ngọc nghiêng đầu nhìn, thật sự có một bông hoa màu tím nhạt rơi trên vai nàng.

Nàng kinh ngạc, cầm bông hoa lên quan sát vài lần.
Thôi Mạch Chu nhìn nàng, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng lấp lánh, giống như muốn nói: Ta không lừa người có phải không.

Khương Tuế Ngọc hơi bối rối, sờ chóp mũi, giả vờ không nhìn thấy, không hiểu gì cả.
Núi Thiên Cát cũng không được tính là cao, chỉ tốn thời gian cùng lắm là hai nén hương đã lên tới đỉnh núi.

Đỉnh núi bằng phẳng, còn có các loại hoa đủ màu sắc không rõ tên.


Trên các cành cây, nhiều bông hoa nở rộ giống như một tấm vải gấm rực rỡ, ong bay bướm lượn, cực kỳ vui mắt.
Một con bướm đuôi én màu sắc rực rỡ thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ.

Đối với những vật xinh đẹp, Lý Nguyệt Tương gần như không có sức chống cự, chỉ thấy nàng ấy đưa đôi tay vồ về phía trước, nhưng chỉ bắt được khoảng không.
Nhưng Lý Nguyệt Tương cũng không nhụt chí, nàng ấy lấy lại tinh thần xem xét thời cơ thật chuẩn vồ thêm một cái nữa, nhưng vẫn không thành công.

Dần dần nàng ấy bắt đầu có chút nôn nóng, nhìn thấy cánh bướm đuôi én bay ra sau lưng Khương Tuế Ngọc, nhẹ nhàng di chuyển tay chân, chỉ sợ làm con bướm hoảng sợ, sau đó lại cong người nhảy tới đưa hai tay về phía trước.
Tuy nhiên, nàng ấy không những không bắt được bướm, mà ngược lại còn đẩy Khương Tuế Ngọc lảo đảo bước tới vài bước, lập tức bổ nhào vào lòng ngực Thôi Mạch Chu.
Lý Nguyệt Tương tự biết có lẽ mình sắp gặp rắc rối nên xách cái váy nhỏ màu hồng cánh sen của mình chạy trước, để lại hai người Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu đứng tại chỗ đưa mắt nhìn nhau.
Đôi tay Khương Tuế Ngọc để ở trước ngực hắn, dáng vẻ ôm ấp yêu thương lộ liễu này của nàng rất dễ gây hiểu lầm.

Nàng khẽ nhếch môi lên vừa định giải thích, nhưng lại nghe thấy Thôi Mạch Chu nghiêm mặt nói: "Huyện chúa, trên tóc người có một con sâu."
Vẻ mặt Khương Tuế Ngọc cứ như thể bị sét đánh giữa trời quang, lộ ra vẻ căng thẳng, cả người cứng đờ không dám cử động dáng vẻ như mắc phải đại dịch: "Sâu ở đâu?"
Thôi Mạch Chu lại kề sát vào người nàng mà nhìn, mùi hương dễ chịu trên người hắn vây quanh nàng.

Sau một lúc lâu, hắn mới kinh ngạc nói: "Xin lỗi Huyện chúa.

Hình như lúc nãy ta nhìn nhầm rồi."
Nói xong, hắn lại xoay người đi ngắm hoa, nên Khương Tuế Ngọc không nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên khóe môi hắn.
Sau khi Khương Tuế Ngọc hít vào một hơi thật sâu bình tĩnh lại nàng mới nhận ra mình bị lừa, đang chuẩn bị xù lông thì trong đầu chợt xuất hiện một tia sáng, bỗng nhiên nhớ lại mùi hương trên người hắn, dường như giống hệt mùi hương của người đã cõng nàng ngày hôm đó..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK