• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khương Tuế Ngọc rất phiền muộn.

Làm một người hận mình nói rằng người đó thích mình, trên đời này làm gì còn chuyện nào khó khăn hơn nữa chứ.
[Xin ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.]
Một luồng sáng bắn ra trước mắt, trên đó xuất hiện một con số là 60 phút bắt đầu nhanh chóng tiến hành đếm ngược.
Hối cái gì mà hối, không phải nàng đang nghĩ biện pháp đây sao?
Thân là một người văn minh ở thế kỷ 21, lại thẳng tay cầm dao đặt lên cổ người nọ buộc hắn nói yêu mình, nàng không làm được, nếu đến lúc đó người ta quyết tâm cá chết lưới rách thì sẽ mất nhiều hơn được.

Bỗng nhiên trí óc chợt lóe lên, cuối cùng Khương Tuế Ngọc cũng có một ý tưởng.
Ban ngày Thôi Mạch Chu phải chịu nỗi khổ da thịt, sinh lực bị tổn hại nên đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ sớm, nhưng bên ngoài lại có người truyền lời, Huyện chúa đến đây thăm hắn.
Trong trí nhớ của hắn, chỉ có những lúc tâm trạng của Khương Tuế Ngọc không tốt, muốn tổn hại đến hắn để tìm niềm vui thì mới đến đây tìm hắn.

Hơn nữa cũng hiếm khi đến đây vào ban đêm, bây giờ lại đột nhiên đến đây thăm hắn, thật sự đáng nghi.
Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn phủ thêm áo ngoài đứng chờ nàng.
"Ra mắt Huyện chúa." nhiều năm qua Thôi Mạch Chu đã học được một việc, đó là nhẫn nại.

Mặc dù đang gặp kẻ thù chỉ hận không thể giẫm ăn thây nuốt xương kẻ thù, cũng phải không được hơn thua, ung dung bình thản.
Khương Tuế Ngọc vừa vào cửa, lập tức thấy một mỹ nam dáng người cao dài, vai rộng eo thon hành lễ vấn an với nàng, để duy trì thiết lập nhân vật, nàng chỉ thản nhiên "Ừ" một tiếng, sau đó thì đến bên cạnh sập ngồi xuống.
"Đã thoa thuốc chưa?"
"Làm phiền Huyện chúa quan tâm, đã thoa xong."
Khương Tuế Ngọc ra vẻ tùy ý mà hỏi: "Bổn Huyện chúa đánh ngươi một trận, chắc là trong lòng ngươi sẽ thù oán ta có đúng không?"
Câu hỏi thẳng thừng như vậy làm Thôi Mạch Chu kinh ngạc chớp mắt một cái, chợt ung dung mà nói: "Dữ Tu không dám."
Dữ Tu là tên tự của Thôi Mạch Chu.
Đừng thấy mặt ngoài Thôi Mạch Chu ôn tồn lễ độ như thế mà lầm, không chừng trong lòng đang nghĩ về việc tính kế như thế nào để trả thù nàng đấy.

"Không dám" cũng không chỉ đơn thuần là không dám, nàng không tin trong lòng hắn không có oán hận.

Khương Tuế Ngọc câu được câu không mà trò chuyện cùng Thôi Mạch Chu, chỉ qua một lát, nàng đã phát hiện hắn vẫn đang đứng, nên đã gọi người mang một cái ghế dựa đến cho hắn.
"Tới chơi vào đêm khuya, đúng là mạo muội, nhưng ta có một chuyện không rõ, Thôi lang quân học vấn phong phú hiểu biết sâu rộng, có thể giải đáp nghi hoặc giúp ta hay không?" Khương Tuế Ngọc thưởng thức cái chén ngọc trên tay, như thể không để ý mà nói.
Nàng lại đang giở thủ đoạn gì đây?
Thôi Mạch Chu rũ mắt, giấu đi những nghi ngờ và sự lo lắng dưới đáy mắt: "Tuy Dữ Tu bất tài, cũng bằng lòng cống hiến sức lực vì Huyện chúa."
[Cảnh báo! Xin ký chủ hay nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Trên bảng thông báo xuất hiện một vài ký tự màu đỏ, trán Khương Tuế Ngọc toát ra một lớp mồ hôi mỏng, tìm trong lòng ngực hồi lâu mới lấy ra được một quyển thoại bản của nước Thạnh Lan, nội dung bên trong cũng không ngoại lệ chỉ là một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát giữa tài tử và giai nhân.
"Dạo này ta lấy từ nước Thạch Lan được một quyển truyện, hết sức yêu thích, chỉ có một chuyện phiền muộn, đó là một vài chữ cái của nước Thạnh Lan ta không nhận ra." Ngay sau đó Khương Tuế Ngọc mở quyển truyện ra, chỉ vào một vài chữ đã được khoanh lại, dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn: "Ta nghĩ rằng ngươi có thể nhận ra được những chữ này."
Quan hệ ngoại giao của nước Thạnh Lan và nước Tuyên tốt, hai nước bù đắp cho nhau, hầu như tất cả thương nhân của nước Tuyên đều sẽ hoặc ít hoặc nhiều mà biết được vài câu tiếng nước Thạnh Lan.

Thôi Mạch Chu là đại tài tử nổi tiếng xa gần của nước Tuyên, trong sách từng đề cập qua chi tiết hắn tinh thông ngôn ngữ nước Thạnh Lan.
Thôi Mạch Chu liếc mắt lướt nhanh qua một cái, mấy chữ bị khoanh lại vừa đúng là ba chữ "Lòng ta thích nàng", đơn giản nhất có điều, hắn nhớ rõ kiếp trước nàng đã từng xem thư từ viết bằng tiếng Thạch Lan, hắn không tin nàng không biết.
Nàng nhất định có gì đó kỳ lạ.
"Sao nào?" Hai mắt nàng nóng cháy, vừa vội vàng vừa mong chờ mà nhìn hắn.

Ánh đèn mờ nhạt làm khuôn mặt nàng trở nên hiền hòa, so với bộ dáng hung ác trong trí nhớ của hắn như thể hai người hoàn toàn khác nhau.
Vẫn không thấy rõ được mục đích của nàng, nhưng hắn lại không muốn làm theo ý nàng, cũng không thể thẳng tay làm trái ý nàng được.
Nói đi, mau nói đi mà! Tiếng tích tích đếm ngược trong đầu, nhắc nhở nàng rằng thời gian không còn dư nhiều.

Cả người nàng đã sốt ruột đến mức sắp bốc khói.
"Đèn có hơi tối, ta nhìn không rõ cho lắm." Thôi Mạch Chu ngượng ngùng mà nói.
Khương Tuế Ngọc như thể kiến bò trên chảo nóng, vội gọi người hầu đốt thêm vài ngọn nến mang lại đây: "Bây giờ đủ sáng rồi nhỉ."
Môi Thôi Mạch Chu vừa nhúc nhích, mắt thấy miệng hắn đã sắp thốt ra mấy câu kia, thì cơ thể lung lay một cái, suýt nữa té ngã xuống đất, Lưu Thuận hô lên một tiếng lang quân, cuống quýt chạy tới đỡ lấy hắn.
Khương Tuế Ngọc sờ trán hắn, chỗ tay chạm vào nóng hừng hực.

"Gọi y công đến đây, nhanh lên!"
Nàng cố sức cùng Lưu Thuận đỡ hắn lên giường.

Thôi Mạch Chu đã hôn mê bất tỉnh, máu sau lưng đã thấm ra đến quần áo, có thể thấy được hắn đã chịu đựng nhiều thế nào, ban nãy thế mà vẫn đứng trò chuyện bình thường với nàng.

Khương Tuế Ngọc cũng không ngờ vết thương của hắn lại nghiêm trọng đến vậy, tuy rằng không phải nàng tự tay đánh, nhưng trong lòng vẫn xuất hiện cảm giác áy náy.
Trương y công đang ăn cơm chiều thì bị người ta phá cửa vào nhà dọa sợ, chưa nói gì đã lôi ông đến phủ Huyện chúa.

Quan phục của Trương y công đã tán loạn chưa tính, giày của ông còn bị rớt mất một chiếc trên đường đi, thật sự rất chật vật.
Trương y công rất uất ức, nhưng nghĩ tới việc người cho mời mình là đại ma đầu nổi danh khắp Thượng Kinh, ông sửa sang lại vẻ ngoài một chút, rồi lập tức bắt mạch cho Thôi Mạch Chu.
"Thế nào rồi?" Khương Tuế Ngọc cố gắng bỏ ngoài tai âm thanh đếm ngược đang ngày càng dồn dập kia.
Trương y công không dám chậm trễ: "Bẩm Huyện chúa, miệng vết thương của lang quân nhiễm trùng, phải đổi thuốc, ta kê một đơn thuốc, ngày mai là có thể hạ sốt."
[Nhiệm vụ thất bại.

Xin hãy nhận hình phạt, tiếp cận với hình mẫu tổng tài bá đạo, xin hãy nói với nam phụ 50 câu trích dẫn kinh điển của tổng tài bá đạo.]
Ối, cái trừng phạt này sao lại có thể khiến người ta cảm thấy mất mặt đến vậy chứ?
Khương Tuế Ngọc cắn răng một cái, vết thương sau lưng của Thôi Mạch Chu vẫn chưa được đổi thuốc, nàng đã đuổi hết mọi người ra ngoài.
Mọi người bị đuổi ra ngoài mà không rõ lý do, sau đó cực kỳ muốn vào lại.

Chẳng lẽ Huyện chúa như sói như hổ, ngay cả người bệnh cũng không chịu buông tha.
Từ trong phòng truyền ra âm thanh thấp thoáng, Lưu Thuận cùng Trương y công không nhịn được mà vươn cổ áp tai vào nghe.

Khương Nghiễn cảnh cáo mà ho nhẹ hai tiếng, hai người yên lặng mà lui đầu về.

Chính bản thân nàng ta lại ngông nghênh mà áp vào cửa, nghe lén chuyện của chủ nhân.
Không biết xấu hổ!
Hệ thống đang cổ vũ bên tai: [Ký chủ, lên đi, vai ác cần phải để lộ khí thế của vai ác! Nếu vẫn không hoàn thành trừng phạt thì cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đó.]
Thôi Mạch Chu giả bộ bất tỉnh đang buồn bực không biết sao Khương Tuế Ngọc vẫn còn ở đây không chịu đi, sau đó nghe thấy lời nói làm người ta kinh ngạc của Khương Tuế Ngọc.

"Chết tiệt, ngươi là người đàn ông của ta, đừng tưởng rằng chết rồi thì có thể thoát khỏi ta."
"Tên kia, ngươi nghĩ rằng bị bệnh thì có thể chiếm được tình yêu của ta hả, mơ đi!"
"Tên kia, ngươi đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của ta."
"Nếu ngươi cố ý muốn chọc giận ta, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công rồi."
...
Nghe Khương Tuế Ngọc "Thông báo", Thôi Mạch Chu giả bộ bất tỉnh nằm trên giường hết sức sửng sốt, huyệt thái dương co giật liên hồi.

Chẳng lẽ Khương Tuế Ngọc mắc bệnh gì? Thật sự muốn dùng một chân đá nàng ra khỏi đây.
Nói xong toàn bộ những trích dẫn của tổng tài bá đạo, Khương Tuế Ngọc xấu hổ đến mức ngón chân suýt chút nữa cong thành một cái cung điện luôn.
Mở cửa ra ngoài, thì thấy Trương y công đang nghiêm túc dặn dò Lưu Thuận cách thay thuốc cho Thôi Mạch Chu, thấy nàng ra thì lại ngoan ngoãn mà đứng sang một bên.
Khương Tuế Ngọc nhìn bọn họ chằm chằm: "Ban nãy các ngươi đã nghe được gì rồi?"
Toàn bộ những người nghe được đều lắc đầu nói mình không nghe thấy gì cả.
Khương Tuế Ngọc rốt cuộc cũng hài lòng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Khương Tuế Ngọc bị nữ hoàng triệu vào cung.
Nàng lấy tiền ra đút lót cho thái giám nhỏ dẫn đường cho mình mới tìm hiểu được vài chuyện, đại khái là hôm qua trong phủ của nàng có người phi ngựa giữa phố xá sầm uất, sáng nay lập tức có ngự sử buộc tội nàng, nói nàng dung túng cho người hầu coi rẻ luật pháp của nước Tuyên.
Nếu nói chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà đã bị triệu vào cung, thì Khương Tuế Ngọc không tin.

Thân là nanh vuốt của nữ hoàng, số lần Khương Tuế Ngọc bị buộc tội rất nhiều, chỉ vì những chuyện nhỏ như hạt đậu xanh như hạt mè thế này mà triệu nàng vào cung là không cần thiết, tất nhiên là có chuyện khác để dặn dò.
"Chất nhi bái kiến bệ hạ." Khương Tuế Ngọc khom mình hành lễ.
Nữ hoàng Khương Dịch đã vượt qua năm thiên mệnh, nhưng vẫn cứng cỏi như cũ, không giận tự uy, mặc y phục bằng gấm cổ tròn nhìn có vẻ tinh thần rất tốt.
Trong bể cá bằng sứ màu trắng có vài con cá đuôi màu đỏ đầu màu trắng đang bơi qua bơi lại, bà rải thức ăn cho cá một lượt, rồi nói: "Không phải Thượng Thực Cục đã đưa tới sữa anh đào đặc sao, đưa cho Huyện chúa nếm thử."
Cung tì đưa đồ vật tới, Khương Tuế Ngọc nếm thử mấy ngụm, lập tức khen: "Không hổ là do chính tay đầu bếp trong cung làm, quả thật là hương thơm đọng lại giữa môi răng."
Nữ hoàng lau sạch tay xong cười lắc đầu: "Đứa nhỏ này, trẫm biết con không thích đồ ngọt, không cần phải miễn cưỡng như vậy."
Khương Tuế Ngọc đỡ nàng đến giường ngồi xuống: "Con không miễn cưỡng mà, cô mẫu lại nói đùa."
Đều là người thông minh, nữ hoàng cũng không quanh co nữa, mà đi thẳng vào vấn đề nói với nàng: "Tứ Nương, con vẫn luôn làm trẫm rất yên tâm, chỉ có một chuyện là cứ mãi hồ đồ.

Chuyện tình yêu, là giày vò người ta nhất, trẫm cũng từng trẻ tuổi, có thể hiểu được, nhưng lại không thể để con muốn làm gì thì làm.

Mấy ngày nữa là ngày đại hôn của Cảnh Vương, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, con đã rõ chưa?"
Tâm tư Khương Dịch kín đáo, nếu không phải vì trên triều đình Khương Tuế Ngọc không có nơi nương tựa, chưa chắc bà đã yên tâm dùng nàng.


Tuy rằng nữ hoàng sủng nàng, nhưng lại không thể để nàng trở thành con dâu của mình, bà đã cân nhắc rõ ràng mối quan hệ giữa lợi ích và thiệt hại.
"Chất nhi đã hiểu."
Lúc ra khỏi cung có đi ngang qua Ngự Hoa Viên, trùng hợp gặp được Cảnh Vương phi Thẩm Hạm đang ngắm cảnh hoa mẫu đơn nở rộ.

Bên cạnh nàng ấy còn có một người khác, đó là Cảnh Vương.

Hai người đều là người có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, đứng cùng với nhau còn vui tai vui mắt hơn cả mẫu đơn.
Trong kinh thành ai cũng nói hai người bọn họ là trời sinh một đôi, mà Khương Tuế Ngọc nàng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nhưng nếu không phải vì năm Cảnh Vương mười sáu tuổi ngã từ lưng ngựa xuống, bị thương ở chân, sau này chỉ có thể dựa vào xe lăn để sống qua ngày, thì vị trí Cảnh Vương phi sợ là cũng không tới phiên Thẩm Hạm.
Thái độ của Cảnh Vương đối với Khương Tuế Ngọc trước nay đều là kính trọng nhưng không gần gũi, mỗi lần xuất cung nhập cung đều bỏ lỡ cơ hội chạm mặt.
Thế gian làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, rõ ràng người ta đang chờ mình đấy chứ.
Lý Quyết thấy Khương Tuế Ngọc từ xa đi tới, trong ánh mắt xuất hiện một sự căm ghét không dễ phát hiện.
Cảm thấy tầm mắt không tốt đẹp rơi xuống người mình, Khương Tuế Ngọc không những không tức giận, ngược lại còn thoải mái hào phóng đi về phía trước chào hỏi hai người kia: "Ta còn có việc, vậy không quấy rầy hai vị ngắm hoa nhé."
"Huyện chúa xin dừng bước."
Thẩm Hạm quay qua Cảnh Vương, dịu dàng cúi người: "Thiếp thân có việc muốn trò chuyện cùng với Huyện chúa, mời ngài đi trước ạ."
Dường như Cảnh Vương không yên tâm để cho Thẩm Hạm đơn độc ở cùng Khương Tuế Ngọc, hắn ta còn dặn dò riêng Thẩm Hạm một câu cẩn thận một chút rồi mới rời đi.
Làm ơn đi, nơi này nằm bên trong hoàng cung rộng lớn, Khương Tuế Ngọc nàng cũng không phải không có đầu óc, cho dù có ghen ghét Thẩm Hạm, ai mà động thủ ngay chỗ này chứ? Huống chi Thẩm Hạm là Vương phi nữ hoàng tự chỉ định, hạ độc thủ với nàng ấy thì không phải đánh vào mặt nữ hoàng bệ hạ, đưa nhược điểm tặng cái đầu cho người ta hay sao?
Chờ cung nhân xung quanh đều lui xuống hết, Khương Tuế Ngọc hành động tùy theo hoàn cảnh: "Xin hỏi Thẩm nương tử tìm tại hạ có chuyện gì?"
Khác với vẻ đẹp sắc bén của Khương Tuế Ngọc, Thẩm Hạm là kiểu đoan trang dịu dàng, thanh lệ thoát tục, ngón tay mảnh khảnh của nàng ấy hơi dùng lực, lập tức dễ dàng bẻ gãy một cành hoa mẫu đơn: "Thật không dám giấu giếm, ta muốn nói với Huyện chúa chuyện của Dữ Tu ca ca."
Ta nói này nữ chính đại nhân, dưới tình huống ngươi đã là vị hôn phu của Cảnh Vương mà lại gọi người đàn ông khác thân mật như vậy, thật sự hợp lẽ thường hả?
Nực cười, Khương Tuế Ngọc vẫn cười khanh khách nói: "Có Cảnh Vương dung mạo như người trời còn không đủ, vẫn nhớ thương Thôi Mạch Chu, Thẩm nương tử hưởng phúc của cả nhân dân, Tuế Ngọc vô cùng hâm mộ."
[Ký chủ quá đỉnh, đã để lộ khí diện mạo vốn có của vai ác!]
Câm miệng.
Đúng là nữ chính có khác, nàng ấy cố nén lửa giận, vẻ mặt vẫn không đổi, hừ lạnh một tiếng: "Miệng lưỡi Huyện chúa quả là sắc bén."
"Thường thôi thường thôi."
Thẩm Hạm bóp nát một vài cánh hoa: "Nói đi, muốn thế nào mới đồng ý buông tha cho Dữ Tu ca ca?"
Tới rồi, đây không phải là trích đoạn kinh điển của mẹ nam chính hoặc là nữ phụ nói chuyện với nữ chính hay sao: "Cho ngươi năm triệu, rời khỏi con trai ta hoặc là rời khỏi anh trai tổng tài bá đạo của ta".
Cho nên, nàng cũng có thể dựa vào cách này để làm giàu phải không vậy?
[Hu hu ký chủ, cô tỉnh táo lại chút đi!].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK