Chỉ ăn mỗi trứng luộc thì quá khô, Khương Tuế Ngọc có chút nghẹn, khó chịu mà vỗ ngực.
Nàng liếc mắt một cái, liền nhìn thấy có một bình rượu trên bàn, tiện tay bưng lên uống.
Rượu này là loại rượu nhập khẩu, tinh khiết mà còn khá thơm, mang theo hương vị quả ngọt, cũng không quá mạnh, rất thích hợp với khẩu vị của nữ tử.
Khương Tuế Ngọc tưởng là rượu trái cây bình thường nên uống thêm mấy chén nữa.
Thôi Mạch Chu giả vờ ngăn cản nàng: "Uống quá nhiều rượu sẽ dễ tổn hại đến thân thể."
Khương Tuế Ngọc không để bụng mà vẫy vẫy tay: "Không thành vấn đề, tửu lượng của ta rất tốt." Chưa kể cũng chỉ là mấy chén rượu trái cây, làm sao có thể say được?
Nhưng rượu mà Thôi Mạch Chu đặc biệt mang tới vậy mà lại là rượu trái cây bình thường.
Một lát sau, Khương Tuế Ngọc cảm thấy đầu mình vừa nặng lại vừa choáng váng, trên mặt cũng nóng dần lên, rất nhanh đã đỏ ửng.
Nàng đứng dậy một cách mơ hồ, bước chân thì lảo đảo, thiếu chút nữa là đã bị ngã, Thôi Mạch Chu đành phải dùng một tay đỡ nàng, bất đắc dĩ nói: "Huyện chúa say rồi."
Khương Tuế Ngọc lập tức phủ nhận, trợn tròn mắt: "Ngươi nói bậy, bổn Huyện chúa vẫn còn rất tỉnh táo!"
"Dạ đúng, Huyện chúa vẫn rất tỉnh táo và quyết đoán, người thường vốn dĩ không thể bì kịp." Thôi Mạch Chu đành phải theo ý nàng mà dỗ dành.
Ai ngờ Khương Tuế Ngọc lại không dễ bị lừa gạt, hai mắt nàng mơ mơ màng màng, trừng mắt rồi liếc nhìn hắn một cái: "Kẻ lừa đảo! Ngươi đừng tưởng rằng bổn Huyện chúa không nghe ra lời nói này của ngươi là lời nói dối lòng."
Thôi Mạch Chu: "..."
Được rồi, ngươi có lý, ta không nói lại được ngươi.
Trước mặt nàng là hai bóng dáng Thôi Mạch Chu xếp chồng lên nhau, không ngừng lắc lư, đôi tay của Khương Tuế Ngọc ấn trên vai hắn: "Ngươi có thể đừng lắc nữa hay không, đầu của bổn Huyện chúa đều bị lắc đến choáng váng rồi."
"Được, chỉ cần Huyện chúa trả lời mấy vấn đề này của Thôi mỗ thì Thôi mỗ sẽ không lắc lư nữa." Thôi Mạch Chu dụ dỗ nàng nói: "Vì sao mới vừa rồi Huyện chúa lại rầu rĩ không vui?"
Khương Tuế Ngọc tuy say nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, mơ hồ nghe ra hắn đang bẫy chính mình mà cảnh giác nhìn hắn một cái.
"Thôi lang quân, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, phong thần tuấn lãng, vừa có tài lại vừa có tham vọng, tương lai chắc chắn sẽ có nhiều đất dụng võ." Nàng cười vui vẻ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, hỏi một đằng mà trả lời một nẻo.
Thấy nàng tránh không trả lời câu hỏi kia, Thôi Mạch Chu cũng không hỏi gì mà chuyển sang câu tiếp theo, liền thay đổi đề tài hỏi nàng: "Vậy Huyện chúa đến từ nơi nào?"
Khương Tuế Ngọc đột nhiên cười lớn: "Ta là Trường Nhạc Huyện chúa, đương nhiên là sinh ở Thượng Kinh và lớn lên dĩ nhiên cũng là ở Thượng Kinh."
Thôi Mạch Chu hiển nhiên là không tin, tay phải nhéo cằm của Khương Tuế Ngọc, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn: "Huyện chúa, bản lĩnh giả ngốc thật sự rất tốt, ngay cả ta cũng muốn lừa gạt sao?"
Nấc lên một cái, Khương Tuế Ngọc đã hoàn toàn choáng váng, đầu óc cũng bắt đầu trì trệ.
Nàng lắc đầu một cái, chỉ nghe thấy cái từ "ngốc", cho rằng hắn đang mắng mình, buồn bực nói: "Ngươi đây là đang mắng bổn Huyện chúa ngốc?"
Sau đó nàng hung hăng cắn ở tay của Thôi Mạch Chu một cái, lưu lại một dấu răng rất sâu, đến nỗi còn chảy máu nữa.
Thôi Mạch Chu khẽ nhíu mày, sao nàng lại thích cắn người như vậy? Thói quen này quả thực không tốt lắm.
"Nhả ra, bẩn."
Khương Tuế Ngọc đang cắn sau khi nghe thấy vậy thật sự nhả ra, còn ghét bỏ mà "phì" một tiếng, sau đó ngoảnh mặt lại rồi ngã lên giường mà yên tâm thoải mái đánh một giấc.
Hắn bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ chính mình trộm gà không được lại còn mất nắm gạo.
Sau đó cúi người cởi giày, đắp chăn đàng hoàng lại cho nàng rồi chậm rãi lui ra ngoài mà đóng cửa lại.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trưởng thị vệ sắp xếp một chiếc xe ngựa đi tiếp Mạnh thần y.
Sau khi lên xe ngựa, Khương Tuế Ngọc liếc mắt một cái liền thấy dấu răng trên tay phải của Thôi Mạch Chu.
Mặt nàng dần nóng lên, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh hôm trước, nàng ão não mà nghiêng đầu, thầm nghĩ sao chính mình đang êm đẹp lại đi uống rượu rồi phát điên, còn làm người ta bị thương nữa.
Thôi Mạch Chu đưa lương khô cho nàng rồi nói: "Thời gian gấp gáp, Huyện chúa chỉ có thể tạm chấp nhận mà dùng một chút." Khi đó dấu răng còn thoáng qua trước mắt nàng.
Đường sá xa xôi, không tránh khỏi buồn chán, vì vậy Thôi Mạch Chu bèn chủ động đánh vài hiệp cờ cùng ông ta.
Tài chơi cờ của Mạnh Tân Vân tuy không tồi, nhưng đem so cùng Thôi Mạch Chu thì hơi kém một chút.
Vì thế, Thôi Mạch Chu ngoại trừ việc mặt không chút biến sắc ra còn phải nhường cho Mạnh thần y thắng, để cho ông ta thoải mái, vì thế cũng hao tổn rất nhiều tâm tư.
Trong lúc đánh cờ, Mạnh Tân Vân đương nhiên chú ý tới dấu vết trên tay của Thôi Mạch Chu, hơn nữa lại còn là của nữ tử lưu lại, trong mắt ánh lên một tia cảm xúc khác thường, tay vuốt vuốt chòm râu, nghĩ thầm: Thật là người trẻ tuổi, dễ chơi quá sức mình.
Ông ta sợ bọn họ da mặt mỏng, cũng coi như không biết cái gì cả.
Khương Tuế Ngọc lại nhàn nhã hơn nhiều, nàng không xem hai người chơi cờ thì cũng là vén rèm lên thưởng thức phong cảnh bên ngoài, trong tay còn cầm đồ ăn vặt, dọc đường đi miệng cũng chưa từng dừng lại, cực kỳ nhàn rỗi.
Sáng nay nàng đã nghĩ thông suốt rồi, biết rõ chờ đến khi Thôi Mạch Chu có được quyền thế tất nhiên sẽ không bỏ qua nàng.
Đến lúc đó, chỉ có thể dựa vào khen thưởng của hệ thống mới có thể chạy thoát.
Chỉ cần nữ hoàng không ngã xuống, nàng vẫn là Trường Nhạc Huyện chúa.
Thôi Mạch Chu cũng sẽ không có cách gì làm khó được nàng.
So với việc cả ngày lo lắng sốt ruột, còn không bằng sống tốt như bây giờ.
Độc của Cảnh Vương cũng không dễ giải.
Tuy là Mạnh Tân Vân làm nghề y nhiều năm, kiến thức rộng rãi, cũng phải tiêu hao rất nhiều công sức mới giải trừ hết được độc tàn dư trong người hắn ta.
Trong lúc đó, Mạnh Tân Vân và Cảnh Vương cũng nói qua vài câu, ông ta cảm thấy cách nói năng của Cảnh Vương rất lịch sự, nhân hậu hiền lành, nhất thời mềm lòng, quyết định trị luôn cả chân của hắn ta.
Nữ hoàng thấy y thuật của ông ta cao minh, là một y sư tài giỏi.
Cảm thấy cần phải trọng dụng nhân tài nên bà dịu dàng khuyên bảo, muốn giữ ông ta lại để phong làm quan.
Nhưng không có gì bất ngờ khi Mạnh Tân Vân từ chối.
Lòng ông ta là hướng về nơi núi rừng, cũng không muốn làm quan, vì vậy nữ hoàng cũng không muốn miễn cưỡng ông ta.
Cảnh Vương có thể khôi phục sức khỏe, công của Thôi Mạch Chu đương nhiên là không thể không nhắc tới.
Nữ hoàng đáp ứng lời thỉnh cầu của Thôi Mạch Chu, lệnh Đại Lý Tự cùng Hình Bộ một lần nữa thẩm tra xử lý lại vụ án của nhà họ Thôi.
Sau đó không lâu, chân tướng vụ án oan của nhà họ Thôi được phơi bày ra khắp thiên hạ.
Vốn dĩ Thường Khác là con nuôi Thôi Văn Nhượng, bởi vì bất mãn với Thôi Văn Nhượng nên hắn ta không muốn ở trước mặt nữ hoàng tiến cử ông ấy, lại nghe lời gièm pha của người khác, tưởng Thôi Văn Nhượng hại chết cả ba và mẹ của hắn ta.
Thường Khác trong lòng mang oán hận, liên thủ cùng nhà họ Phương mua chuộc kẻ ác, nội ứng ngoại hợp, thả ra lời đồn, nói Thôi Văn Nhượng có tướng làm hoàng đế, không cam lòng khuất phục dưới nữ tử, có ý đồ phản nghịch.
Nhà họ Thôi rửa sạch được oan khuất, nhà họ Phương bởi vì mưu hại đại thần nên bị cắt chức quan, nữ hoàng cũng mượn chuyện này mà thu hồi binh quyền của Phương Khánh Sơn.
Niệm tình công trạng năm xưa của nhà họ Phương, nữ hoàng cũng không có ý định đi quá xa.
Dù sao để nhà họ Thôi một mình độc chiếm cũng không phải là kế sách lâu dài, mấy nhà thế gia hỗ trợ cũng như kìm hãm lẫn nhau, mới là thượng sách.
Thôi Văn Nhượng tuy một lần nữa được nữ hoàng trọng dụng, nhưng vẫn chưa được phục chức.
Nữ hoàng vì muốn trấn an nhà họ Thôi nên ban riêng một tòa nhà.
Thôi Mạch Chu cũng được đặc biệt cho phép khôi phục sự tự do, có thể dọn ra khỏi phủ Huyện chúa.
Biết được tin tức này, Lưu Thuận cực kỳ vui sướng, hạnh phúc lộ rõ trên mặt, không nhịn được thẳng sống lưng, vui mừng cho Thôi Mạch Chu từ sâu trong đáy lòng: "Cuối cùng thì lang quân cũng không cần phải ăn nhờ ở đậu, nén giận mà sống nữa!"
Khổng Kỳ là một người thông minh, đã sớm nhận thấy thái độ của lang quân nhà mình đối với Trường Nhạc Huyện chúa không giống bình thường, cười nhạo hắn ta: "Lang quân chưa chắc đã giống như ngươi nghĩ đâu."
Lưu Thuận không hiểu ý tứ trong lời nói của y, cười lại y: "Ta nghĩ ngươi chính là ham vinh hoa phú quý trong phủ Huyện chúa nên mới không chịu đi chứ gì."
Nói chuyện cùng hắn ta không khác gì đàn gảy tai trâu, Khổng Kỳ cũng mặc kệ hắn ta.
Khương Tuế Ngọc vội vàng từ Trấn Ninh Ti trở về thì nhìn thấy tôi tớ đem hành lý của Thôi Mạch Chu từng rương từng rương mà dọn ra.
Vì lịch sự, nên Khương Tuế Ngọc khách sáo nói: "Thôi lang quân, lần tới lại đến phủ Huyện chúa chơi nha."
"Được." Thôi Mạch Chu vậy mà lại đồng ý.
Nụ cười trên mặt Khương Tuế Ngọc cứng lại.
Theo lý mà nói, hắn không nên từ chối với thái độ khinh thường sao?
"Còn có." Thôi Mạch Chu cúi người, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ: "Sách mà lúc trước Huyện chúa đưa, Thôi mỗ nhất định sẽ xem kỹ, không để cho Huyện chúa thất vọng."
Có thôi đi không..
Danh Sách Chương: